Ánh Trăng Trong Lòng Quân


Thật đáng lo ngại cho trí thông minh của nhi tử!
Bây giờ Hề chưởng viện mới thực sự có động lực sống sót ra ngoài… Bằng mọi giá phải thoát ra khỏi Nhược Thủy rồi mang con cái về nuôi dưỡng thôi.

Hiện thực bày trước mắt đã chứng minh rằng, không thể trông cậy vào một thanh kiếm nuôi con, cho dù là thánh kiếm thì cũng chẳng chút đáng tin.

Lò luyện từ từ được dựng lên, Húc Họa vẫn ở bên cạnh vung tay múa chân chỉ đạo, khó tránh khỏi khiến người khác sinh ra cảm giác vịt sắp bị nấu mà còn giúp rửa nồi chuẩn bị.

Hướng Tiêu Qua và Thủy Không Tú cũng cực kỳ thận trọng, chú ý từng tiểu tiết một.

Lúc lò luyện sắp hoàn thành, Húc Họa mang thân xác Ma khôi của mình vào Họa Thành, sau đó đưa trẻ con và bô lão bên trong ra ngoài.

Tiểu ác ma cũng muốn chạy, nhưng bị Húc Họa tóm lại, nó khua khoắng tay chân loạn xạ, “Sư tôn! Ta cũng là trẻ con mà!”
Húc Họa nói: “Bớt lải nhải đi, ngươi nói muốn kế thừa tam quân mà, chẳng lẽ chỉ là lời ngoài miệng?”
Tam quân nghe xong, sắc mặt tức khắc liền suy sụp.

Niệm quân nói ngay: “Khôi thủ, nếu Khôi thủ không còn nữa, dựa theo quy định thì tam quân phải tuẫn táng cùng.”
Húc Họa trừng mắt liếc hắn, “Tuẫn với táng cái khỉ gì? Bổn tọa là thân bất tử, cùng lắm cũng chỉ lôi về Nhược Thủy thôi.

Nếu ngộ nhỡ ý trời thật sự là thế, các ngươi đều do Vân Kiểu kế thừa.”
“…” Vẻ mặt của tam quân đều hết sức phức tạp, Si quân bỗng lên tiếng: “Khôi thủ, nếu như… nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Si xin được Khôi thủ tứ hôn.”
Tứ hôn? Niệm và Nộ đều nhìn sang hắn, Si là người thật thà nhất trong tam quân, không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại có thể nói ra những lời này.

Húc Họa cũng cảm thấy hứng thú vô cùng, “Hô? Tứ hôn cho ai nào?”
Si quay đầu nhìn bốn phía… tứ hôn cho ai cũng tốt hơn là bị tiểu ác ma kế thừa.

Ánh mắt hắn quét qua đám đông gần đó, bởi vì bình thường tứ quân không được phép tự tiện tiếp xúc với nữ giới, hắn nhất thời không nghĩ ra cái tên nào.

Nhưng đang trong tình huống khẩn cấp, đảo tới đảo lui hai lượt thì trông thấy Hề Vân Thanh đứng dưới thần kính Vạn Hồi, thế là lập tức nói: “Thỉnh cầu Khôi thủ tứ hôn Si cho Vân Thanh.”
Ma khôi xung quanh xôn xao dữ dội, trong Họa Thành bỗng dậy sóng như có bão.

Tứ quân phản bội Khôi thủ là tội phải chịu cực hình, thậm chí liên lụy cả gia tộc!
“Xử tử hắn!” Có ai đó chợt hô to, kéo theo vô số người hưởng ứng.

Húc Họa giơ hai tay ra hiệu, tiếng hô gào mới rốt cuộc lắng lại.

Nàng hỏi Si: “Ngươi muốn cưới ái đồ của bổn tọa?”
Tiểu ác ma liếc nhìn sang, Si gần như không chút do dự đáp ngay: “Xin Khôi thủ thành toàn.”
Húc Họa gật đầu, đảo mắt nhìn Hề Vân Thanh hỏi: “Vân Thanh, ngươi đồng ý không?”
Hề Vân Thanh sững người, cái gì cơ? Nhưng thấy ánh mắt cần khẩn của Si nhìn mình, nàng nhất thời không nỡ cự tuyệt, ngẫm nghĩ một chút liền đỏ mặt, cúi đầu nhìn xuống.

Húc Họa hiểu ra, “Được rồi, nếu bổn tọa không thể trở về, ngươi thuộc về Vân Thanh.”
Si quỳ xuống đáp lại, tứ quân bọn họ từ nhỏ đã được chọn đi theo Khôi thủ, qua nhiều năm như vậy mà tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện có được tình yêu cho bản thân.

Lúc này hắn không biết về sau sẽ như thế nào, nhưng so với việc bị tiểu ác ma kế thừa, hắn cảm thấy cùng Hề Vân Thanh kết làm phu thê là chuyện cực kỳ đáng mừng.

Niệm và Nộ cũng liếc một vòng qua đám đông, nhưng vô luận thế nào cũng không vớt ra được nhân tuyển nào phù hợp.

Tứ quân bọn hắn đều là nam, bình thường lại không được phép tiếp xúc với người khác giới, nhất thời lúng túng cũng dễ hiểu.

Chỉ là không ngờ tên thật thà nhất bọn lại có thể giành ưu tiên chọn trước cho bản thân.

Húc Họa phất phất tay, “Bổn tọa đi đây.”
Nhóm Ma khôi đứng trong kết giới nàng dùng pháp trận tách khỏi Họa Thành, đồng loạt quỳ xuống vái lạy, “Cung tiễn Khôi thủ.”
Húc Họa đưa toàn bộ thần hồn của mình dung nhập với Họa Thành, sau đó thì thầm với Thiên Cù Tử: “Chờ khi nào chàng thoát ra, chúng ta cùng đến núi Linh Tuyền thăm gốc cây ngàn năm kia nhé.”
Thiên Cù Tử cũng khẽ khàng đáp lại: “Nhất định.”
Hỏa trận được triển khai, linh khí bạt ngàn xung quanh bị dồn vào trong Họa Thành.

Hướng Tiêu Qua và Thủy Không Tú chắp tay đứng bên ngoài pháp trận, Hề Vân Thanh ôm nhóc gai tôm, lo lắng nhìn Họa Thành trong lò luyện.

Hướng Tiêu Qua ngoắc ngoắc tay với nàng, nói: “Lại đây.”
Hề Vân Thanh nhìn thấy, bèn dắt nhóc gai tôm đi sang.

Nhóc gai tôm đã hơn hai tuổi, dáng dấp tròn trịa, tay chân bụ bẫm như ngó sen vậy.

Hướng Tiêu Qua khom lưng bồng nhóc lên, trên người nó toát ra mùi sữa ngọt ngào.

Đây là cháu nội trai hoặc cháu ngoại trai của mình, lần đầu tiên trong đời Hướng Tiêu Qua cảm thấy mình đang sống thật.

Nhưng mà trên đầu thằng bé này có cái gì vậy? Ông đưa tay sờ sờ, đầu ngón tay lập tức bị ‘gai tôm’ trên đầu nhóc đâm rách.

Nói cho cùng vẫn là Khí tu, kiến thức rộng hơn Y tu nhiều, ông ngỡ ngàng kêu lên: “Đây là… kiếm cốt?!”
Hề Vân Thanh cũng hết sức bất ngờ… đâu dễ gì có được một người gọi đúng tên của vật kia nha.

Thủy Không Tú cũng đang quan sát gai nhọn trên đầu nhóc con, “Kiếm khí kế thừa từ thánh kiếm à?”
Hướng Tiêu Qua khẽ gật đầu, “Còn dài như vậy, thứ này thế gian hiếm có, về sau dùng đúc cho thằng bé một món binh khí thì tốt vô cùng.”
Một đám tu sĩ đều ném sang  ánh mắt ghen tỵ, hiển nhiên được Khí thánh hứa hẹn câu này chính là điều mà ai cũng tha thiết ước mơ.

Tiểu ác ma bên cạnh không vui ra mặt, liền chạy tót tới, phụng phịu nói: “Ngoại tổ phụ, sao người có thể bất công như thế? Ta lớn chừng này rồi mà có thấy người đúc cho ta món binh khí nào đâu!” Mắt nó luôn rất tinh, làm gì có chuyện để mình chịu thiệt.

Hướng Tiêu Qua và Thủy Không Tú đều kinh ngạc vô cùng, cái gì… còn một đứa lớn như vậy nữa?
Trong lòng Khí thánh ngổn ngang trăm mối, ông kéo tiểu ác ma sang nhìn ngắm một lượt, haiz, hai người kia… trời mới biết đã xảy ra chuyện gì! Thằng bé này không có gai trên đầu, nhưng thánh kiếm và Thiên Cù Tử kết hợp, vốn dĩ không phải hậu nhân nào cũng sẽ có kiếm cốt, có thể thằng bé này giống Thiên Cù Tử nhiều hơn.

Thiên tính làm một người ông hiền của Hướng Tiêu Qua gần như tràn bờ, mặt ông trở nên dịu dàng hệt gà mái mẹ, đưa tay sờ sờ đầu tiểu ác ma, “Cháu cũng có phần, cháu cũng có phần chứ.”
Nháy mắt con cháu chợt đầy sảnh, Hướng Mang đứng một bên mà ngơ ngác nhìn một lớn hai nhỏ này, thế rốt cuộc hắn là thúc thúc hay là cữu cữu vậy?
*Thúc thúc là anh em của cha, còn cữu cữu là anh em của mẹ.

Luyện hóa Họa Thành không phải là chuyện một sớm một chiều là xong.

Hỏa trận nơi này phải được duy trì liên tục cả ngày lẫn đêm, bốn người Hướng Tiêu Qua, Thủy Không Tú, Điển Xuân Y và Cửu Trản Đăng thay phiên trông lò.

Trong Họa Thành có một số ít Ma khôi già nhỏ bệnh tật, sợ không chịu nổi áp lực của pháp trận nên đều được ra ngoài, và đương nhiên do Tiên tông Cửu Uyên chịu trách nhiệm thu xếp ổn thỏa.

Hề Vân Giai lâu lắm mới được gặp lại sư muội nhà mình, nên kích động vô cùng, “Vân Thanh!”
Hề Vân Thanh không hiểu ra sao, nàng biết người trước mặt, là đại đệ tử của Thiên Cù Tử, nhưng sao mắt đối phương lại rưng rưng lệ nóng thế này?
Thấy Hề Vân Giai đưa tay muốn nắm mình, cô nàng vội vàng lùi lại mấy bước, “Ngươi muốn làm gì?!”
Bấy giờ Hề Vân Giai mới nhớ ra, đành hỏi Quân Thiên Tử: “Quân chưởng viện, bệnh của sư muội ta thật sự vô phương chữa trị sao?”
Quân Thiên Tử liếc qua, “Không hẳn! Nhưng nhìn sư tôn ngươi vui vẻ chịu đựng kiểu đó, vậy đứa đệ tử cá biệt này, chỉ e nháy mắt lại bị người ta dắt đi mất thôi.

Trị hay không trị có gì khác nhau đâu?”
Còn dắt mất! Có phải lừa đâu mà dắt với chả dắt! Hề Vân Giai vẫn khẩn khoản cầu xin: “Quân sư thúc, vô luận thế nào cũng nên giúp muội ấy nhớ lại chuyện cũ trước.

Làm phiên ngài.”
Quân Thiên Tử nhìn thoáng qua Hề Vân Thanh, rồi nói: “Mặc dù Khôi thủ cố tình nhiễu loạn trí nhớ của nha đầu này, nhưng cũng không nặng tay lắm, vẫn có thể hồi phục được.” Dứt lời y móc ngân châm ra.

Hề Vân Thanh lùi lại đề phòng, “Các ngươi muốn làm gì?! Chẳng lẽ muốn thừa dịp sư tôn vắng mặt mưu hại bọn ta?!”
Quân Thiên Tử liếc xéo cô nàng, quay sang bảo Hề Vân Giai: “Bắt người lại, giữ cho chặt!”
Bên trong Âm Dương viện nhất thời ồn ào một trận.

Từ hôm đó trở đi, trên dưới Âm Dương viện đều biết Hề chưởng viện sắp sửa thoát khỏi Nhược Thủy.

Thân phận của tiểu ác ma và nhóc gai tôm, mặc dù không có tuyên bố chính thức, nhưng cả đám đều ngầm hiểu rõ.

Mà Tiên tông Cửu Uyên bây giờ, nghĩ bằng ngón chân cái cũng biết ngay ai sẽ là người nhậm chức tông chủ đời kế.

Thế nên, chẳng một ai dám động vào hai ‘ông trời con’ này.

Tiểu ác ma dắt theo nhóc gai tôm ăn dầm nằm dề ở Tiên tông Cửu Uyên, phải nói là gần như lật trời mà sống.

Ngay cả Thủy Không Tú cũng mắt nhắm mắt mở với hai nhóc, cuối cùng thực sự không chịu nổi nữa mới xúi Hướng Tiêu Qua rước bọn chúng về chơi vài ngày.

Hướng Tiêu Qua đương nhiên đã sớm có ý định này, thế là cười tít mắt dẫn hai nhóc con trở về Hướng gia bảo; ai ngờ ngay hôm sau ông liền trả người về.

Bởi vì… nhóc gai tôm chui tọt vào lò kiếm, may mà mấy ngày nay ông bận rộn bên Họa Thành nên không đốt lò.

Bằng không lúc Thiên Cù Tử ra ngoài, biết con mình chỉ còn lại miếng kiếm cốt, chẳng rõ có chịu tin là thằng nhóc tự làm tự chịu không nữa.

Hướng Tiêu Qua sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, lập tức mang hai nhóc trả lại cho Cửu Uyên, không dám nhắc tới chuyện đưa cháu về nhà chơi nữa.

Hề Vân Thanh đành tiếp tục gánh trách nhiệm chăm sóc hai đứa.

Trí nhớ của cô nàng đã khôi phục kha khá, mặc dù giận Húc Họa lừa gạt mình, nhưng nàng cũng biết không thể làm gì… ai bảo bây giờ đối phương là sư nương của mình, đành chịu chứ biết làm sao?
Sư tôn cũng thật là, thẳng thừng ném nàng cho sư nương rồi mặc kệ như vậy…
Sau đó, Hề Vân Thanh nắm tay hai nhóc con mà nghe tiếng đến chó cũng hãi, cứ thế trải qua hết ngày này đến ngày khác.

Trong lò luyện, Húc Họa rất ít mở miệng nói chuyện, núi sông trong Họa Thành thỉnh thoảng sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ, có lẽ là ngôn ngữ của vạn vật, nghe không hiểu là gì.

Thiên Cù Tử vô cùng lo lắng, nhưng cũng cực hiếm khi quấy rầy, bây giờ nàng không nên bị phân tâm.

Thủy Không Tú và Hướng Tiêu Qua đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết, cho nên cũng chưa từng đưa tiểu ác ma và nhóc gai tôm đến đây thăm viếng.

Hỏa trận cháy ngày đêm không ngừng, linh khí cuồn cuộn được luyện hóa đưa vào Họa Thành.

Giấc ngủ của Thiên Cù Tử càng ngày càng ngắn đi, phần lớn thời gian đều thông qua thần kính Vạn Pháp, chăm chú ngắm nhìn thành trì tĩnh lặng kia.

Mấy ngày trước thần mộc Bất Hủ có hiện tượng khô héo, nên nhóm Hướng Tiêu Qua và Thủy Không Tú không thể không bày pháp trận cấp linh bổ sung linh lực cho nó.

Thiên Cù Tử trông chừng cả ngày lẫn đêm, bởi vì với chàng, nơi đó chính là ánh sáng duy nhất trong khắp Nhược Thủy Thiên Hà.

Chờ mãi chờ mãi, rốt cuộc cũng có ngày, một giọng nói khẽ khàng lọt vào trong tai chàng, “Huyền Chu thức dậy chưa?”
Thiên Cù Tử giật mình, lập tức lên tiếng đáp lại: “Ừm! Nàng sao rồi? Có khá hơn chút nào không?”
Giọng Húc Họa nhuốm mùi mệt mỏi, “Vẫn không, cái lò luyện chết tiệt này, đời này bổn tọa không muốn nhìn thấy nó thêm lần nào nữa!”
Bây giờ Húc Họa thông qua pháp trận của Họa Thành truyền âm, cho nên người trong thành đều nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người.

Thiên Cù Tử đương nhiên biết chuyện Họa Thành không cho phép Khôi thủ lấy người ngoại tộc, vì vậy nói năng khá kiêng dè, nhưng giọng chàng lại dịu dàng mềm mại như suối nguồn, “Sẽ không có lần tiếp theo, Huyền Chu cam đoan.”
Cả đời này, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu đựng nỗi đau đớn như vậy thêm lần nào nữa.

Dường như biết chàng lo lắng, Húc Họa nói: “Thực ra cũng không quá tệ, so với lần đúc thánh kiếm lúc trước, kỳ này đỡ hơn rất nhiều.”
Đương nhiên rồi, nói gì thì lúc đó cũng là bị dung nham nung chảy để đúc thành hình.

Thiên Cù Tử đang định lên tiếng, Húc Họa lại nói tiếp: “Ít nhất lần này ta còn có Huyền Chu bên cạnh.”
Toàn bộ Ma khôi trong Họa Thành đều rơi da gà đầy đất.

Chua xót trong lòng Thiên Cù Tử tràn bờ, song chàng lại chỉ có thể mỉm cười nói với nàng: “Bất luận là lúc nào hay ở đâu, Huyền Chu vĩnh viễn nguyện kề bên phụng dưỡng Khôi thủ.”
Giọng Húc Họa hơi khàn, mặc dù rõ ràng đang nhịn đau, nhưng vẫn có thể nghe ra nàng đang vui vẻ, “Phụng dưỡng lẫn nhau, chúng ta phụng dưỡng lẫn nhau.”
Cảm đám Ma khôi: “…” Hai người thôi giùm đi được không vậy?!
Thời gian trôi qua từng ngày, nhoáng cái đã qua năm năm; nhóc gai tôm vẫn không có tên… tất cả mọi người đều đang chờ đợi, cha mẹ của nó thoát ra sẽ xử lý vấn đề này sau.

Hai đứa nhóc đều theo Thủy Không Tú học nghệ, nhưng tám chưởng viện của núi Dung Thiên, hết người này đến người khác lần lượt bị làm phiền đến muốn bỏ của chạy lấy người.

Ngay cả Mộc Cuồng Dương cũng chịu hết nổi, dựng luôn một tấm bảng trước cửa Đao tông, ghi rõ: Hai thằng nhóc và chó, cấm cửa không được vào!
Một hôm nọ, không rõ nhóc gai tôm nghe được từ đâu mà biết chuyện cha mẹ mình đang bị nhốt trong cửa sông Nhược Thủy trên Thập Vạn Đại Sơn.

Như thế mà được à?!
Thằng nhóc này từ nhỏ đã được tiểu ác ma kể cho nghe sự tích Trầm Hương phá núi cứu mẹ*, thế là lập tức nước mắt giàn giụa, không nói hai lời đã trộm thánh kiếm trong truyền thuyết ở chỗ Hề Vân Thanh, nhân bóng đêm lẻn ra khỏi núi Dung Thiên.

*Một sự tích trong Bảo Liên Đăng truyền kỳ, câu chuyện dài kể về mối quan hệ giữa con người và Thần tiên trong vòng xoay nhân quả luân hồi của tam giới, truyện đề cao chữ Thiện qua đó giúp con người có được cái nhìn đúng đắn hơn về Thần Phật.

Lưu Trầm Hương là con trai của Dương Thiền (em gái của Nhị lang thần Dương Tiễn và người phàm), Dương Thiền vì kết hôn với người phàm, phạm thiên quy nên bị giam dưới Hoa Sơn.

Trầm Hương lớn lên biết chuyện đã một lòng vượt nhiều gian khó cứu thoát mẹ, đồng thời giúp thay đổi thiên quy.

Ban đêm trên Thập Vạn Đại Sơn cực kỳ yên tĩnh, chỉ có hỏa trận vẫn phừng phựt thiêu đốt.

Tuyết đọng chỉ tan phân nửa, bởi gió tuyết vẫn gào thét không ngừng.

Đằng chân trời, một bóng dáng nhỏ bé đang ra sức vác một thanh kiếm quá khổ chậm rãi đi tới.

Húc Họa vốn đang nhắm mắt định thần, nhưng Họa Thành chính là thân thể nàng, nên tri giác bây giờ vô cùng mẫn cảm.

Nàng mở to mắt nhìn sang, một lúc sau mới e dè gọi: “Thiên Cù Tử?”
Cách thần kính Vạn Hồi, Thiên Cù Tử nhanh chóng đáp lại: “Hửm?”
Húc Họa nhìn xuyên qua hỏa trận mờ mờ, hỏi: “Nhìn xem bên kia là gì vậy?”
Ánh mắt của Thiên Cù Tử lệ thuộc vào thần kính, vốn dĩ không thể quay đầu mà nhìn, chàng đành hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Húc Họa gần như muốn đưa tay dụi mắt… tại chân trời xa xa, để làm nổi bật thêm tính bi tráng, nhóc gai tôm còn cố tình cắt một miếng vải đỏ thật to quấn lên người làm áo choàng.

Thằng nhóc đang vác thánh kiếm, vừa lết vừa đi, cố hết sức tiến về phía này.

Húc Họa nhìn hồi lâu, cuối cùng lẩm bẩm: “Thiên Cù Tử, nhìn vật kia… sao giống con chàng quá vậy…”
Cái gì?
Thiên Cù Tử kinh hãi tột độ, “Làm sao thằng bé có thể xuất hiện ở đây được?!”
Kinh hãi tới đâu cũng vô dụng, bởi vì nhóc gai tôm xuất hiện thật.

Lết được thêm một quãng, thằng nhóc cắm thánh kiếm xuống đất, bày ra một tư thế tự nhận là cực ngầu.

Thánh kiếm trấn giữ Nhược Thủy hai ngàn năm, khí tức hai bên đã sớm tương thông, giờ thánh kiếm đến gần, bên trong Nhược Thủy bắt đầu nổi sóng liên tục.

Thiên Cù Tử cố hết sức dẹp yên sóng nước, sau đó cũng rốt cuộc qua thần kính Vạn Hồi thấy được bóng dáng nhỏ bé kia.

So với năm năm trước, nhóc gai tôm giờ cao hơn không ít, vóc dáng cũng rắn chắc hơn; hoàn toàn không còn dáng vẻ như trái bóng tròn hồi hai tuổi nữa.

Hai mắt thằng nhóc vừa lanh vừa sáng, ngũ quan tuấn tú, có thể nhìn ra được vài phần tương tự Thiên Cù Tử.

Nhưng lúc này không phải là thời điểm trình diễn cảnh phụ tử nhận nhau, Thiên Cù Tử chưa từng làm cha, giờ cũng không biết nên dùng giọng điệu gì nói chuyện với nhóc, nên đành hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?!”
Nhóc gai tôm đang hì hục rút kiếm, vừa rồi dừng lại cắm thánh kiếm xuống tuyết hơi sâu, nhổ mãi không lên.

Quả nhiên muốn ngầu cần phải trả giá! Anh hùng nhỏ hết sức xấu hổ.

Nghe thấy tiếng Thiên Cù Tử, thằng nhóc liền hớn hở hỏi: “Người là cha ta đúng không?”
Thiên Cù Tử cảm thấy cực kỳ quái dị, lần đầu tiên đối thoại với con trai, chàng không biết mình nên lấy dáng vẻ nghiêm túc hay hiền từ, chỉ đành ừ một tiếng.

Nhóc gai tôm vui vẻ nói: “Phụ thân, người đừng sợ.

Hôm nay con trai sẽ cứu người thoát khỏi bể khổ!”
Dường như nhìn thấy hy vọng ở trước mắt, thằng nhóc bỗng dưng được tiếp thêm sức mạnh, vậy mà thành công rút được thánh kiếm lên.

Chỉ là vì dùng quá sức nên sau đó cả người lẫn kiếm đều ngã ngửa ra đằng sau, bầm dập cả mông.

Thiên Cù Tử: “… Coi chừng lưỡi kiếm!” Thánh kiếm lớn như vậy, nếu bổ thẳng vào người thằng bé thì hậu quả khó lường.

Nhóc gai tôm hùng hổ như một dũng sĩ đang trên đường diệt rồng, “Phụ thân yên tâm! Ta tới đây!”
Nó cầm chặt thánh kiếm, vận hết sức chém vào pháp trận thượng cổ của Thiên Hà Nhược Thủy.

Một tiếng ầm nổ ra, pháp trận lay động dữ dội.

Thiên Cù Tử cuối cùng đã rõ chức trách của mình… nếu ông trời thương tình, chàng có ngày thoát ra khỏi Nhược Thủy, chắc chắn phải đánh cho thằng nhóc này một trận nên thân!
Chàng còn chưa mở miệng, Húc Họa đã gầm lên: “Dừng tay! Nhãi ranh chết tiệt, mau cút trở về núi Dung Thiên!”
Nhóc gai tôm quay đầu, ngờ vực nhìn thành trì bị ngọn lửa vây quanh trước mặt, “Ngươi là ai?!” Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, nó lập tức à há, tự cho mình thông minh mà khẳng định luôn: “Hỏa Diệm Sơn?!”
Hỏa với Diệm với Sơn cái đầu ngươi!!! Khôi thủ quả thực đã hết kiềm nổi lửa giận, “Xéo nhanh cho ta, bằng không chờ bà ra tới, nhất định sẽ đập nát mông ngươi!”
Nhóc gai tôm làm gì để lời uy hiếp của Húc Họa lọt vào mắt mình, “Hừ, đừng hòng hù dọa ta, nếu ngươi có thể ra được thì đã chẳng ở trong đó gào rú!” Dứt lời nó lại giơ thánh kiếm lên, chém mạnh cái nữa! Lưỡi kiếm tức thì xẹt ra một tia lửa.

Thiên Cù Tử thực sự muốn đâm đầu chết tới nơi rồi, chàng vô lực nói: “Dừng tay…”
Nhóc gai tôm hừ lạnh một tiếng, “Phụ thân đại nhân, hôm nay bất luận phải đối đầu với bao nhiêu núi đao biển lửa, con trai thân yêu của người cũng nhất định sẽ noi gương Trầm Hương, phá nước cứu cha!”
Thiên Cù Tử và Húc Họa: “…”
Mẹ nó, ngươi muốn phá nước cứu cha kệ thây ngươi, nhưng có thể cẩn thận mẹ ngươi một chút được không vậy…
Chấn động ở Nhược Thủy rốt cuộc cũng truyền đến núi Dung Thiên, Thủy Không Tú và Hướng Tiêu Qua chạy như bay tới.

Hề Vân Thanh theo sát đằng sau, bởi vì nàng vừa phát hiện một chuyện cực kỳ hãi hùng: thánh kiếm và nhóc gai tôm đều mất tích!
Đến nhìn thấy cảnh này, Hề Vân Thanh gần như ôm lấy nhóc gai tôm chạy biến khỏi hiện trường.

Thằng nhóc vẫn còn giương nanh mùa vuốt, “Thả ta ra! Ta muốn cứu phụ thân!”
Hề Vân Thanh đánh vào mông nó… làm ơn đi tiểu tổ tông.

Hôm nay bất kể ngươi cứu phụ thân hay mẹ ngươi ra, bọn họ cũng sẽ đập nát mông ngươi cho mà xem…
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui