Lúc Hướng Tiêu Qua được 3,400 tuổi, khắp Huyền môn ngoại trừ tông chủ Tiên tông Cửu Uyên là Thủy Không Tú thì không ai lớn tuổi hơn lão cả.
Một người đã sớm được tôn là Khí thánh như lão, có bao giờ từng bối rối thế này đâu?
Nhưng lão không thể không hoảng loạn, chỉ có lão biết đã xảy ra chuyện gì… thánh kiếm do chính lão tự tay tạo ra đọa ma.
Lão nói: “Đại trận thượng cổ cực kỳ tinh vi, lại được Tiên tông Cửu Uyên gia cố hằng năm, làm sao ngươi thoát ra được? Chưa kể… trên người ngươi, tại sao lại là huyết mạch Ma khôi?”
Nói thế nào thì Khí thánh vẫn đủ đa mưu túc trí, vừa tra hỏi lão vừa âm thầm đưa tay về phía pháp bảo trong tay áo.
Pháp bảo kia chính là bảo vật do chưởng viện Khí tông Cửu Trản Đăng của Tiên tông Cửu Uyên tôn kính lão.
Nhờ bảo vật này, không cần vận dụng linh lực cũng có thể trực tiếp liên lạc với Tiên tông Cửu Uyên.
Nhưng tay lão vừa chạm đến bảo vậy, Húc Họa liền cười nói: “Ta khuyên phụ thân chớ vọng động thì hơn.” Tay nàng nhẹ nhàng m0n trớn một lọn tóc trắng của Hướng Tiêu Qua, “Thân thể này của phụ thân hẳn đã qua rất nhiều lần thay đổi rồi nhỉ? Hơn ba ngàn năm, cho dù tu vi cao thâm tới cỡ nào thì thân thể cũng không có khả năng chống đỡ chừng ấy năm, đúng không?”
Hướng Tiêu Qua không quan tâm, vẫn muốn kích hoạt pháp bảo trong tay áo, nhưng nàng lại hờ hững buông một câu: “Không biết nếu thân xác của Hướng Mang bị hỏng, có phải phụ thân cũng có thể giúp hắn đúc lại một cơ thể mới?”
Hướng Tiêu Qua không dám lộn xộn nữa, lão hao tốn tâm huyết ngàn năm đúc thành một thanh thánh kiếm, tạo nên danh tiếng Khí thánh của mình, nhưng lại bỏ qua độ tuổi thích hợp sinh con nhất.
Những tưởng đời này sẽ tuyệt hậu, lão dần từ bỏ hy vọng.
Nhưng không ngờ trải qua mấy lần cải tạo thân thể, vậy mà lão cũng rốt cuộc sinh được con nối dòng.
Con trai đến già mới có, làm gì có chuyện không quý trọng?
Húc Họa ngồi xuống bên cạnh lão, nói tiếp: “Vị đệ đệ này của ta, hẳn phụ thân có được không dễ? Không chừng là thứ phụ thân quý nhất đời này nhỉ?”
Hướng Tiêu Qua quay đầu nhìn nàng, hơn hai ngàn năm, đây mới là lần đầu tiên lão cẩn thận dò xét Húc Họa như thế, “Vậy ta quý trọng nhất không phải là nó.”
Húc Họa: “Ồ? Còn thứ khác sao? Ta không nghĩ ra.”
Đương nhiên không nghĩ ra rồi, vẫn thạch cứng rắn đến mức cả dung nham giao bảo của Hướng gia cũng không thể tôi luyện.
Ngươi làm sao biết được cái gì quý trọng với một bậc thầy Khí tông chứ?! Hướng Tiêu Qua hỏi: “Ngươi đã làm gì Hướng Mang?!”
Húc Họa điềm nhiên đáp: “Hướng Mang sẽ thế nào, phụ thân không nên hỏi ta mà nên hỏi chính mình mới đúng.”
Hướng Tiêu Qua chậm rãi đặt pháp bảo truyền âm trong tay lên bục rèn.
Húc họa nhón tay cầm lên, tiện đà ném vào trong lò rèn, sau đó nói: “Đúng rồi.
Binh khí ta cần gấp lắm, phụ thân có thể thương nữ nhi, làm nhanh một chút không?”
Hướng Tiêu Qua: “Lò rèn đang luyện kiếm, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy.”
Húc Họa đương nhiên nhìn thấy, nàng cầm cuộn da dê Hướng Tiêu Qua đang xem khi nãy lên, nói: “Phụ thân đang rèn thánh kiếm mới à, vất vả cho ngài rồi.”
Hướng Tiêu Qua nói: “Ngươi biết rõ hơn ai hết, một khi cửa sông Nhược Thủy sụp đổ, nhân gia ắt diệt vong.
Đây là việc cần ưu tiên trên hết, không thể trì hoãn.”
Húc Họa lắc đầu, “Đúng là rất gấp, có điều đáng tiếc, vô dụng thôi.”
Hướng Tiêu Qua sững sờ, “Cái gì?”
Dung nham trong lò sôi sùng sục, tỏa nhiệt nóng kinh người.
Húc Họa điềm nhiên nói: “Chuyện ở cửa sông Nhược Thủy không khẩn cấp bằng chuyện của nữ nhi.
Phiền phụ thân thay đổi ưu tiên đi.”
Hướng Tiêu Qua tức giận, “Trận pháp Thập Vạn Đại Sơn dao động liên tục, ngày cửa sông sụp đổ đã gần ở trước mắt, sao ngươi có thể càn quấy đến mức này?”
Húc Họa nói: “Phụ thân hẳn phải biết, hôm nay ta đến đây, không phải để thương lượng với ngài.”
Hướng Tiêu Qua giận tới mức râu ria run run, “Ngươi đang uy hiếp ta?!”
Húc Họa cười khẽ, nói: “So với trước đây phụ thân thật sự đáng yêu hơn nhiều đấy.
Trong vòng mười ngày, ta muốn một binh khí có thể đối chiến với pháp khí Định Hồng Trần của Thiên Cù Tử, thích hợp cho Trận tu sử dụng.
Đương nhiên, con gái thích đẹp, phụ thân luôn hiểu mà, nên mấy thứ thường cầm trong tay như pháp bảo này, vẫn nên có dáng vẻ hợp mắt một chút thì hơn.”
Húc Họa thích đẹp, Hướng Tiêu Qua tất nhiên biết rõ.
Lão tốn hơn ngàn năm luyện một thanh kiếm, bỏ gần như cả cuộc đời vào việc luyện, cho nên thanh kiếm kia có tính cách thế nào, yêu ghét cái gì, lão vẫn nhớ kỹ trong lòng, hai ngàn năm qua chưa bao giờ quên.
Lão gạt ngay: “Không có khả năng, kiếm Định Hồng Trần mất sáu trăm năm mới đúc thành, chỉ mười ngày ngắn ngủi ta làm sao có thể đúc ra một pháp bảo mạnh tương đương nó?”
Húc Họa bỗng nhiên cao giọng: “Không có khả năng thì hãy nghĩ cách để biến cái không thể thành có thể! Ta mặc kệ phụ thân đi đâu tìm nguyên liệu, dù sao mười ngày sau, nếu không nhìn thấy binh khí hợp ý, ta sẽ giết toàn bộ Hướng gia bảo từ trên xuống, chó gà đều không tha!”
Hướng Tiêu Qua vô lực, nhưng lão vẫn còn ôm một tia hy vọng, “Chân thân của ngươi đâu rồi?” Nếu như chân thân của nàng ta bị hủy, hoặc bị phong ấn, vậy nguyên thần của nàng sẽ không đến mức quá mạnh, tập hợp các lực lực của Tiên tông Cửu Uyên cũng có thể tiêu diệt nàng ta.
Húc Họa sao có thể không rõ trong lòng lão nghĩ gì, nàng khẽ nhoẻn môi, để lộ hàm răng trắng như ngọc, “Phụ thân sẽ không muốn nhìn thấy đâu.”
Hướng Tiêu Qua tuyệt vọng.
Húc Họa vỗ vỗ vai lão, dịu dàng nói: “Chuyện của nữ nhi đành làm phiền phụ thân vậy.
Hôm nay ta đển đây tìm cha thực sự hơi đường đột, không hy vọng người khác biết được, mong rằng phụ thân giữ bí mật.” Nàng khẽ khom người với Hướng Tiêu Qua, “Mười ngày sau nữ nhi sẽ lại đến.” Dứt lời, nàng xoay người rời khỏi Hướng gia bảo.
Hướng Tiêu Qua tê liệt khuỵu xuống bên cạnh lò, hồi lâu sau lão đứng dậy rời khỏi phòng rèn.
Xung quanh lò rèn đều là bảo kiếm bị loại, bất kỳ một thanh nào trong đó cũng đủ khiến người Huyền môn tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán.
Chỉ có ở Hướng gia bảo, những thứ này mới đều là phế phẩm.
Hướng Tiêu Qua bước qua mặt đất la liệt kiếm, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, cho dù thân thể đã trải qua cải tạo tỉ mỉ cũng dần thấy rã rời vô lực.
Lão hỏi thăm hạ nhân: “Thiếu bảo chủ đâu? Gọi nó tới đây.”
Hướng Mang là đứa con trai mà Hướng Tiêu Qua già rồi mới có được, nên bây giờ hắn chỉ mới mười bảy tuổi.
Hắn đi đến cạnh phụ thân, quỳ xuống hành lễ, “Cha, người gọi con?”
Chương trình của đệ tử ngoại môn ở Tiên tông Cửu Uyên cũng không quá nặng, nên hắn thường có thời gian về nhà thăm phụ thân.
Hướng Tiêu Qua nói: “Đi, theo ta lên núi Dung Thiên.”
Hướng Mang ngơ ngác không hiểu, “Hôm nay Trai Tâm Nhai không có lớp, cha, cha sao vậy?”
Nhưng Hướng Tiêu Qua không nói thêm lời nào, chỉ dẫn hắn ra khỏi cửa.
Núi Dung Thiên, Tiên tông Cửu Uyên.
Hướng Tiêu Qua lên núi, không ai dám ngăn.
Lão dẫn Hướng mang đi thẳng vào Y tông.
Đường đường Khí thánh, đức cao trọng vọng, đương nhiên không một chưởng viện nào dám chậm trễ, Quân Thiên Tử đích thân ra đón, “Hướng lão, sao ngài lại đích thân lại đây? Việc rèn thánh kiếm có trục trặc ư?”
Người này ngay cả Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến hằng năm trên núi Dung Thiên cũng không hạ mình thân chinh tham gia, bình thường cần nguyên liệu cũng chỉ phái người sang nói một tiếng.
Giờ lão đột nhiên đến đây, quả thật khiến người đoán không ra nguyên do.
Hướng Tiêu Qua vào sảnh chính ngồi xuống, uống nửa chén trà, mấy lần muốn mở miệng song đều nuốt lời trở ngược vào.
Quân Thiên Tử đã bao giờ nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của lão già này đâu? Y cau mày, trong lòng cũng đoán được là chuyện nghiêm trọng, đang định hỏi tiếp thì lại nghe thấy Hướng Tiêu Qua nói: “Nhờ Quân chưởng viện bắt mạch cho khuyển tử.”
Hướng Mang ngớ người, “Cha? Thân thể con đâu có sao, việc gì phải cố ý đến tận đây, còn làm phiền đến Quân chưởng viện?”
Hướng Tiêu Qua cũng không giải thích, chỉ nói: “Sang đó đi.”
Hướng Mang đành phải đi qua, Quân Thiên Tử xem mạch cho hắn hồi lâu, mày càng chau chặt hơn.
Hướng Mang bắt đầu thấy hơi bất an, xem vẻ mặt của Quân Thiên Tử thì hình như mình thật sự có bệnh.
Sau một lúc lâu nữa, Quân Thiên Cử mới thả mạch môn của Hướng Mang ra, “Hướng lão, thân thể Hướng Mang không có gì đáng lo ngại, nhưng trong hư ảnh có một vết kiếm.”
Hướng Tiêu Qua ngồi bất động, Hướng Mang giật mình hỏi lại: “Quân chưởng viện, trong hư ảnh có vết kiếm là sao?”
Quân Thiên Tử nói: “Có người giấu kiếm khí trong bóng của ngươi.
Một khi kiếm khí vọng động, lập tức sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ngươi.”
Hướng Mang trợn mắt há hốc mồm, “Không có khả năng, vì sao ta không có chút cảm giác nào?!”
Nhưng hắn vừa dứt lời, Hướng Tiêu Qua đã giải thích hộ hắn: “Đó là bởi vì chủ nhân của luồng kiếm khí này cực kỳ lợi hại.
Lấy tu vi của con, tuyệt đối không thể nào phát hiện ra.” Cho nên, luồng kiếm khí này cũng nhất định cực kỳ khó giải.
Quân Thiên Tử đề nghị: “Ta sẽ sai người đi mời Thu chưởng viện.
Thu Kết Ý là chưởng viện Kiếm tông, giải một luồng kiếm khí theo lý hẳn không quá khó.”
Nhưng y vừa định sai bảo đệ tử, Hướng Tiêu Qua lại đột nhiên bảo: “Không cần.” Lão đứng dậy, “Hôm nay làm phiền Quân chưởng viện rồi, tình hình của tiểu nhi lão phu đã rõ, xin Quân chưởng viện giữ bí mật hộ.”
Quân Thiên Tử không hiểu nổi, “Giữ bí mật cho bệnh nhân chính là nhiệm vụ của thầy thuốc.
Nhưng thành thật mà nói, chúng ta vẫn nên mời Thu chưởng viện đến hỏi thăm một chút.
Có thể giấu kiếm khí trong hư ảnh người khác mà có mảy may dấu hiệu, phải sở hữu tu vi vô cùng đáng sợ tới đâu mới làm được chứ.
Nếu đối phương là kẻ thù của Hướng lão, vậy tức cũng là địch của Tiên tông Cửu Uyên và Hướng gia bảo.”
Hướng Tiêu Qua lắc đầu, “Cảm ơn hảo ý của Quân chưởng viện, nhưng tạm thời chưa cần đâu.
Lão phu cáo từ.”
Lão dẫn Hướng Mang ra khỏi núi Dung Thiên, Hướng Mang vẫn đeo vẻ mặt ngơ ngác, “Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hướng Tiêu Qua khẽ lắc đầu, tìm Thu Kết Ý có ích gì? Vẫn thạch vài vạn năm tuổi, lại qua hơn ngàn năm rèn đúc, được trận pháp củng cố với bao nhiêu năm ngâm rửa trong nước sông Nhược Thủy.
Luồng kiếm khí này của nàng ta, ai hóa giải được đây?
Hành động này không chỉ để áp chế lão, mà còn để cho lão biết… chân thân của nàng ta vẫn tồn tại, hơn nữa còn vô cùng hoàn hảo.
Tính cách của thánh kiếm thế nào, lòng lão rõ hơn ai hết.
Nếu để lộ chuyện này cho Tiên tông Cửu Uyên biết, chỉ e cả Hướng gia bảo từ trên xuống dưới thật sự sẽ là cảnh máu chảy thành sông.
Lòng nặng trĩu, nên bước chân lão cũng khó tránh khỏi chậm chạp, loạng choạng hơn hẳn.
Hướng mang phát hiện, vội vàng đỡ lão, hỏi: “Phụ thân, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Hướng Tiêu Qua khẽ lắc đầu, nói: “Tới Trai Tâm Nham đi, mấy ngày tới không có việc gì thì đừng về Hướng gia bảo.”
Hướng Mang thật sự không hiểu, “Phụ thân! Con là con trai của người, người có chuyện gì hẳn nên cho con biết chứ.
Có phải chúng ta có cường địch tìm đến trả thù không?”
Nhưng Hướng Tiêu Qua vẫn chỉ lắc đầu, thật lâu sau mới nói: “Cũng không phải cường địch gì, con không cần lo lắng.” Bụng lão nặng nề ưu tư, song vẫn lẩm bẩm: “Không cần lo lắng.”
_________oOo_________
Ma tộc, thánh điện Thiên Ma.
Doanh Trì yêu cầu mười hai tộc giao ra tất cả Ma khôi, cả mười hai tộc trưởng đều phản đối kịch liệt.
Nhị tộc trưởng chất vấn: “Ma tôn có biết mười ngàn Ma khôi có thể đổi được bao nhiêu linh thạch và pháp bảo không?! Giao ra toàn bộ, ai sẽ đền bù tổn thất cho Ma tộc?!”
Các tộc trưởng cũng phụ họa: “Một hóa thân của Thiên Cù Tử, mặc dù quý nhưng cũng chỉ hữu dụng với một mình hắn.
Chúng ta làm giao dịch này có gì?!”
Lời này vừa được nói ra, lập tức có người nghĩ đến vài ngày trước đó, trên núi Dung Thiên có lời đồn… vào đêm 15 tháng 8, Ma tôn mạo hiểm lên núi Dung Thiên cầu yêu với Thiên Cù Tử.
Sau đó Thiên Cù Tử hẹn hắn tới dãy Bách Quỷ giao đấu một trận.
Lục tộc trưởng tức giận nói: “Ma tôn không thể vì tư tình của bản thân mà vứt bỏ lợi ích của toàn bộ Ma tộc! Trước mắt chuộc đại tộc trưởng về mới là chuyện khẩn cấp hàng đầu!”
Doanh Trì đảo mắt nhìn sang, cuối cùng cũng thành công khiến đám người thôi nghị luận ầm ĩ.
Hắn nói: “Đại tộc trưởng hiện đang ở trong tay Tiên tông Cửu Uyên, nếu bây giờ đi chuộc, tất nhiên sẽ phải đánh đổi cực lớn.
Ngược lại bổn tôn có chôn một mồi nổ trên núi Dung Thiên, không bao lâu nữa bọn chúng sẽ tự phái người đến tìm chúng ta.
Nếu như Ma khôi nhìn như đã trở mặt với Huyền môn, nhưng Khôi thủ Húc Họa và Thiên Cù Tử có tư tình, chuyện này đối với Ma tộc mới thật sự bất lợi.”
Hắn vừa dứt lời, liền có người hỏi: “Rốt cuộc là Húc Họa và Thiên Cù Tử có tư tình, hay là Ma tôn với Thiên Cù Tử có tư tình?!”
Thần thái của Doanh Trình trở nên hệt như mặt băng vừa rạn nứt.
Có tộc nhân thay mặt đại tộc trưởng Lệ Không Kiêu nghị sự nói: “Ma tôn lần lữa không chịu chuộc đại tộc trưởng về, thật sự rất khả nghi.
Hơn nữa trận chiến đêm ngày 15 tháng 8 trên núi Dung Thiên đã lan truyền rộng rãi, xin thứ cho chúng ta không thể phỏng đoán khác hơn!”
Doanh Trì phiền chán không thôi, đám lão già này đúng như một lũ kền kền.
Ma tộc và Huyền môn khác biệt, thủ lĩnh Huyền môn luôn do người mạnh nhất đảm nhiệm, còn Ma tôn của Ma tộc chính là do cha truyền con nối.
Cha mẹ hắn qua đời sớm, nhóm tộc trưởng dưới trướng nhờ đó liền cậy già lên mặt, không chịu quản thúc.
Doanh Trì trầm giọng nói: “Họa Thành ở Huyền môn gây chuyện với Ma tộc, vọng tưởng tạo thành một thế cục ba chân để tự vệ.
Khối u ác tính này nhất định phải bị diệt trừ, một vạn Ma khôi này chúng ta nhất định phải giao ra.
Nếu bổn tôn đã quyết định làm cuộc giao dịch này, trong lòng đương nhiên có dự tính sẵn.”
_________oOo_________
Ngày hôm sau, Húc Họa đi đến Dược phường, hóa thân của Thiên Cù Tử lại không ở đây.
Nàng lấy làm lạ, bèn hỏi: “Y đi đâu rồi?”
Dược sư cung kính đáp: “Bẩm Khôi thủ, Hề chưởng viện đến rừng dâu hái thuốc.” Rừng dâu của Họa Thành tràn ngập linh khí, vì vậy dược liệu trong rừng sinh trưởng vô cùng tốt.
Lần trước cùng Húc Họa dạo đêm một chuyến, Thiên Cù Từ đương nhiên đã ghi nhớ trong lòng.
Húc Họa cảm thấy buồn cười, người này thật đúng là không bao giờ chịu phụ thuộc ai.
Nàng bất giác đi đến rừng dâu, trước mắt là một thảm xanh trải dài mấy chục dặm, từ trên cao nhìn xuống liền thấy ngay hình ảnh một người đang ở dưới gốc dâu dùng liềm đào một gốc địa hoàng.
Gùi thuốc để một bên, dược thảo đã ngay ngắn chiếm hết hơn nửa chỗ trống bên trong.
Trường bào xanh ngắt không nhiễm bụi trần, tư thế ngồi xổm trên mặt đất của chàng làm lộ ra một đoạn áo trong được thêu thùa tỉ mỉ.
Hoàn toàn là một bức tranh diễn tả sự đạm bạc thanh thản, tiêu dao tự tại.
Húc Họa đi tới, hỏi: “Hề chưởng viện phải đích thân đi hái thuốc, Dược phường không cung cấp đủ thuốc sao?”
Nghe tiếng nàng Thiên Cù Tử mới ngẩng đầu lên, đáp: “Làm phiền Khôi thủ hao tâm tổn trí, thảo dược ở Họa Thành phong phú vô cùng, Thiên Cù Tử có thể tự thu thập được.
Nếu cần nữa lại xin Khôi thủ ban thưởng cũng không muộn.”
Đang nói chuyện, Húc Họa đã đi tới trước mặt chàng, chàng ở Dược phường gần hai ngày, toàn thân như nhiễm bởi khí tức kham khổ, tựa như ẩn sĩ lánh mình chốn đào nguyên thế ngoại.
Húc Họa bỗng thấy tim khẽ nảy lên, đưa tay nhẹ sờ mặt chàng, nói: “Xem ra bổn tọa đãi khách không chu toàn, gần đây Hề chưởng viện gầy đi.”
Hôm nay nàng hiếm khi mặc thường phục mà không phải là loại y phục cầu kỳ xa hoa dành cho Khôi thủ, khiến vẻ cao quý lãnh đạm như cũng bị cởi ra, váy áo đơn giản trắng như tuyết ngược lại tôn rõ vẻ dịu dàng yểu điệu hơn.
Thiên Cù Tử đưa tay nắm chặt đầu ngón tay nàng, nàng không lùi về, nên chàng cũng không buông tay.
Hai người nín hơi đối măt, hầu kết Thiên Cù Tử khẽ nhúc nhích, cuối cùng chàng chậm rãi dời ánh mắt.
Không có tiểu ác ma hay Thần Ma Chi Tức ở đây, giữa hai người luôn là bầu không khí ngượng ngùng tẻ nhạt.
Húc họa khẽ động các ngón tay bị đối phương giữ trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy da thịt chàng nóng hổi, nàng cũng hơi ửng hồng mặt, nói: “Lòng bàn tay của Hề chưởng viện nóng quá.”
Thiên Cù Tử theo tiềm thức định buông tay nàng ra, nhưng hương thơm từ tóc nàng cứ vương vấn nơi chóp mũi, phân tán bốn phía.
Chàng bất giác càng nắm chặt hơn, Húc Họa thử rụt tay về, thấy chàng không tha thì cũng dứt khoát mặc kệ.
Gió thổi qua rừng dâu, dịu dàng mà mang tình, khiến lọn tóc nàng bay bay, nhẹ m0n trớn qua mặt chàng, ngưa ngứa.
Chàng cất giọng khàn khàn: “Trên người Khôi thủ… có khí tức khác.”
Đương nhiên sẽ có khí tức lạ rồi, Hướng gia bảo đúc binh khí lâu năm, lò đúc kiếm lại càng tôi luyện chẳng biết bao nhiêu thần binh lợi khí.
Nàng ra vào một chuyến, làm sao có thể không nhiễm chút nào.
Nàng hơi nhích lại gần hơn, cảm thấy lòng ngứa ngáy song lại không giải thích được là vì sao, chỉ nói: “Vậy Hề chưởng viện ngửi thử xem là khí tức gì?”
Nàng ở gần như vậy, Thiên Cù Tử chỉ cảm thấy được hơi thở của nàng đập vào mặt, khí nóng cuồn cuộn xông lên não, nào còn có thể suy nghĩ gì khác? Con tim bị thần xui quỷ khiến, chàng buột miện nói: “Trời còn sáng rỡ, Khôi thủ chớ đùa nữa.”
Húc Họa cũng hiểu, hơn nữa trong rừng dâu đông người phức tạp, nàng khẽ hỏi: “Nếu thân thể Hề chưởng viện cho phép… ban đêm bổn tọa tới tìm Hề chưởng viện nhé?”
Mỹ nhân thì thầm, nội dung lại mập mờ, ai từ chối nổi? Hề chưởng viện bị sắc dồn tới đường cùng, sắc mặt đỏ bừng, đáp: “Được.”
Thế là Húc Họa để Thiên Cù Tử tiếp tục hái thuốc, còn mình trở về Tinh Thần Hải.
Thái Sử Trường Lệnh mặc dù hơi bất mãn với nàng, nhưng vẫn đang tính toán làm sao sắp xếp cho một vạn Ma khôi sắp được đón về.
Đây chính là nguyên nhân Húc Họa giữ lão lại, tuy lão già này đáng ghét vô cùng, nhưng tính ra vẫn xử lý được những việc quản lý nội bộ Họa Thành đâu ra đó.
Húc Họa cũng không hao tổn tổn trí cho mấy loại chuyện này, đích thân đi xem xét tiến độ luyện công của tiểu ác ma.
Tiểu ác ma vừa được thả vào đây là liền hệt như chú chó hoang, cắn xé lung tung.
Húc Họa đành bắt nhóc bế quan tĩnh tu, cũng ném Thần Ma Chi Tức cho nó.
Dẫu gì cũng còn nhỏ tuổi, có ai đó trò chuyện phiếm cùng cũng tốt hơn.
Húc Họa đứng bên ngoài tĩnh thất, lắng tai nghe hai vật nhỏ bên trong đấu võ mồm, tâm tư lại trôi bồng bềnh đâu đâu… Sao trời vẫn chưa tối vậy? Mấy ngày trước là bận tâm về thân thể của Thiên Cù Tử, cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng có một số chuyện, một khi đã nghĩ tới thì suy nghĩ sẽ lan tràn như cỏ dại sinh sôi.
Hôm nay ban ngày hình như dài quá mức rồi.
Thiên Cù Tử hái thuốc trở về, cũng ngoài ý muốn phát hiện sắc trời vẫn còn sớm, bèn đi phân loại thảo dược.
Hề Vân Thanh đang giúp chàng trông chừng đan được, thấy sư tôn quay lại thì vui vẻ vô cùng, “Sư tôn, con có nấu dược thiện bổ huyết ích khí đấy, người ăn một ít đi.”
Thiên Cù Tử cũng không từ chối, ăn một hơi hết hai bát lớn.
Xem xét thời cơ, quá Ngọ vẫn chưa tới.
_________oOo_________
Núi Dung Thiên.
Mộc Cuồng Dương vừa thay thuốc cho mình xong, ngoài cửa phòng bỗng *ầm* một tiếng.
Nàng thở dài một hơi… Tới nữa rồi!
Quả nhiên, tuy bị phong ấn linh lực, Phó Thuần Phong vẫn một cước đạp bay cửa phòng, miệng lầm bầm: “Giết Mộc Cuồng Dương.”
Mộc Cuồng Dương thật sự đau đầu muốn điên rồi, trong bụng đã mắng Doanh Trì ngàn vạn lần, liệt tổ liệt tông trên dưới năm ngàn năm của Doanh thị Ma tộc đều bị hỏi thăm một lượt.
Cũng may sức chiến của Phó Thuần Phong rất yếu, Mộc Cuồng Dương nhanh nhẹn tránh được quyền cước của y… Bị pháp bảo của Thiên Cù Tử trấn áp, ngay cả pháp bảo bổn mệnh y cũng không thể triệu hồi được.
Nhưng tông sư của Đao tu không dùng để trưng cho đẹp, công phu tay chân đương nhiên không tệ.
Mộc Cuồng Dương không muốn làm y bị thương, sau vài lần trốn tránh, cuối cùng cũng bắt được y.
Không thể lần nào phát bệnh liền nhét Hỗn Nguyên đan cho y uống, loại đan dược kia bình thường ngay cả chưởng viện cũng chỉ có thể lấy ra dùng lúc tính mạnh nguy hiểm.
Vạn bất đắc dĩ, nàng đành thuận tay rút thắt lưng của mình trói Phó Thuần Phong lại.
Bốn chữ ‘thương hương tiếc ngọc’ không nằm trong từ điển của Mộc chưởng viện, cho nên phương pháp trói người cũng sẽ trực tiếp dùng cách thô bạo nhất… trói gô cả bốn chi lại giơ lên trời, chẳng khác gì cách trói heo đi mổ ở nhân gian cả.
Phó Thuần Phong vẫn còn lầm bầm bốn chữ ‘giết Mộc Cuồng Dương’ mãi không thôi.
Mộc Cuồng Dương thuận tay ném y lên giường mình, thật sự không biết làm gì khác hơn.
Nàng đổ ập người xuống bên cạnh Phó Thuần Phong, muốn đánh một giấc trưa, ai ngờ vừa mới nhắm mắt lại, Phó Thuần Phong bỗng cọ tới gần, há mồm ra… cắn ngay vào vành tai nàng!!
“Á… đau, đau quá!” Mộc chưởng viện gào lên, đưa tay đẩy miệng Phó Thuần Phong ra, cố sức bảo vệ lỗ tai của mình! Tên Doanh Trì chết bầm kia! Nàng lại mắng to trong bụng, nhìn cũng không nhìn, tiện tay giật đồ lót nhét thẳng vào miệng Phó Thuần Phong, dù sao bốn phía cũng chẳng có ai khác.
Thế giới thanh tịnh rồi, Mộc chưởng viện rất hài lòng, lau vết máu ở tai, thoa thuốc sơ qua rồi ngã ra ngủ.
Nhưng vừa mới mơ màng, nàng chợt cảm thấy trên người nặng trịch, mở mắt ra nhìn liền thấy Phó Thuần Phong miệng bị nhét đồ lót đang ủi tới ủi lui trên người mình, miệng vẫn lầm bầm bốn chữ ‘giết Mộc Cuồng Dương kia’.
Mộc Cuồng Dương lập tức tung cước đá y xuống giường… may mà biết y muốn giết nàng, không biết còn tưởng y đang đòi bú sữa đấy.
Lần này sau khi tỉnh táo lại, Phó Thuần Phong giận tới mức run rẩy, “Ư ư!” Nghiệt đồ, có đệ tử nào trói sư phụ như thế không? Không trói kiểu trói heo sẽ mai một tài năng của ngươi hả?
Nhưng Mộc Cuồng Dương đang ngủ say, làm gì để ý tới y.
Phó Thuần Phong dùng sức *ư ư* vài lần, rốt cuộc cũng phun được vật trong miệng mình ra.
Nhưng vừa nhìn kỹ hơn, Phó đại trưởng lão lại tức suýt trúng gió… Ngươi đã nhét cái gì vào miệng ta hả?! Sao ngươi không dùng luôn vớ thối của mình đi?!
Đồ vô liêm sỉ! Đồ vô liêm sỉ! Ban đầu sao ta lại thu con chó này làm đồ đệ chứ!!!
_________oOo_________
Họa Thành.
Hề chưởng viện đang luyện đan, nhóm Dược sư đã sờ sẵn trong phòng luyện từ sớm, thấy chàng đi vào liền rối rít đứng dậy hành lễ.
Hề chưởng viện đáp lễ, sau đó ngồi xuống trước lò đan, bắt đầu thuận miệng giảng giải thuật luyện đan, tùy ý đám Dược sư lúi húi ghi chép.
Chàng quả thật hệt như một vị tiên sinh nghiêm nghị nhưng thương học sinh hết lòng, có chỗ nào không rõ chàng đều giảng lại kỹ càng.
Chẳng qua chốc chốc ánh mắt chàng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời vẫn còn sáng choang, ánh mặt trời tuy đã yếu bớt, nhưng không có vẻ gì là sắp tắt cả.
Sao trời vẫn chưa tối? Hôm nay ngày thật sự dài quá rồi!
- -----oOo------.