Ánh Trăng Trong Lòng Hắn

Sau khi Thường Niệm rời đi, Hạ Hứa ngồi lại một mình trong quán rất lâu, mãi đến khi ánh dương sáng chói chiếu xiên vào qua cửa sổ, chói đến mức mắt anh phát đau. Phục vụ đến hỏi có cần kéo rèm cửa xuống không, anh ngơ ngác ngẩng đầu, không nghe rõ người ta vừa nói gì. Anh cứ tưởng mình đã ngồi lâu quá, ảnh hưởng đến việc làm ăn của người ta nên vội vàng đứng lên, lảo đảo suýt ngã.

Quán café này cách Cục cảnh sát ba con phố, về phía xa hơn để đi về nhà anh. Lúc đó cũng là giờ ăn trưa, rất nhiều nhân viên văn phòng túa ra từ các cao ốc quanh đó, đi theo nhóm vào các quán ăn. Hạ Hứa ngẩn ngơ đi giữa dòng người tấp nập, đầu óc trống rỗng, dù đang mặc áo lông đi dưới ánh mặt trời nhưng trong lòng lại lạnh thấu xương.

Ngay từ đầu, tiếp cận Dụ Thần đã là một sai lầm không thể tha thứ. Hơn nửa năm qua, anh không những không dứt ra khỏi vũng bùn này mà còn lún sâu vào nó, càng lún càng sâu, thậm chí còn không thể khống chế bản thân mà mơ về một tương lai với Dụ Thần.

Nhưng một kẻ thứ ba thì còn có kiểu tương lai nào nữa, trừ việc bị đánh nguyên hình và chịu sự phỉ nhổ của người đời? Anh còn mặt mũi nào mà mơ về tương lai nữa chứ?

Ngây ngẩn bước tới ngã tư đường, đèn cho người đi bộ đã chuyển sang đỏ mà anh không hề để ý, cứ thế bước đi. Chợt một bác gái trung niên kéo anh lại: “Thằng nhóc này, sao không để ý gì thế? Đèn đỏ rồi mà còn đi? Nhỡ bị xe tông thì sao?”

Hạ Hứa lúng túng cảm ơn người nọ, lùi về ven đường, nhìn chằm chằm xuống chân của mình.

Ngay cả trẻ con năm tuổi cũng biết là không được sang đường khi đèn chuyển đỏ, nhưng vẫn có rất nhiều người viện đủ loại lý do để phá luật. Nào là sắp đi làm muộn, nào là phải đưa con ốm đi viện…

Phần lớn những người lách luật đều lách được một cách an toàn, không hại gì đến mình và người khác. Chỉ có một số rất ít là gặp xui xẻo – hoặc có thể nói là tự làm tự chịu – là bị xe tông phải; có người chết tại chỗ, cũng có người trở thành tàn phế suốt đời. Những người lách luật xui xẻo đó… đã kéo cả gia đình họ xuống vũng bùn.

Con người luôn tự viện cớ cho mình, huống chi tình ái… lại là thứ khó mà kiểm soát được.

Đèn chuyển xanh, Hạ Hứa tiếp tục bước.

Anh cũng giống như những người không tuân thủ quy tắc giao thông nọ — rõ ràng anh biết mình không nên đến gần Dụ Thần, không được bước qua ranh giới đó; nhưng cuối cùng anh vẫn bại trận trước dục vọng và bản năng, phá vỡ đạo đức vốn nên giữ gìn, đạp lên lương tâm mà ông cha hằng nhắc nhở.

Sau khi gặp nhau ở bữa tiệc ngày đó, anh đã điều tra về gia đình và sự nghiệp của Dụ Thần. Nhưng vì anh chỉ là dân đen thấp cổ bé họng, nên lượng thông tin anh tìm được rất ít; chỉ biết là Dụ Thần đã thành đôi với Thường Niệm từ lâu, và hình như sức khỏe của Thường Niệm không được tốt lắm.


Khi ấy, anh không có khái niệm gì về “sức khỏe không tốt” cả. Mãi đến hôm nay khi thấy cậu ngồi xe lăn, nghe cậu khổ sở nói ra chuyện mình không thể sinh hoạt tình dục sau đợt bạo bệnh, nói cậu không thể làm tình, không thể thỏa mãn được Dụ Thần…

Lúc nói đến đoạn này, Thường Niệm cực kỳ kích động, thậm chí còn đứng bật dậy. Cả người cậu run lên, chỉ vào mặt anh, giọng rất nhỏ, nhưng từng câu từng chữ lại như vết dao khứa vào lòng anh: “Hạ Hứa, năm đó tôi coi cậu là bạn, là anh em. Giờ tôi đã là kẻ tàn phế, nếu cậu đã muốn ở bên anh Thần thì sao không nói với tôi một tiếng? Tôi có thỏa mãn được anh Thần đâu, tôi sẽ hai tay tặng anh ấy cho cậu mà… Sao hai người phải lừa tôi? Sỉ nhục một người bất lực không thể làm tình như tôi làm cậu sung sướng lắm hả?!”

Sự áy náy và xấu hổ với đối phương ngập tràn trong tâm trí Hạ Hứa, anh không thể biện hộ được câu nào cho bản thân, mãi sau mới ngơ ngẩn lặp lại lời Thường Niệm vừa nói: “Cậu không thể làm tình với Dụ Thần ư…”

“Phải!” Giọng cậu chợt cao vút lên: “Đúng như cậu nói đấy! Tôi không thể làm tình!”

May là giờ đang là buổi sáng, trong quán không có khách khác, bọn họ lại ngồi trong góc, người bán hàng ngoài kia cũng không nghe được họ đang nói gì.

Hạ Hứa rất đỗi áy náy, nhưng lời “xin lỗi” cứ nghẹn ứ mãi ở cổ họng — chuyện anh đã làm đâu phải chỉ “xin lỗi” một tiếng là xong?

Đúng lúc này, tài xế của Thường Niệm vội vã xông vào, đỡ lấy cậu an ủi. Chợt cậu trở nên điên cuồng hơn, túm tay tài xế nói: “Cậu ta nói tôi, nói tôi…”

Lời tiếp theo không được nói ra; dường như vết sẹo ấy quá đau đớn, cậu không sao chính miệng vạch trần được.

Tài xế liếc nhìn Hạ Hứa, vội lấy ra một cái bình nhỏ: “Tôi nghe thấy rồi. Cậu Thường, cậu không thể kích động được, không tốt cho sức khỏe đâu. Quản gia đã dặn tôi là có gì thì phải cho cậu uống cái này.”

Người thường cũng có thể nhìn ra – vì chuyện người thứ ba xen vào gia đình mà Thường Niệm đã sắp tan vỡ rồi; huống gì Hạ Hứa còn là một cảnh sát nhạy bén, sao anh có thể không nhận ra cơ chứ?

Trong lúc anh đứng chờ xe buýt, chợt có tầng mây che khuất mặt trời, làm trời đột nhiên tối đi. Hạ Hứa ngẩng lên nhìn bầu trời, ánh mắt trống rỗng, ngây người đứng hồi lâu, lặng lẽ nói với chính mình: Phải buông tay thôi!


Dù có luyến tiếc đến mấy, thì mối quan hệ này cũng không thể kéo dài thêm nữa — nếu ngay cả chút lương tri cuối cùng này mà anh cũng không giữ được, thì anh còn xứng làm người nữa ư?



Trong phòng bệnh chỉ còn Dụ Thần và Thường Niệm. Sau khi đuổi cha mẹ ra ngoài, cậu im lặng rất lâu, lấy tay không bị thương xoa xoa khóe mắt đỏ bừng, ngẩng lên nhìn hắn, mỉm cười yếu ớt.

Cậu nhìn hắn, ánh mắt vừa thành kính vừa chăm chú, giọng nói không khác bình thường là mấy, hẳn là đã tĩnh tâm lại: “Anh Thần, em xin lỗi.”

Khi mới nghe quản gia thuật lại những việc cậu đã làm, Dụ Thần tức mà không làm gì được, sự chán ghét đối với cậu đã vượt qua cả nỗi áy náy. Nhưng Thường Niệm trước mắt hắn đây… vừa cô đơn vừa đáng thương, đã chủ động đuổi cha mẹ mình ra ngoài, lại còn nói lời xin lỗi hắn…

Nhất thời, sự hổ thẹn lại trào lên tự đáy lòng hắn, mãnh liệt gào thét đến độ nội tạng hắn phát đau.

Người sai đâu phải là cậu, rõ ràng người sai là hắn!

Hắn và Thường Niệm đều được sinh ra ở gia đình giàu có, nhưng năm họ 18 tuổi, cha mẹ họ đã đồng thời nhất trí đẩy họ vào tuyệt cảnh. Ba tháng ở trong trung tâm “chỉnh cho thẳng lại” đó, họ là chốn nương tựa duy nhất của nhau. Là hắn đã phản bội cậu trước, hắn lấy tư cách gì để được cậu xin lỗi cơ chứ?

Dụ Thần đến gần giường Thường Niệm, trong mắt ngập tràn nỗi đau đớn và xót xa. Cậu nắm tay hắn, cúi đầu từ từ nói: “Anh Thần, em đã sai rồi. Sau này em sẽ không tự hủy hoại mình nữa, sẽ không tạo thêm phiền phức cho anh nữa, cũng không quan tâm đến việc anh làm gì ở ngoài nữa. Em đã không phải là một người đàn ông bình thường rồi, nhưng anh thì có. Em không nên trói buộc anh…”

Đoạn cậu ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nước: “Anh Thần, anh có người khác bên ngoài cũng được, em sẽ không ồn ào nữa. Em chỉ xin anh một việc… xin đừng bỏ rơi em.”


Lý trí Dụ Thần ầm ầm rung động, nỗi hổ thẹn tựa như một bức tường cao ngất đột ngột sụp xuống, vùi hắn dưới một đống phế tích hoang tàn.

Thường Niệm cực kỳ bĩnh tĩnh, dường như đã hoàn toàn nghĩ thông, đều đều kể lại chuyện gặp Hạ Hứa, thậm chí còn tự trách mình: “Là em không khống chế được… Hạ Hứa chỉ nói sự thật thôi, thế mà em lại làm căng với cậu ấy… Em không nên như vậy mới phải, thực sự là quá mất mặt rồi.”

Tai Dụ Thần như ù đi. Cậu quá đáng thương, mà càng đáng thương thì lại càng làm nổi bật lên tội lỗi không thể tha thứ của hắn và Hạ Hứa.

Hắn không muốn suy nghĩ thêm về tình cảm mình dành cho anh nữa, nhưng hắn buộc phải thừa nhận rằng — càng ngày hắn càng dung túng cho anh.

Nhưng dù có dung túng đến mấy, thì hắn cũng không thể chấp nhận chuyện anh nói như thế với Thường Niệm. Có khác nào anh đang cầm dao đâm thẳng vào tim cậu đâu?

Thường Niệm hơi mệt, yếu ớt nhắm mắt nghỉ ngơi. Dụ Thần ngồi bên cậu một chốc, dém kín chăn cho cậu rồi cũng ra ngoài.

Người lớn hai nhà đã rời đi. Hắn hổ thẹn với cậu một, thì bọn họ hổ thẹn với cậu mười, đến mức mà sau khi bị đuổi đi, họ chỉ có thể chạy trốn.

Dụ Thần hút hết hai điếu thuốc, chờ cho mình bình tĩnh lại rồi mới gọi cho Hạ Hứa.

Anh nhận điện thoại, xung quanh anh lúc đó hơi ồn ào. Hai người hẹn gặp nhau ở một bến xe buýt gần đó.

—-

Hạ Hứa vừa xuống xe buýt thì đã thấy xe Dụ Thần ở gần đó. Anh không mở cửa xe bước vào, mà chỉ đứng ngoài, lấy ví trong người ra.

Ví tiền nọ đã rất cũ, chắc chỉ là loại thường mấy trăm đồng một cái thôi, dùng mấy năm rồi nên đã hơi bạc màu — hệt như ví tiền của những người lao động phổ thông khác trong thành phố này vậy.

Dụ Thần xuống xe, nhíu mày nhìn Hạ Hứa. Động tác trên tay anh khựng lại, hẳn là đã biết hắn sắp nói gì.


Hắn nói: “Thường Niệm đã tới tìm cậu?”

“Ừ.” Trái tim anh đập nhanh hơn — cái gì cần đến cuối cùng cũng phải đến.

“Hai người đã nói gì?”

Anh cúi đầu, không phải vì sợ, mà là vì áy náy quá mức: “Cậu ấy nói cậu ấy đã biết anh có người khác ở ngoài, và người đó là tôi.”

Hắn nhìn mi mắt run rẩy của anh, im lặng hồi lâu mới nói tiếp: “Cậu biết chuyện em ấy không thể sinh hoạt giường chiếu rồi ư?”

Anh ngẩn ra, khóe miệng giật giật, trái tim bị sự hổ thẹn bóp chặt lấy, vài giây sau mới gật nhẹ: “Ừ.”

Nên cậu đã làm nhục em ấy bằng chuyện này?

Dụ Thần cố nén cơn giận, mắt quắc lên, hít một hơi thật sâu, cố gắng nói nhẹ nhàng hết mức: “Hai người đã nói về chuyện sinh hoạt giường chiếu của em ấy?”

“Ừ.” Anh cúi đầu thấp hơn, bàn tay cầm ví bắt đầu run rẩy.

Dụ Thần đã hiểu rồi. Hành động của Hạ Hứa đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn – dù hắn không yêu Thường Niệm đi chăng nữa, thì hắn cũng không chấp nhận được chuyện một người đột nhiên lao vào đời mình như anh lại làm nhục cậu như vậy!

Tức giận lấn át lý trí, tay phải hắn chợt giơ lên, tát thật mạnh vào mặt Hạ Hứa!

Anh lui về sau nửa bước, ngẩn ra một chốc rồi cay đắng mỉm cười. Đứng vững rồi, anh lấy một cái thẻ từ ví tiền ra, đưa cho hắn: “Đây là thẻ lần trước anh cho tôi, nói là tôi có thể tiêu tùy ý. Coi như hôm nay chúng ta kết thúc nhỉ? Anh bao nuôi tôi, tôi lấy tiền của anh, tổng cộng là 9 vạn 7 ngàn*, số lẻ tôi không nhớ. Cầm lại thẻ đi, sau này tôi sẽ không tìm đến anh nữa.”

Dụ Thần nhìn Hạ Hứa, nhìn dấu bàn tay trên mặt anh, nhìn đến độ mắt hắn phát đau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận