Ánh Trăng Trong Lòng Bàn Tay

46.

“Lúc cha con cứu được ta, ta chưa bị mất trí nhớ.”

Lúc đó cha con chưa phải Thái y mà chỉ là một giang hồ du y. Khi nhìn thấy ta bị thương, thấy dung nhan ta xinh đẹp, hắn dùng vũ lực cưỡng ép ta, ta bị hắn nhốt lại, ngày ngày lăng nhục, nhưng ta chưa bao giờ từ bỏ việc chạy trốn, mỗi khi trốn đi lại bị hắn bắt về, sau đó hắn thấy quá phiền phức nên cho ta uống Tình ti dắt.

“Tình Ti dắt là loại dược gì chắc con cũng biết, nếu sử dụng trong thời gian dài, ký ức ta xuất hiện hỗn loạn, sinh ra ảo giác. Hắn bắt đầu lừa ta, bịa ra một câu chuyện rằng ta và hắn yêu nhau từ nhỏ, mê hoặc ta làm ta nghĩ rằng ta thật sự yêu hắn, đặt cho ta một cái tên giả - Thẩm Dung m. Rồi khi ta có con, ngày qua ngày ta đánh mất đi chính mình.”

“Chờ khi ta dùng Tình Ti dắt đến mê muội, hoàn toàn quên mất mình là Cố Quỳnh Nguyệt chỉ nghĩ mình là Thẩm Dung m. Khi con dần lớn lên cha con cũng muốn có một tiền đồ xán lạn hơn. Vì thế sau khi thi đậu vào Thái Y viện, hắn mang theo cả nhà vào kinh. Hắn cho rằng nhiều năm qua đi, trong kinh không còn ai nhận ra ta, ta cũng đã thành thân, có con gái, ván đã đóng thuyền, không ai có thể làm gì được nữa. Nhưng tạo hóa cố tình trêu ngươi, ta lại gặp được Hoàng thượng, cho nên mới có nhân quả sau này.”

A nương một hơi nói xong, thở dài một tiếng.

Còn ta đứng đó ngơ ngác, vẫn có chút khó tin.

Cha ta ôn nhu thiện lương, thế nhưng là một người giả nhân giả nghĩa??

Mười mấy năm!

Hắn suốt lừa nương mười mấy năm, cũng lừa ta mười mấy năm!

Ta nhịn không được dựa mép giường mà nôn.

A nương cười khổ.

“Cha đối với con vẫn tốt, dù sao con cũng là nữ nhi của hắn.”

Nghe nương ta nói vậy, ta càng thêm đau lòng, chua xót mà ôm lấy bà:

“Nương, người chịu khổ rồi!”

A nương rốt cuộc kìm nén không nổi, gào khóc.

Khóc xong bà lau nước mắt.

“An An trước đây những chuyện chúng ta làm đều là vì báo thù cho cha con, nhưng từ bây giờ chúng ta làm vì chính mình!”

Ta kiên định gật gật đầu.

47.


Trong hậu cung, Hoàng hậu đã bị giam cầm, các phi tần đều một lòng theo a nương.

A nương uống thuốc của Thái y đưa tới xong, nghỉ ngơi một lát, chuyện đầu tiên chính là cho mời Ngọc phi.

Ngọc phi quỳ gối trước mặt a nương.

Nương ta sắc mặt còn chút tái nhợt, nhẹ giọng nói:

“Hoàng hậu ta giao cho tỷ tỷ, muốn chém muốn giết, tùy ngươi xử trí, Triệu Diễm chưa giao cho tỷ tỷ được, ta còn chỗ dùng.”

Dù sao trong mắt mọi người Hoàng hậu đã điên rồi, một kẻ điên sống hay chết, cũng sẽ không có ai để ý.

Ngọc phi kích động..

“Mặt khác, ta còn muốn tỷ tỷ ngươi giúp một chút……”

A nương đem yêu cầu vừa nói, Ngọc phi tuy nghi hoặc khó hiểu, lại thông minh không hỏi thêm, vội vàng lui ra.

Nương yêu cầu các cung nhân thay xiêm y.

“Kế tiếp ta cũng nên đi gặp người cha Tể tướng kia.”

“An An, con cũng cùng đi đi.”

48.

Cố Tể tướng đã đợi sẵn ở Ngự Hoa viên.

Khi nương ta tỉnh lại, có nói với Hoàng thượng rằng đã khôi phục một chút ký ức thuở nhỏ, bà rất nhớ phụ thân đại nhân, vì thế Hoàng thượng liền triệu Cố Tương tiến cung.

Trong quá khứ nương ta vẫn cho rằng mình là Thẩm Dung m nên chưa từng muốn gặp mặt Tể Tướng gia lần nào, với lại trong cung cũng không tiện, cho nên hai người chưa từng gặp mặt qua.

Nhìn thấy a nương, Cố Tương có chút kích động.

“Quỳnh Nguyệt! là con, con không chết, con có nhớ!?”

Nương ta khóc lóc nhào vào lòng Cố Tương.

Cha con hai người ôm đầu khóc rống, một hồi lâu mới bình tĩnh lại.

Nương ta gọi ta vào.

“Cha, đây là Cửu An, là ngoại tôn nữ của người.”

“Ngoại tổ phụ.”

Ta ngoan ngoãn hành lễ với Cố Tương.

Cố Tương đã rơi nước mắt.

Hàn huyên lúc sau, nương vào chủ đề.

“Cha, người có cảm thấy đương kim Thánh Thượng là minh quân?”

Cố Tương không biết vì sao nương ta lại đột nhiên hỏi chuyện này, suy tư một lát cuối cùng vẫn lắc đầu.

A nương hỏi tiếp:

“Cha, nếu nữ nhi chưởng quản giang sơn này thì sao?”

Cố Tương kinh ngạc.

49.

Mấy canh giờ kế tiếp, nương trình bày các phương diện khả thi nếu bà là Hoàng thượng.

Cố Tương không tỏ ý kiến.


Cuối cùng nương ta cười cười: “Cha chuyện này không ai ngăn được con, con chỉ muốn nhờ cha giúp một chuyện…….”

Từ Ngự Hoa viên về Hàm Nguyệt cung, trời đã nhá nhem tối, a nương phân phó cung nhân.

“Chờ lát nữa đi mời Hoàng thượng đến đây dùng thiện, chỉ cần nói ta trong lòng hoảng sợ rất nhớ ngài!”

Cung nhân tuân lệnh và lui ra.

Buổi tối hôm đó, nuong ta chuẩn bị rất nhiều thức ăn và rượu, bà bị thương không thể uống rượu, Hoàng thượng lại nhân dịp nương ta khôi phục ký ức và cao hứng, uống rất nhiều, mãi cho đến đêm khuya mới nặng nề đi ngủ.

Quả nhiên ngày hôm sau lại trễ buổi triều.

Nương ta mắng thái giám đến mời Hoàng thượng lên triều: “To gan! Hoàng thượng đang nghỉ ngơi, dám quấy nhiễu thánh giá, cẩn thận cái đầu của ngươi!”

Tiểu thái giám sắc mặt tái nhợt mà lui ra.

Mà lúc này, ta đứng trước cửa cung giam giữ Đại hoàng tử.

Tưới Tình Ti dắt lên người, đẩy cửa, đi vào.

49.

Hiện tại toàn bộ hậu cung đều do a nương ta khống chế, nơi này cũng không ngoại lệ.

Các tiểu thái giám trông coi đều biết thân phận của ta, không ai dám ngăn cản.

Ta lấy chìa khóa từ chỗ họ và kêu họ lui ra.

Bọn họ tuy rằng nghi hoặc, cũng không dám kháng lệnh.

Ta một mình đi vào.

Triệu Diễm ngạc nhiên khi thấy ta.

“Cửu An, sao nàng lại tới đây?”

Ta ra vẻ hoảng loạn, một bên mở khóa, một bên nhanh chóng ôn nhu nói:

“Đại hoàng tử, Hoàng thượng ở trong cung nương uống say, ta trộm lệnh bài, đến yêu cầu cung nhân đưa chìa khóa, ta thả chàng ra, chàng mau chạy đi.”

Khi cửa mở, việc đầu tiên Triệu Diễm làm chính la ôm chặt ta.

“Cửu An, chúng ta cùng nhau chạy!”

Ta lắc đầu, thâm tình nói: “Đại hoàng tử, chàng đừng động vào ta, một mình chàng đi thôi, về sau có chuyện gì cũng đừng quay trở lại.”

Triệu Diễm cảm thấy có gì đó không đúng.


“Sao lại thế này? Đã xảy ra cái gì? Vì cái gì nói như vậy?”

Ta dừng một chút, che mặt khóc thút thít.

“Là Hoàng thượng! Hoàng thượng hắn nạp ta làm phi!”

Triệu Diễm nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Dưới tác dụng của Tình Ti dắt hắn vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.

“Sao có thể?!”

Ta tiếp tục khóc.

“Như thế nào không thể, ngài là Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn cái gì là có thể được cái đó, chúng ta không thể phản kháng được!”

Sau đó ta tiến lên một bước, nhìn thẳng vào hắn.

“Đại hoàng tử, đáng lẽ chàng phải là Hoàng đế… Aiya, nếu chàng là Hoàng đế thì tốt rồi, ta và chàng sẽ ở bên nhau.”

Hắn vẫn là lặp lại câu nói kia.

“Không có khả năng! Phụ hoàng sao có thể làm chuyện như vậy?!”

Ta giả vờ giận dữ.

“Nếu chàng không tin có thể đi hỏi Hoàng thượng, người đang ngủ trong tẩm cung của nương ta!”

Lần này ta sử dung một lượng lớn Tình Ti dắt, cộng thêm dược tính đã tích trữ trong người hắn trước đó, hắn dần phẫn nộ, mất đi lý trí.

“Không được, ta muốn đi hỏi Phụ hoàng một chút!”

Ta giữ chặt hắn.

“Đại hoàng tử, chàng đi cũng được, nhưng trên đường đều là thị vệ, không bằng cải trang một chút, cầm theo vũ khí phòng thân đi!”

Hắn cảm thấy lời ta nói có lý, nhìn quanh phòng, ở góc phòng phát hiện một con đao của thủ vệ.

Thanh đao này còn lớn hơn cái mà hắn dùng để gi.ết Tam hoàng tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận