Hề chưởng viện hoàn toàn không cần mặt mũi nữa rồi.
Ma khôi trong Họa Thành dồn dập bị tập kích lỗ tai, nhưng khiếp sợ Khôi thủ thường lạm dụng uy quyền nên không dám hó hé lời nào.
Trong lòng Húc Họa như dậy sóng, nhưng lạ cái là nàng lại luống cuống không biết làm gì.
Tu sĩ hơn nửa đời luôn tỉnh táo tự chủ như Thiên Cù Tử, thực ra không dễ dàng tiếp thu những chuyện quá mức kinh hãi thế tục.
Nếu là lúc trước, nàng tất nhiên sẽ trêu đùa bỡn cợt chàng đủ kiểu; nhưng bây giờ nàng chợt phát hiện rằng mình không nỡ.
Thì ra chiều theo một người cũng giống như dung túng một người, đều không tự chủ được.
Về mặt này, nàng hoàn toàn khác với Thủy Tả Ý.
Chẳng rõ liệu Thủy Tả Ý có chút áy náy nào không nếu biết bản thân đã trở thành bóng ma cả đời của Thủy Không Tú…
Húc Họa dùng cành nhánh của thần mộc Bất Hủ vu0t ve môi chàng, “Huyền Chu triệu tập bọn họ lên lớp đi.”
Thiên Cù Tử ừ đáp lại, sau đó lại hỏi: “Lúc ta đến, tông chủ có nhắc tới chuyện người kế thừa, nàng thấy thế nào?” Chàng hỏi như vậy cũng vì có lý do của nó.
Tập tục của Họa Thành quy định Khôi thủ tuyệt đối không được gả ra ngoài, từ cổ chí kim luôn chọn bạn đời từ trong tứ quân.
Chàng không phải là Ma khôi thuần huyết, muốn ký khế ước làm đạo lữ với Húc Họa là chuyện cực kỳ khó khăn.
Mà phía Tiên tông Cửu Uyên, bất kể là tông chủ hay là chưởng viện, hiển nhiên đều không thể ở rể cho Họa Thành.
Nếu hai người muốn thành thân như bình thường, tất nhiên phải có một người từ bỏ thân phận của mình, thậm chí rời khỏi tông tộc.
Húc Họa hỏi ngược lại: “Huyền Chủ nghĩ sao?”
Thiên Cù Tử nói: “Ta muốn nghe ý kiến của Ma khôi trong Họa Thành trước.”
Ma khôi trong thành kinh ngạc… Ý Hề chưởng viện là, nếu như Ma khôi Họa Thành khăng khăng rằng Khôi thủ chỉ có thể cưới chính quân, Hề chưởng viện đồng ý từ bỏ vị trí tông chủ Tiên tông Cửu Uyên?!
Nhưng ngay sau đó bọn họ lại nghe thấy Khôi thủ nhà mình cười nói: “Họa Thành nghĩ gì không quan trọng, Huyền Chu tự mình quyết định là được, cũng không cần bận tâm ý kiến của ta đâu.
Mặc dù ta hy vọng có Huyền Chu bầu bạn bên mình, nhưng hai ta tu đạo nhiều năm như vậy, thật sự không nên bởi vì tình cảm mà từ bỏ những gì mình theo đuổi bấy lâu.”
Thiên Cù Tử gật đầu, “Được.”
Đến chiều, Thiên Cù Tử trở lại núi Dung Thiên, Thủy Không Tú rốt cuộc cũng thở phào một hơi… tốt xấu gì vẫn quay lại.
Hề Vân Thanh đã kiểm tra bài tập tổng kết lớp sơ cấp của tiểu ác ma và nhóc gai tôm xong, Thiên Cù Tử lại phải soạn thảo giáo trình học mới cho hai nhóc.
Cũng may Hề Vân Giai và Hề Vân Thanh dạy dỗ đám sư đệ sư muội rất mát tay, có thể gánh bớt một phần cho chàng.
Mà nhóc gai tôm đã ý thức được bi kịch của nhân sinh có phụ thân là thế nào, sau lần bị rước về Khổ Trúc Lâm từ Thập Phương Giới, nó không còn dám nghịch ngợm như thế nữa.
Sập tối, màn trúc trong Khổ Trúc Lâm đều được cuốn lên, con suối dẫn từ trên núi xuống chảy xiết, bắn bọt nước tung tóe như ngân châu.
Chuồn chuồn la đà đậu trên nhành lau, cá trong hồ lượn lờ qua lại.
Thiên Cù Tử vận y quan trắng tựa tuyết ngồi trên mặt đất, trên bàn thấp trước mặt bày một bộ chén trà bằng hổ phách, trà xanh trong chén tỏa ra mùi hương thanh nhã.
Tiểu ác ma đã ra dáng thiếu niên, giờ đang cùng đệ đệ tròn như quả bóng ôn bài.
Một con gió mát buổi chiều hè thổi đến, ráng chiều nung đỏ gần nửa bầu trời.
Nhóc gai tôm bị một con bướm hấp dẫn, ngẩng đầu lên nhìn, liền bị Thiên Cù Tử đưa chân đá nhẹ vào mông.
Nó lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn tiếp tục đọc sách.
Không khí nhuộm mùi sơn tuyền và trúc xanh thanh mát, Thiên Cù Tử uống trà thơm, nhân sinh gần như hoàn mỹ.
Đáng tiếc, chỉ là ‘gần như’.
Thủy Không Tú dường như cảm thấy không nên kéo dài thêm, nên cuối tháng 7 y chiêu cáo với toàn bộ Huyền môn, chính thức truyền vị trí tông chủ lại cho Thiên Cù Tử.
Đối với sự kiện này, trên dưới Tiên tông Cửu Uyên đều không ai có ý kiến; Thiên Cù Tử vừa điềm tĩnh vừa nghiêm cẩn, bất kể là tu vi hay là công đức, người này bây giờ đều có thể phục chúng.
Sang đầu tháng 8, chưởng môn các tông phái Huyền môn lại lần lượt đến núi Dung Thiên, dự tiệc mừng Cửu Uyên có tân tông chủ.
Thiên Cù Tử tiếp nhận ngọc bội tông chủ, Thủy Không Tú đưa ra một mệnh lệnh cuối cùng: “Bây giờ hồn mãnh vẫn còn ở Họa Thành, tìm cơ hội mang nó về.” Đối với quan hệ của Thiên Cù Tử và Húc Họa, y bây giờ cũng lười nhiều lời.
Nhìn dáng vẻ keo sơn kia của bọn họ, có muốn tách cũng tách không ra.
Chẳng rõ nếu coi hồn mãnh như tín vật ký khế ước, Húc Họa có chịu đưa ra không nữa.
Thiên Cù Tử cầm ngọc bội tông chủ đeo vào bên hông, đương nhiên biết Thủy Không Tú nghĩ gì trong đầu, nhưng chàng vẫn không nói gì, chỉ theo trình tự tế thiên tế tổ.
Quá trình rườm rà nhiều tiểu tiết, Thiên Cù Tử vận y bào tông chủ cầu kỳ, sắc mặt lạnh nhạt, trong con ngươi không có chút độ ấm nào, nhưng ngược lại càng tô thêm vẻ điềm tĩnh của người có thể làm chuyện lớn.
Đối lập với chàng, Tái Sương Quy hôm nay khoan khoái khó tả, ông đúng là may mắn hết phần thiên hạ, cái này gọi là nước lên thì thuyền lên theo, ông vậy mà thành đại trưởng lão của Tiên tông Cửu Uyên!
Nên nhớ đại trưởng lão đời trước là Đàm Yên đấy! Tu vi của nữ nhân kia có thể treo tu sĩ cỡ ông lên đánh… cả trăm người lận nha…
Mặc kệ so sánh mình sẽ trông như rác thải, Tái đại trưởng lão dựa vào vận may của bản thân, tít mắt tươi cười suốt cả quá trình.
Tiệc mừng kéo dài ba ngày ba đêm, Thiên Cù Tử đương nhiên không rảnh chạy đến Họa Thành, ai ngờ Họa Thành lại phái Thái Sử Trường Lệnh đến đây chúc mừng.
Lần này Thái Sử Trường Lệnh đến núi Dung Thiên, đãi ngộ hiển nhiên vượt xa lần đầu lên núi.
Mà lễ vật lão đưa tới cũng cực kỳ quý giá: Húc Họa để lão mang hồn mãnh và thê tử Thủy Hàm Ảnh của Doãn Tụ Duyên trả cho Cửu Uyên.
Đòn ra oai phủ đầu này của ‘con dâu’ như một cái tát vào mặt Thủy Không Tú, nhưng y vẫn cố khuyên mình nhẫn nhịn… không cần so đo với vãn bối! Dù sao đối phương cũng chỉ là một cục sắt, cho dù thông minh thì cũng không thể biết điều như người thường!
Thiên Cù Tử cũng không biết nên khóc hay cười, đành phất tay cho qua.
Thiên Cù Tử kế nhiệm chức tông chủ xong, lập tức bận rộn xử lý hai chuyện lớn.
Đầu tiên là nhân tuyển cho vị trí đại trưởng lão Đao tông, sau khi Phó Thuần Phong chết, vị trí này vẫn để trống.
Nhưng Mộc Cuồng Dương lại là một chưởng viện cần người phụ tá, mà người này nhất định phải chịu được tính cách của cô nàng, đương nhiên, cũng phải là người nàng có thể tin tưởng được.
Thứ hai là nhân tuyển cho chưởng viện Âm Dương viện, Hề Vân Giai là lựa chọn không tệ, nhưng tu vi chưa đủ thâm hậu.
Thế nên mấy ngày qua chàng phải dùng một lượng lớn đan được giúp cậu tăng tiến công lực.
Chín chưởng viện của Cửu Uyên đều nổi danh khắp nơi, không thể để Hề Vân Giai yếu thế được.
Ở Họa Thành, Húc Họa trải qua bao nhiêu vất vả rốt cuộc cũng dung hợp hoàn toàn với pháp trận.
Tất cả Ma khôi đều có thể cảm thấy Họa Thành hơi hạ xuống, giống như bây giờ mới cuối cùng đáp vững xuống trên mặt đất.
Trong thành hiện nay, Khôi thủ ở khắp mọi nơi, bọn họ ngược lại không biết nên đi đâu đợi nàng, đành chờ ở bên ngoài Tinh Thần Hải.
Thế nhưng Húc Họa lại không xuất hiện.
Hôm sau, lúc đêm vừa xuống; Thiên Cù Tử kiểm tra bài tập của hai đứa bé xong bèn xua chúng đi ngủ, khi quay đầu lại thì thoáng trông thấy một bóng người bên cạnh rừng trúc.
Lòng chàng nao nao, một cô gái bước ra khỏi sau gốc trúc, màu áo xanh biếc như trúc, tươi đẹp vô ngần.
Thiên Cù Tử khẽ nhíu mày, cô gái thướt tha đi tới trước mặt chàng, dịu dàng cúi đầu, tay áo tỏa ra hương trúc thơm ngát, “Hề tông chủ vạn an.”
Thiên Cù Tử lùi lại một bước, hỏi: “Ngươi là ai?”
Cô gái xòe bàn tay trắng nõn như búp măng non, “Tiểu nữ chính là tinh khí từ trúc, được pháp trận của Hề tông chủ bồi dưỡng vừa mở ra linh trí, nên đặc biệt đến đây cảm ơn tông chủ.”
Ồ… Sắc mặt Thiên Cù Tử không hề thay đổi, “Không biết tiên tử dự định làm sao cảm ơn bổn tôn?”
‘Trúc tiên’ ngước đôi mắt long lanh như nước lên, “Tiểu nữ nguyện… theo sai bảo của tông chủ.”
Thiên Cù Tử nắm chặt cổ tay mềm mại tựa nước của nàng, dịu dàng hỏi: “Vậy một đêm vu0t ve an ủi, cùng đưa nhau đến Vu Sơn thì sao?”
‘Trúc tiên’ cau đôi mày thanh tú, “Nhưng… ta và tông chủ vừa gặp mặt lần đầu, như vậy có làm bẩn thanh danh của tông chủ không?”
Thiên Cù Tử lôi kéo tay nàng, thẳng hướng về phía chỗ ở của mình, “Không đáng ngại.”
Thiên Cù Tử, chàng giỏi lắm!
Nàng ‘Trúc tiên’ này đương nhiên là do Húc Họa hóa thân thành.
Trong lòng nàng đang nổi cơn tam bành, vậy mà vẫn phải trưng ra khuôn mặt tươi cười.
Bình thường thì thề non hẹn biển, ra vẻ thủ thân như ngọc; nhưng vừa thấy nữ giới là lập tức lộ ra nguyên hình!
Đồ lươn lẹo!
Thiên Cù Tử kéo nàng đi vào phòng trúc, bên trong vẫn là chiếc giường La Hán quen thuộc ấy, chăn mỏng được gấp chỉnh tề.
Chàng ôm ‘Trúc tiên’ lên giường, từ trên cao nhìn ngắm nàng.
‘Trúc tiên’ thẹn thùng đưa tay ngọc che đi khuôn mặt như hoa sen chớm nở.
Thiên Cù Tử chậm rãi cúi xuống, một cái hôn mềm mại nhẹ nhàng rơi lên tay nàng, ‘Trúc tiên’ lập tức mềm nhũn người.
Sau đó, Hề tông chủ không chút khách khí, vừa ra hiệu bảo nàng im lặng, vừa cùng nàng làm uyên ương tắm mưa.
Húc Họa tức giận trong bụng, song lại khó chống nổi chàng từng bước xâm lấn.
Gió trong Khổ Trúc Lâm mang theo hương trúc luồn qua song cửa sổ, sơn tuyền chảy xuôi, mọi âm thanh giao hòa tạo thành tấu khúc của thiên nhiên.
Húc Họa từ từ tan chảy thành một vũng xu4n thủy.
Tiểu ác ma và nhóc gai tôm trốn sau một tảng đá, lặng lẽ thăm dò về hướng phòng trúc.
Nhóc gai tôm nhỏ giọng nói: “Ca, có nhìn thấy không, cha dẫn một nữ nhân xa lạ về phòng kìa! Hơn nữa còn vội vã như vậy! Phát hiện chúng ta nhìn lén cũng không thèm đuổi!”
Tiểu ác ma ngậm một cọng cỏ dại trong miệng, cỏ trong Khổ Trúc Lâm không nhiễm chút bùn nên chẳng đắng mà còn ngòn ngọt.
Nghe nhóc gai tôm nói vậy, nó liền liếc xéo đệ đệ, “Ta không mù, đương nhiên nhìn thấy!”
Nhóc gai tôm kinh ngạc, “Sao ca không có phản ứng gì hết vậy?! Cha chúng ta đội nón xanh cho mẹ kìa!”
*Đội nón xanh: ngoại tình
Tiểu ác ma thật sự không nhịn nổi liếc nó khinh thường, “Làm ơn đi, có phải trí thông minh của đệ giống mẫu thân, bị luyện hóa nên hỏng rồi không? Hương thơm Ma khôi thuần huyết rành rành ra đó, ta ở đây còn ngửi thấy được, tưởng cha cũng đần giống đệ hả?”
Nhóc gai tôm giật mình, “Ca muốn nói… ‘Trúc tiên’ kia là mẫu thân chúng ta?”
Tiểu ác ma nhún vai, nhóc gai tôm thì thầm: “Mẫu thân đúng là vô lương tâm! Trở về Khổ Trúc Lâm, không đi thăm chúng ta trước mà lại giả làm nữ nhân xa lạ đi quyến rũ cha!! Có mẹ nào đối xử với con cái như vậy không?!”
Tiểu ác ma thương hại sờ sờ đầu nó, nhóc con đáng thương, mấy chuyện đủ khả năng đổi mới tam quan của ngươi về sau còn nhiều lắm, từ từ rồi ngươi sẽ biết nhân sinh tàn khốc thế nào.
Mà trong phòng trúc lúc này, Húc Họa đã được thỏa mãn, bắt đầu chuẩn bị tính sổ nợ nần, “Nghe đồn Hề tông chủ và Khôi thủ Họa Thành vốn tình đầu ý hợp, thậm chí ngài còn vì nàng ấy không tiếc hy sinh đạo đồ, đi trấn giữ Nhược Thủy.
Bây giờ ngài lại cùng nữ tử xa lạ ở đây thâu hoan, thật sự khiến người khác bất ngờ.”
Thiên Cù Tử nỗ lực lắm mới điều chỉnh nhịp thở về bình thường, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng dưới thân hết khép lại mở thẽ thọt nói chuyện, thế là lại phải cố hết sức mới có thể nghe rõ nàng nói gì.
Thâu hoan? Chàng nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt đen trong trẻo kia, “Nếu tiên tử đã bất ngờ một lần, vậy bất ngờ thêm lần nữa đi nhé?”
“Hả?” Sao không theo kịch bản gì hết vậy?! Húc Họa sững sờ, chưa kịp nói gì đối phương đã lại chồm người lên, giữa chặt tay chàng, lần nữa hôn môi nàng.
Sau khi ‘bất ngờ’ thêm lần thứ hai rồi thứ ba, Húc Họa nằm xụi lơ trên giường.
Hề tông chủ đứng dậy, giúp nàng thu dọn sạch sẽ rồi thấp giọng hỏi: “Bây giờ tiên tử còn cảm thấy bất ngờ không?”
Húc Họa cố gắng khoát khoát tay, “Con người của ta thực ra không dễ bị bất ngờ như vậy.
Nhưng ngày mai nói tiếp đi, mai lại nói tiếp.” Nàng thật sự không còn sức động đậy, tay nhân mềm nhũn cả rồi.
Thiên Cù Tử từ tốn ôm lấy nàng, nháy mắt lại thấy như trở lại hai ngàn năm trước, Hướng Nam đứng bên rìa lò kiếm, phi thân nhảy xuống, thân thể hóa thành nước dung hòa khối vẫn thạch ngoan cố bên trong.
Cảm giác nóng cháy tận xương, xương thịt tan chảy, cuối cùng đều tan biến.
Còn khối vẫn thạch đen nhánh kia, lại dần dần hòa tan biến thành thế giới của chàng.
Duyên đã sinh, thì sẽ không tàn lụi.
- -----oOo------.