Húc Họa tới giảng đường dạy học, được Tịnh Vô Nê cho liền mấy ly Linh Ẩm mà tinh thần vẫn không khá khẩm hơn nổi.
Càng đáng sợ hơn là khi nàng đưa tay ra đón lấy ly Linh Ẩn, Tịnh Vô Nê lại vô tình trông thấy trên cổ tay nàng có dấu hôn.
Là một người vô cùng ân ái với đạo lữ của mình, cho nên tuy bình thường nghiêm túc bảo thủ, ông cũng am hiểu nhiều về phương diện này.
Thế là thế nào… nghe nói đêm qua Si quân đến đây, chẳng lẽ bọn họ… chậc chậc…
Song do có biết về quy định của Họa Thành, Tịnh Vô Nê cũng không quá giật mình.
Buổi chiều là thực hành đấu luyện, Húc Họa chỉ sắp xếp nhiệm vụ mà không tham gia, nhưng đã có Tịnh Vô Nê ở đây, nàng đúng là không cần ở lại làm gì, cho nên cuối cùng vẫn dời bước đến uyển cư dành cho khách.
Hề Vân Thanh thấy nàng bước vào thì kinh ngạc cực kỳ… Liên Hành để mặc cô nàng này tự do ra vào nơi này?
Liên Hành quả thật không nói tiếng nào, cứ thế lẳng lặng để Húc Họa tiến vào uyển cư dành cho khách.
Nhìn thấy chút đan dược còn sót lại trên khay Hề Vân Thanh đang cầm, Húc Họa mỉm cười nói: “Vân Thanh tiểu hữu vất vả rồi.”
Hề Vân Thanh đã sớm biết được thân phận của nàng, mà Húc Họa cũng không phải là dạng sẽ tùy tiện khiến người ta ghét hận mình, trái lại nàng luôn dùng thái độ hiền hòa khách khí đối đãi với người khác, thân là nhân vật cấp bậc nữ thần mà không hề cao ngạo lạnh lùng.
Mặc dù nàng không lớn hơn Hề Vân Thanh được bao nhiêu, song ở Huyền môn đa phần lấy tu vi phân chia thực lực.
Cho nên nàng gọi Hề Vân Thanh là tiểu hữu thật sự rất đúng mực.
Chẳng qua sự thật là Húc Họa đâu nghĩ nhiều như vậy… với nàng, dẫu gì cũng đã ngủ cùng sư tôn của người ta rồi, còn xưng hô ngang hàng với đồ đệ thì e rằng không được thỏa đáng cho lắm.
Hề Vân Thanh đương nhiên không hay biết gì về khúc mắc trong vấn đề xưng hô này, nhanh chóng đáp lễ: “Trưởng tộc khách khí rồi, Si quân chính là khách quý của Cửu Uyên, gia sư đã ra lệnh là phải tiếp đãi tử tế, chúng ta hiển nhiên phải tận… tâm.” Lúc nói hai chữ ‘tận tâm’ cuối cùng, giọng nàng có hơi chột dạ.
Húc Họa đã hiểu, nhưng vẫn mỉm cười, “Làm phiền rồi.” Dứt lời nàng đi thẳng vào trong.
Hề Vân Thanh không khỏi nghi hoặc… Trận pháp ở uyển cư dành cho khách hỏng rồi sao? Có cần tìm người Trận tông tới kiểm tra không nhỉ?
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, Húc Họa nhíu mày… lúc mới gặp hôm qua, vết thương của Si đã khép miệng rồi mà, vì sao bây giờ vẫn còn mùi máu nhàn nhạt vậy?
Nàng đi tới trước giường, Si đã đứng dậy, khuỵu một gối quỳ dưới đất, “Si tham kiếm Khôi thủ.”
Húc Họa đưa tay đỡ hắn lên, thấy quần áo hắn rướm máu thì không nhịn được hỏi: “Ngươi như vậy là sao?”
Si là một đại nam nhân, đương nhiên sẽ không thèm học trò tố cáo của trẻ con, cho nên chỉ nói: “Một vài vết thương nhỏ mà thôi, không dám phiền Khôi thủ quan tâm.”
Húc Họa biết hắn vốn tính quật cường, cho nên cũng không nhiều lời, dìu hắn lên giường nằm rồi đưa tay ra, vận dụng linh lực chữa thương cho hắn.
Si để mặc linh khí của nàng du tẩu trong cơ thể mình, đả thông những kinh mạch bị tắc nghẽn.
Nhận ra ngoại thương của hắn tuy nặng nhưng nội thương thì không đến nỗi, Húc Họa mới yên tâm, sau đó nàng hỏi: “Tình hình của Họa Thành sao rồi?”
Si đáp: “Bẩm Khôi thủ, từ mười tám năm trước, sau khi Khôi thủ… đi rồi, Họa Thành có linh mạch củng cố và trận pháp bảo vệ, không có chiến sự gì lớn, thế nhưng… bây giờ bất kể là Huyền môn hay Ma tộc, đều xem buôn bán Ma khôi là việc thường ngày, tộc dân bị phân loại, để giá công khai mà đại tế ti lại bó tay chẳng có cách nào.
Không ít người ôm lòng bất mãn, ngày đêm chờ ngài trở lại Họa Thành.”
Húc Họa gật gù, “Đều trong dự liệu.
Bổn tọa rời Họa Thành mười tám năm, lão gia kia thật sự không hề làm ta kinh ngạc mà.””
Si hỏi: “Không biết bây giờ công lực của Khôi thủ khôi phục tới đâu rồi? Khi nào thì có thể trở về Họa Thành?”
Húc Họa nói: “Ta có thể khởi hành bất cứ lúc nào, chỉ là…” Chỉ là bây giờ dây dưa với Thiên Cù Tử thành như thế, nếu nàng nói mình muốn đi, y khăng khăng giữ lại thì sao?
Thực lực lão thất phu đó đâu yếu, nếu y ép nàng ở lại, nàng nên đối phó kiểu gì?
Thấy nàng do dự, Si hỏi: “Trưởng tộc đang lo Cửu Uyên không chịu thả chúng ta đi?”
Húc Họa hỏi ngược lại: “Nếu quả thật là thế thì nên làm sao?”
Si nắm chặt cán đao trong tay, “Si nhất định sẽ bảo vệ Khôi thủ, giết tới dưới chân núi Dung Thiên.”
Húc Họa thấy đau đầu, “Si, ngươi có thể nào mang theo hai lượng não khi ra ngoài không vậy? Nếu Cửu Uyên thật sự không đồng ý, chưởng viện chín nhánh, ngươi có thể địch nổi ai?”
Si kích động nói: “Si sẽ liều chết chiến đấu!”
Thôi, ngươi vẫn nên dưỡng thương cho tốt thì hơn.
Húc Họa từ ái sờ sờ đầu hắn, đúng là càng lớn càng anh tuấn.
Nhưng nàng mới sờ được một chút, bên ngoài liền có người bước vào.
Vì thế Thiên Cù Tử bắt gặp đúng cảnh nàng và Si cùng ngồi trên giường, và nàng đang đưa tay vuốt ve đầu Si.
Cho nên, Thiên Cù Tử lập tức từ Hề chưởng viện hiền hòa xuân tâm phơi phới biến thành lão thất phu gàn dở.
Chàng trầm giọng nói: “Trưởng tộc đang ở Âm Dương viện, không được chủ nhân cho phép mà tự tiện đi lại, e rằng chẳng phải là đạo làm khách.”
Tức là sao? Húc Họa ngớ người… bây giờ giữa bọn họ, cho dù không đến nỗi là tri kỷ thì cũng được xem như thân mật chứ nhỉ? Tên này lại lên cơn điên gì đây?
Nàng đứng dậy, hỏi: “Si chính là một trong tứ quân Ma khôi, hắn bị thương, ta đến thăm hỏi thì có gì không ổn chứ?”
Thiên Cù Tử nói: “Ngồi chung một giường thăm hỏi? Trưởng tộc và thuộc hạ quả nhiên thân mật vô cùng.”
Si ngơ ngác không hiểu.
Vị Hề chưởng viện này, đầu tiên là vô duyên vô cớ đánh hắn một trận tơi tả, bây giờ lại tới nói mấy câu không đầu không đuổi như vậy.
Trong nhất thời, hắn không rõ lắm tình cảnh của Húc Họa ở Âm Dương viện tốt xấu thế nào.
Đang không rõ tình hình, hắn lại nghe thấy Húc Họa nói: “Quy định của Họa Thành chắc hẳn không thể lọt vào pháp nhãn của Hề chưởng viện, nhưng Hề chưởng viện phản ứng như vậy hình như cũng hơi thái quá rồi.”
Thiên Cù Tử tức giận nói: “Quy định của Họa Thành chính là lúc Khôi thủ và tứ quân ở cùng, cần phải chung giường âu yếm vuốt ve nhau?” Đang ở uyển cư dành cho khách của người ta mà còn như vậy, vậy nếu là ở Họa Thành, chẳng phải còn càng thêm ‘nồng nhiệt’ sao? Chàng càng động não thì càng giận điên lên.
Bọn ta âu yếm vuốt ve nhau hồi nào hả?! Húc Họa không muốn ở trước mặt Si đôi co với lão thất phu này… dẫu gì cũng phải giữ mặt mũi cho nhau.
Nàng rời khỏi uyển cư, Thiên Cù Tử đương nhiên cũng theo ra.
Húc Họa lên tiếng trước: “Hề Huyền Chu.”
Nghe nàng gọi thẳng tên mình, Thiên Cù Tử lập tức dừng bước.
Húc Họa nói: “Nếu như ta không trở về Họa Thành, mọi chuyển hẳn đều có thể theo ý ngài.” Thiên Cù Tử lạnh cả tim, quả nhiên nàng nói tiếp: “Hề chưởng viện muốn giữ ta ở lại núi Dung Thiên sao?”
Giữ nàng ở lại núi Dung Thiên… Đương nhiên là muốn rồi, muốn đến mức tim gan đều xoắn lại rồi… Thảo nào người ta thường nói, người nặng tình thường dễ rơi vào cảnh cố chấp nhập ma.
Chàng cúi đầu, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Ta muốn, nhưng ta sẽ không làm vậy.
Nàng biết mà.”
Húc Họa sửng sốt, nàng đương nhiên đã nghĩ ra cách đối phó vẹn toàn.
Hiện giờ nếu bị Thiên Cù Tử ép ở lại núi Dung Thiên, nàng sẽ không có khả năng chạy thoát, cơ hội duy nhất chính là tiết lộ tin tức cho Ma tộc.
Tiểu ác ma tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cực kỳ lanh trí.
Nhờ trên người có một phần huyết thống Ma khôi, nó sẽ có thể ra vào thánh vực Thiên Ma.
Nhờ nó truyền tin là cách thức thỏa đáng nhất.
Nếu thành công giật dây được Doanh Trì mò tới dọ thám, nói không chừng nàng sẽ có cơ hội chạy trốn.
Thiên Cù Tử nói nàng biết y sẽ có phản ứng thế nào, kỳ thật nàng cũng không xác định được.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn không tin tưởng bất kỳ hứa hẹn nào của y.
Đại nhân vật ngự trên cao như y, mưu mẹo tính toán đã nhiều, khả năng nhẫn nại càng nhiều hơn.
Chỉ đơn giản như một đánh một ván cờ, nàng sẽ dốc toàn lực để thắng, nhưng y sẽ từ từ âm thầm bố trí thế cờ, chờ nàng nhảy vào.
Y nói y sẽ không làm vậy.
Húc Họa hỏi: “Cho dù ta lập tức cáo từ, Hề chưởng viễn cũng vẫn giữ nguyên lời nói này?”
Thiên Cù Tử đã thu hồi vẻ tức giận lồ lộ ban nãy, bây giờ chàng hệt như lúc tìm đến Họa Thành năm đó, là Hề chưởng viện trao đổi điều kiện với nàng, tỉnh táo và lý trí đến vô khiếm khuyết…
Chàng nói: “Ta đã nói rồi, Khôi thủ chính là khách quý của Thiên Cù Tử ta, bất kể thế nào cũng không có lý lẽ ép khách ở lại.”
Rõ ràng là lời thật lòng, nhưng lúc mở miệng nói ra, từng câu từng chữ lại như mũi kiếm đâm vào tim.
Húc Họa không phân biệt được thật giả trong lời nói của đối phương, nhưng lấy binh đáp trả tình luôn quá tàn nhẫn, nàng thà tranh tài đấu dũng, như thế sẽ không thấy lúng túng khó xử, ít ra có đánh thì sẽ đánh một cách sảng khoái, đoạn tình đoạn nghĩa cũng thẳng thắn dễ dàng hơn.
Nhưng người này lại cứ như một mớ dây rối nùi vào nhau, càng gỡ càng rối vậy.
Nàng thở dài, sau khi đến nhân gian, nàng luôn rất lạc quan, song từ khi gặp gỡ người này lại giống bị vướng vào tơ nhện, giãy mãi vẫn không thoát.
Nàng nói: “Hề chưởng viện thật lòng nghĩ vậy sao?”
Thiên Cù Tử hỏi: “Trưởng tộc dự định khi nào thì trở về Họa Thành?”
Húc Họa đáp: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, mỗi thời mỗi khắc đều quý giá, ta không thích chọn lựa.”
Nghĩa là ngay bây giờ?
Thiên Cù Tử bỗng thấy vừa buồn bực vừa hối hận, đúng ra chàng không nên tới đây, nếu không có lần tranh chấp này, nàng đã không vội vàng đòi đi như vậy.
Nhưng nàng cuối cùng rồi cũng sẽ đi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi… chàng luôn biết rất rõ.
Dẫu Khổ Trúc Lâm gieo xuống trăm nghìn mẫu ngô đồng, phượng hoàng của chàng vẫn mong ngóng về khoảng trời cao rộng.
Chưa từng dám nghĩ đến lúc chia tay, nhưng đau đớn vẫn dữ dội hơn trong tưởng tượng nhiều.
Tim chàng run rẩy vì đau nhức, song giọng nói vẫn tỉnh táo như băng, thì ra che giấu cảm xúc đã biến thành một loại bản năng rồi, “Đã vậy thì mời Khôi thủ thu dọn một chút, ta sẽ nói lại cho những người còn lại trong viện biết, không cần phiền Khôi thủ thông báo.”
Hầu như không cần nhiều lời, Húc Họa liền hiểu ý của chàng… e rằng chẳng có ai ở Tiên tông Cửu Uyên đồng ý để nàng cứ vậy mà đi cả.
Đặc biệt là Tái Sương Quy, nếu ông ta biết chuyện, diễn biến nhất định là hướng nàng đã nghĩ: không động đao binh sẽ khó mà đi.
Húc Họa hỏi: “Ta cứ vậy mà đi, sư môn của Hề chưởng viện sẽ không trách ngài chứ?”
Thiên Cù Tử vẫn không thay đổi sắc mặt, trả lời: “Trưởng tộc chính là khách quý của Thiên Cù Tử, bất kể về mặt cá nhân hay mặt sư môn, vẫn là câu cũ, không có lý lẽ ép khách ở lại.”
Cho nên bất kể là dùng cấm thuật hay là móc tặng Nguyệt Túy, từ đầu đến cuối đều là đánh đổi của cá nhân chàng, từ đầu đến cuối chàng vẫn chưa từng mượn sức của sư môn, Húc Họa không nợ Cửu Uyên gì cả, làm sao Cửu Uyên có quyền chỉ trích nàng?
Húc Họa nhìn chàng, chàng lại giục: “Không còn sớm nữa, mời Khôi thủ nhanh chóng chuẩn bị.”
Húc Họa không có đồ vật gì muốn mang theo cả, nếu có thì cũng chỉ là Si và tiểu ác ma mà thôi, mà đóng gói hai kiện hành lý này là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Tiểu ác ma dìu Si đi ở phía trước, Húc Họa sánh vai Thiên Cù Tử đi theo sau.
Hiện đang là buổi chiều, ánh mắng mong manh như nước.
Thiên Cù Tử đưa bốn người xuống núi, thiếu nữ bên cạnh đẹp khuynh quốc khuynh thành, song chàng lại không đành lòng nhìn nàng.
Đau đớn từ trong tim tràn ra đến tứ chi, được rồi lại mất cùng với mong mà không được, cái nào mới đau hơn?
Húc Họa vẫn cảnh giác cao độ, đến khi ra tới hồ Phi Kính, cuối cùng nàng mới tin tưởng lời hứa của đối phương.
Nàng xoay người sang, Thiên Cù Tử cụp mắt nhìn xuống, từ đầu đến cuối không hề đối mặt với nàng.
Nàng muốn giữ nụ cười, khách khí nói một tiếng ‘cảm ơn’, nhưng lại không thể, làm thế nào cũng không huy động cơ mặt rặn ra được nụ cười, cho nên đành thôi.
Nàng nói: “Đưa quân ngàn dặm thì cuối cùng vẫn phải từ biệt, xin Hề chưởng viện dừng bước.”
Thiên Cù Tử dừng bước thật, chàng nói khẽ: “Con đường phía trước nhiều gian nguy, Khôi thủ bảo trọng.” Lời lẽ chân thành giống như của người đưa tiễn bằng hữu thân thiết.
Húc Họa đột nhiên phát hiện, giữa nàng và Thiên Cù Tử, ngoại trừ một đống nợ thiếu ra thì dường như chẳng còn gì cả.
Chưởng viện Âm Dương viện không có khả năng công khai kết làm đạo lữ với Ma khôi.
Mà Khôi thủ Họa Thành cũng không thể thông hôn với ngoại tộc.
Huống chi còn cửa sông Nhược Thủy ở Thập Vạn Đại Sơn, nơi đó sớm muộn gì cũng diễn ra một trận chiến sinh tử thôi.
Cái gọi là xoắn xuýt bịn rịn cũng chỉ có hơi nước lãng đãng bốc lên từ hồ Phi Kính vây quanh hai người, nhìn qua thì trùng trùng điệp điệp nhưng thật ra lại nhẹ hẫng, không có gì cả.
Nàng cũng chắp tay, “Hề chưởng viện bảo trọng.”
Chia đường từ đây thôi.
Húc Họa không quay đầu lại nhìn Thiên Cù Tử nữa, trong lòng bỗng có một tia cảm xúc mỏng manh như tơ, khó nắm bắt và cũng không cách nào hình dung.
Si hỏi: “Trưởng tộc, chúng ta trực tiếp trở về Họa Thành sao?”
Húc Họa nghiêng đầu nhìn hắn, “Tại sao lại hỏi vậy?”
Si do dự nói: “Họa Thành bây giờ, e rằng… không giống mười tám năm trước lắm…”
Húc Họa mỉm cười, “Có người không hy vọng thấy ta trở về, ngay cả ngươi cũng nhìn ra được, hiếm thấy nha.”
Nàng dường như cũng không để bụng chuyện này, nhưng tiểu ác ma lại tràn đầy phấn khởi, “Sư tôn, mười tám năm trước người ngỏm củ tỏi.
Nếu con là kẻ xấu, người mà trở về như vậy, con nhất định sẽ dụ người vào nhà, sau đó trói cổ giam lại, còn lâu mới chịu nhận người là Khôi thủ.”
Húc Họa cười khẽ, sửa lời nó: “Nói rất đúng, nhưng ba chữ ‘ngỏn củ tỏi’ này nghe không hay lắm.”
“Hở?” Tiểu ác ma ngớ người, “Vậy… đi đời nhà ma?”
“Cút!” Húc Họa vung chân đá, nó liền nhảy nhổm, cười phá lên.
Si hiển nhiên vẫn còn băn khoăn vấn đề vừa rồi, “Hay Khôi thủ liên lạc với Niệm và Nộ trước?”
Húc Họa khẽ cười, “Không cần đâu, Si.” Sỉ ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt nàng lấp lánh như chứa cả bầu trời sao, “Thái Sử Trường Lệnh cũng không biết, Họa Thành rốt cuộc thuộc về ai?”
Cứ thế nàng mang Si và tiểu ác ma tiến thẳng vào Cửu Sát Thiên Võng.
Ma tộc đương nhiên phái người báo tin ngay, Doanh Trì gần như lập tức dẫn quân chạy tới.
Nhưng tiểu lâu la Ma tộc làm gì ngăn cản được Húc Họa, trước khi Doanh Trì kịp chạy đến, nàng đã mạnh mẽ đại khai sát giới mở đường trở về tới Họa Thành rồi.
Thần Phật chớ hỏi, ai cản đường ta đều phải chết!
Tiểu ác ma ngồi trên vai Si, trong mắt chỉ có hình ảnh của nàng, “Sư tôn, người thật sự quá ngầu, lợi hại dã man luôn!”
Húc Họa khẽ cười, đương nhiên rồi, lần trước Thiên Cù Tử đấu luyện với Điển Xuân Y, e rằng nàng chính là người hưởng lợi nhiều nhất, học lỏm được không ít chiêu.
Thiên Cù Tử… hây hây hây, sao lại nhớ tới y vào lúc này chứ.
Nàng gạt bỏ tạp niệm trong đầu, Họa Thành ở ngay trước mắt, dường như cảm ứng được chủ nhân trở về, bầu trời bỗng nổi gió mây phun.
Thần mộc Bất Hủ hiện đã cao chọc trời, tán lá xanh mướt che phủ gần nửa Họa Thành, tỏa hương xa vạn dặm.
Húc Họa nhếch môi cười, cao giọng nói: “Ai là thủ thành? Mau báo cho Thái Sử Trường Lệnh rằng Khôi thủ đã trở về, bảo lão tự mình ra khỏi nghênh đón.”
Không ai dám lên tiếng, một lát sau, Thái Sử Trường Lệnh vội vàng chạy tới, vừa lên đầu tường thành nhìn một cái, sắc mặt lão lập tức tái mét.
Nữ nhân này quả nhiên vẫn cuồng vọng như trước!
Biết rõ ý xấu của Cửu Uyên mà vẫn ẩn thân ở núi Dung Thiên.
Biết rõ Ma tộc bố trí mai phục bốn phía mà vẫn nghênh ngang xuyên qua Cửu Sát Thiên Võng.
Biết rõ Họa Thành có biến mà vẫn công khai trở về.
Thái Sử Trường Lệnh cả giận quát: “Trưởng tộc Họa Thành đã tử chiến tuẫn thành mười tám năm trước.
Ngươi là kẻ nào mà dám giả mạo đấng chí tôn của Ma khôi?”
Húc Họa sờ sờ đầu tiểu ác ma, nói: “Nghe thấy chưa, ‘tử chiến tuẫn thành’ mới là cách đúng đắn.”
Tiểu ác ma gật gù, “Hình như lão ta không có ý định cho chúng ta vào.”
Húc Họa cười khẩy, “Lão đang chờ Ma tôn tới giải quyết chúng ta.”
Tiểu ác ma nghiêng đầu, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Sư tôn giết nhiều người như vậy, nói không chừng lát nữa Ma tộc sẽ tới ngay.”
Si âm trầm nói: “Sau khi Khôi thủ xảy ra chuyện, Thái Sử Trường Lệnh đã liên kết trận pháp cửa thần mộc Bất Hủ với pháp bảo Không Hầu của lão ta.
Nếu lão không hạ lệnh, e rằng cả Niệm và Nộ đều không cách nào điều động thần mộc Bất Hủ để chúng ta vào thành.”
Húc Họa gật gù, “Phải như thế, bằng không sao đủ ầm ĩ, sao đủ chấn động chứ.”
Niệm và Nộ đương nhiên không đơn thuần giống Si, hai người họ gần như ngay lập tức loan tin Khôi thủ trở về cho tộc dân biết, cho nên rất nhanh liền có vô số tộc dân chạy tới cửa thành xem xét.
Tới giờ mà Doanh Trì vẫn chưa tới.
Sắc mặt của Thái Sử Trường Lệnh âm u vô cùng, lão nói: “Ngươi nói ngươi là Khôi thủ, bằng chứng đâu? Chỉ cậy vào dung mạo tương tự mà dám đến đây mạo danh? Ngươi là gian tế do Ma tộc hay do Tiên tông Cửu Uyên phái tới?”
Húc Họa cười nói: “Đại tế ti không được Khôi thần* khai ngộ, đương nhiên không cách nào biết được, Nhưng Họa Thành và Khôi thần huyết mạch tương thông, nó chắc chắn nhận ra bổn tọa.”
*Khôi thần – đấng sáng thế của tộc Ma khôi
Thái Sử Trường Lệnh giật mình, cái gì? Lão cười lạnh, “Gạch ngói đất đai của Họa Thành là vật vô tri, làm sao có thể biết ngươi là thật hay giả hả?”
Húc Họa lại cười, “Đại tế ti chỉ biết cắm nhang cầu nguyện nên hiểu biết ít ỏi về sức mạnh của Ma khôi lại.
Bổn tọa tuy là Khôi thủ song cũng không thể trách, nhưng hôm nay bổn tọa sẽ để đại tế ti mở rộng kiến thức thêm chút, cứ coi như là quà mừng trở về của bổn tọa đi.”
Dứt lời nàng từ tốn đi về phía cửa thành, Thái Sử Trường Lệnh nín thở.
Trên con đường lát gạch xanh, nàng áo trắng tóc đen thong thả đi từng bước một.
Thần mộc Bất Hủ đã liên kết với pháp bảo Không Hầu, sẽ không cho phép người khác vào thành mà không có sự đồng ý của lão, nhưng nàng lại dễ dàng đi xuyên qua trận pháp, toàn Họa Thành *ầm ầm* chấn động, cửa thành tự động mở ra.
Tất cả Ma khôi có mặt đều kinh ngạc, thật lâu sau, có người quỳ xuống hô to: “Trưởng tộc thánh an!”
Tiếng hô vang dậy như thủy triều nhanh chóng trải rộng khắp thành, Thái Sử Trường Lệnh bỗng hồi thần, “Ngươi nói lào! Cái gì mà được Khôi thần công nhận?! Ngươi vốn là Trận tu, pháp trận của Họa Thành là do ngươi bố trí, ngươi muốn phá trận vào thành đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay!!!”
Húc Họa khẽ nhếch môi, bên cạnh Thái Sử Trường Lệnh, Niệm quân đứng đón gió, tóc dài tung bay, phong hoa tuyệt đại.
Nghe vậy hắn liền cất cao giọng nói: “Nói vậy đại tế ti cũng đã nhận ra người dưới thành chính là Khôi thủ? Thật sự đáng mừng.”
Thái Sử Trường Lệnh lập tức nghẹn lời, mặc dù tức giận đến run người, nhưng không biết nói gì khác.
Cùng lúc đó, Doanh Trì lại bị thuộc hạ kéo lại báo: Âm Dương viện của Tiên tông Cửu Uyên đột nhiên dẫn đông đảo đệ tử tụ tập bên ngoài thánh vực Thiên Ma.
Doanh Trì đoán không ra dụng ý của đối phương, đương nhiên không dám tự ý bỏ đi, đành lệnh cho Quỷ Dạ truy kích Húc Họa.
Khi Quỷ Dạ đuổi tới nơi, vừa vặn trông thấy Húc Họa tiến vào thành.
Hắn đứng dưới Họa Thành, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư… tu vi của nữ nhân này lại tiến bộ vượt bậc.
Hắn ngước lên nhìn thần mộc Bất Hủ, tán lá xanh mướt, hoa nở rực rỡ, thật sự không dám tin.
Lúc giăng trận pháp hộ thành nàng lại chừa một lỗ hổng, tận đến lức này mới sự dụng nó trêu đùa Thái Sử Trường Lệnh.
Nhưng mười tám năm qua, Trận tu của Ma tộc đã nghiên cứu trận pháp ở Họa Thành nát bét không chừa chỗ nào, nhiều Trận tu như vậy, tốn mười tám năm mà không một ai tìm ra lỗ hổng?
Tu vi năm trăm năm của Ma khôi thuần huyết, thật sự là mạnh đến mức nghịch thiên rồi.
Bên ngoài thánh vực Thiên Ma, Thiên Cù Tử dẫn đệ tử nội môn dưới trướng đi thực tiễn, nhưng lại không có chương trình cụ thể gì, bọn họ chỉ ở đây chờ đợi một lúc, cuối cùng còn chán tới mức nướng thịt ăn chơi.
Sau đó? Sau đó liền phủi đích bỏ đi.
Doanh Trì: “…” Mẹ nó, bọn ngươi ăn no căng bụng nên tới đây đi dạo à?
Thiên Cù Tử qua Thần Ma Chi Tức trông thấy người trong lòng tiến vào Họa Thành.
Dưới cổng thành màu gạch, nàng thong dong thả bước, tay áo bay bay, cả người như lấp lánh như pháo hoa.
Chàng bỗng nghĩ tới Thập Phương Giới ở núi Dung Thiên, năm chàng mười tám tuổi, vẫn còn là một thiếu niên không biết trời cao đất rộng, trong mắt còn niềm vui, trong lòng còn luyến niệm, thế là chàng bức âm dương cùng hiện, nhật nguyệt cùng soi, sáng tạo ra một thế giới nửa này nửa nọ.
Thế nhưng, giống như tiên trong tranh không muốn lưu lại chốn nhân gian, hư và thực không bao giờ có thể lưỡng toàn.
Vì vậy, người chàng luôn dõi mắt ngóng theo đã định chính là ảo mộng hư vô, dẫu ước nguyện thế nào cũng sẽ tàn lụi..