Núi Phù là một danh lam thắng cảnh khá nổi tiếng ở thành phố Bắc, chiếm diện tích gần năm trăm kilomet vuông, nơi cao nhất có độ cao năm nghìn bốn trăm năm mươi ba mét so với mực nước biển.
Trong danh lam thắng cảnh có rất nhiều địa điểm du lịch, khách du lịch có thể đến đây tham quan vào cả bốn mùa trong năm. Cây cối phong phú và đa dạng, thỉnh thoảng có động vật hoang dã qua lại trong rừng.
Do nhiệt độ khác nhau nên toàn bộ ngọn núi được chia làm hai tuyến đường du lịch, một bên là núi tuyết, một bên là khu thắng cảnh tự nhiên. Thương Nguyệt và mọi người leo mặt trước núi, thuê phòng ở khách sạn lớn thuộc suối nước nóng núi Phù nằm trên sườn núi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo kế hoạch của Từ Thành Cẩm, tối nay họ sẽ ngâm suối nước nóng để nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai sẽ leo núi theo tuyến đường du lịch mặt trước núi cho ấm người. Nếu còn thời gian thì vòng ra sau núi đi xe cáp băng qua núi tuyết để đến khu vui chơi trượt tuyết.
Kể từ khi xuống xe, Thương Nguyệt luôn tỏ ra bứt rứt không yên, dù Trương Mỹ Nghênh trò chuyện với cô nhưng chờ mãi vẫn không thấy cô trả lời.
Cho đến khi nhân viên khách sạn dẫn đường hai người tới phòng, Từ Thành Cẩm và Chu Thư Hàng giúp họ mang hành lý vào trong.
“Mọi người tắm rửa, sửa soạn trước đi. Chút nữa có thể đi spa, ngâm suối nước nóng hoặc xông hơi gì đó tùy.”
Từ Thành Cẩm đưa thẻ hội viên cho Thương Nguyệt. Sau khi thu xếp cho hai cô nàng này ổn thỏa, anh còn phải chú ý dặn dò những người khác nữa.
Thương Nguyệt vẫn còn đang thẫn thờ. Từ Thành Cẩm nhận ra điều đó, anh cúi người lại gần cô: “Thương Tiểu Nguyệt, em đang nghĩ gì thế?”
Kể từ khi xuống xe, cô cứ đứng thừ người ra mãi, đã vậy cô còn nhìn chằm chằm vào anh như muốn nói lại thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Thành Cẩm đoán cô đang có tâm sự, không chừng chuyện đó còn liên quan tới anh.
Thương Nguyệt lấy lại tinh thần, cô lùi lại phía sau nửa bước, mắt thì đảo láo liên: “Không… không có gì đâu ạ. Cảm ơn đàn anh.” Thương Nguyệt nhận thẻ hội viên của khách sạn, khẽ cụp mắt xuống.
Mãi đến khi Từ Thành Cẩm chào cô rồi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, Thương Nguyệt mới đi tới giường và thả mình xuống, nằm sấp trên giường như thể không còn chút sức lực nào.
Thấy tâm trạng cô nặng nề cực kỳ, Trương Mỹ Nghênh đè luôn lên người cô: “Khai thật mau, rốt cuộc cậu và đàn anh Từ là sao thế hả? Từ lúc xuống xe là cậu cứ lảng tránh anh ấy, tai thì đỏ bừng…”
Bị cô ấy đè đến nỗi suýt tắt thở, Thương Nguyệt vỗ tay lên giường đành đạch ra hiệu đầu hàng, cuối cùng Trương Mỹ Nghênh cũng chịu đứng dậy bỏ qua cho cô.
Đợi Thương Nguyệt ngồi dậy, Trương Mỹ Nghênh khoanh tay bắt chéo chân ngồi ở cuối giường nhìn cô: “Tớ hỏi cậu, có phải đàn anh Từ thích cậu không? Cậu nghĩ sao về chuyện đó?”
Thương Nguyệt: “…”
Đây chính là câu cô muốn hỏi Từ Thành Cẩm hồi nãy. Cô muốn hỏi anh rằng phải chăng mười ba con hạc giấy mang ngụ ý gì, thế nhưng mỗi lần chực hỏi là miệng cô lại như dính keo vậy, không tài nào thốt thành lời.
“Hồi trước tớ nhắn tin thảo luận với Đại Nguyệt lâu lắm. Đại Nguyệt bảo ban đầu đàn anh Từ bỏ công sức giúp cậu theo đuổi Chu Hưởng thì không thể nào thích cậu được, nếu không thì anh ấy bao dung quá rồi.” Trương Mỹ Nghênh lẩm bẩm, mặc dù cô ấy thấy những lời phân tích của Thẩm Tân Nguyệt cũng khá có lý.
Song, Từ Thành Cẩm đối xử với Thương Nguyệt đặc biệt hơn người ngoài thấy rõ, Trương Mỹ Nghênh tin vào những gì mình nhìn thấy tận mắt hơn là đoán mò.
“Nguyệt Nguyệt, cậu thấy sao? Cậu có nghĩ đàn anh Từ thích cậu không?”
Thương Nguyệt á khẩu trước câu hỏi của cô ấy, tâm trí rối như tơ vò.
Mặc dù ngoài miệng bảo không biết nhưng trong lòng cô đã lờ mờ có đáp án rồi. Nhưng rồi cô lại sợ mình nghĩ nhiều, lỡ như đó chỉ là một trong ba hoang tưởng lớn nhất cuộc đời thì sao?
Tạm gác tâm sự qua một bên, Thương Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh cùng nhau đi ngâm suối nước nóng.
Khi màn đêm buông xuống, hai người về phòng tắm rửa rồi thay đồ. Đúng lúc đó có người gõ cửa, là Chu Thư Hàng tới rủ họ đi ăn cùng.
Về đêm, nhiệt độ trên núi xuống thấp làm người ta rét run.
Thương Nguyệt bọc mình trong chiếc áo bông, bên trong mặc một chiếc áo đầm len dài.
Chiếc áo đầm màu hồng phấn kết hợp với áo bông màu trắng làm tôn lên sự đáng yêu, ngọt ngào ở cô. Thương Nguyệt còn búi mái tóc dài lên hững hờ bằng trâm cài tóc khiến cho cô trông càng dịu dàng và đoan trang hơn nữa.
Lúc theo Chu Thư Hàng ra ngoài, cả Thương Nguyệt lẫn Trương Mỹ Nghênh đều không ngờ tối hôm nay lại mở tiệc nướng ngoài trời. Khách sạn dành ra một khoảng đất trống ở đằng sau, ở phía chính giữa là một đống lửa khổng lồ có hình dạng như một ngọn núi. Xung quanh bố trí rất nhiều ô che nắng cách đều nhau, dưới ô đặt ghế để ngồi ăn và dụng cụ nướng.
Có thể xem đây là mô hình tự nướng thịt mà khách sạn đã phát triển nhằm phục vụ khách du lịch.
Khách sạn cung cấp nguyên liệu nấu ăn, du khách mua xong có thể mượn dụng cụ nướng được thiết kế riêng của khách sạn để tự nướng.
Lúc nhóm Thương Nguyệt tới nơi, Từ Thành Cẩm đang chỉ đạo hai người bạn cùng phòng của mình kiểm kê nguyên liệu nấu ăn. Than dùng để nướng đã được chuẩn bị xong, vỉ nướng cũng đầy đủ.
Từ Thành Cẩm đang cầm một con dao cắt khoai tây thành từng lát một cách thành thạo như lúc ở nhà Thương Nguyệt phụ nhặt rau vào ngày sinh nhật của cô.
Cho dù đang làm việc dưới bếp, Từ Thành Cẩm vẫn tỏa sáng tựa một bức tranh phong cảnh khiến người ta không thể rời mắt. Lúc này đây, những cô gái trong các nhóm khách du lịch xung quanh đều bị anh thu hút.
Đó là một người con trai mặc áo sơ mi màu xám, bên ngoài mặc thêm áo len cổ V màu đen, kéo tay áo lên một đoạn để lộ cánh tay trắng nõn.
Để nướng dễ hơn, anh buộc phải cúi thân hình cao lớn xuống, động tác cắt thức ăn gọn gàng, gương mặt đầy tập trung, khỏi phải nói hình ảnh này bổ mắt nhường nào.
Trương Mỹ Nghênh lấy điện thoại chụp một bức ảnh rồi gửi vào nhóm cho chị em xem, xem như thỏa lòng mê trai của Thẩm Tân Nguyệt.
Sau đó, cô ấy khoác tay Thương Nguyệt, nhỏ giọng trầm trồ: “Chắc chắn trên đời này không còn đàn anh Từ thứ hai nữa đâu, anh ấy hoàn hảo đến độ không phải là người nữa rồi.”
Thương Nguyệt thầm đồng tình trong bụng, không kìm được cảm thán nam thần biết nấu ăn quả là mê nhất.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người, mặc dù Từ Thành Cẩm biết nấu ăn nhưng do đây là lần đầu tiên anh tự tay nướng thịt nên tay nghề chẳng ra làm sao.
Chử Lập An xỉa xói ngay: “Thôi Lão Từ ơi, dừng lại giùm! Uổng phí đồ nướng thì thôi không nói, nhưng cậu có tin là lỡ ăn vào bọn tớ sẽ bị ngộ độc thực phẩm, nằm viện vì đồ nướng của cậu không hả?”
Mấy người Thương Nguyệt bật cười.
Đã cất công chuẩn bị nguyên liệu để nướng thịt, thể hiện với Thương Nguyệt mà rồi lại ra nông nỗi này, Từ Thành Cẩm sa sầm nét mặt, nhíu mày nhìn về phía Thương Nguyệt. Dáng vẻ này của anh trông tủi thân vô cùng.
Bị Từ Thành Cẩm nhìn một cách chăm chú như thế, Thương Nguyệt thoắt cái không cười nổi nữa.
Cô thầm la hét trong lòng, trông Từ Thành Cẩm đáng yêu chưa kìa, bình thường anh ga lăng, lịch thiệp lắm mà!
Cuối cùng, Thương Nguyệt chậm rãi tiến về phía anh: “Hay để em thử xem sao, hồi cấp hai đi chơi tiết thanh minh em có xem mẹ nướng rồi.” Mặc dù chuyện đó đã xảy ra cách đây rất lâu nhưng Thương Nguyệt vẫn rất tự tin vào tay nghề nướng thịt của mình, Dù gì bao nhiêu năm qua cô cũng đã đi ăn đồ nướng không ít lần.
Khuôn mặt Từ Thành Cẩm thoáng chốc trở nên rạng ngời như mây đen bị xua tan hết, anh cầm tạp dề ra sau lưng cô, khẽ cười nói bằng giọng trầm ấm: “Anh buộc tạp dề cho, đừng để bẩn váy.”
Thương Nguyệt vội vàng cởi áo bông màu trắng ra, để lộ chiếc áo đầm len màu hồng khá bó sát bên trong.
Thân hình với những đường cong uyển chuyển, trưởng thành của cô ngay lập tức làm ánh mắt anh khựng lại, tối sầm xuống. Anh vô thức nhìn sang nơi khác, yết hầu khẽ lăn.
May thay, Thương Nguyệt đã xoay người đưa lưng về phía anh và giơ hai tay lên chờ Từ Thành Cẩm đeo tạp dề vào giúp mình.
Thương Nguyệt chờ cả buổi, cuối cùng Từ Thành Cẩm cũng mang tạp dề cho cô. Sau đó, anh đứng đằng sau cô vòng dây tạp dề, thắt thành một cái nơ bướm xinh xắn sau lưng Thương Nguyệt.
Làm xong, anh còn vén tóc bị đè dưới tạp dề lên một cách cẩn thận như thể sợ làm cô đau.
Giữa lúc đó, đầu ngón tay se se lạnh của người con trai khẽ khàng chạm vào làn da ấm áp trên gáy Thương Nguyệt. Cái lạnh căm ấy khiến lòng cô giật thót, tim bỗng đập nhanh như trống bỏi. Không hiểu sao cô lại bắt đầu suy nghĩ miên man, cơ thể cũng vì vậy mà hơi cứng đờ.
“Xong rồi.” Giọng Từ Thành Cẩm cất lên từ sau lưng cô: “Anh giúp em một tay.”
Thế nhưng, anh vừa dứt lời, Thương Nguyệt chưa kịp từ chối thì đột nhiên có người lớn tiếng gọi cô.
Tiếng gọi “Thương Nguyệt!” của Thành Ái cực kỳ hùng hổ và đầy nội lực làm nhiều người nhìn về phía cô. Thành Liệt và Khương Bình đi cùng lặng lẽ cách xa cô ấy hơn, muốn vờ như không quen biết gì với Thành Ái.
Không lâu sau, ba người Thành Ái đã tới nơi.
Nhóm Từ Thành Cẩm cũng đã lấy lại tinh thần sau cú sang chấn vừa rồi, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau.
Trần Cố, Chu Thư Hàng và Trương Mỹ Nghênh đực mặt ra.
Trần Cố và Trương Mỹ Nghênh không quen biết gì ba người họ nhưng Chu Thư Hàng lại biết, song anh ta không hiểu vì sao họ lại có mặt ở đây.
Từ Thành Cẩm, Thương Nguyệt và Chử Lập An thì mỗi người một vẻ. Trừ Từ Thành Cẩm ra, hai người còn lại viết hết suy nghĩ lên mặt.
Chử Lập An dồn hết mọi sự chú ý vào Thành Ái, từ khó tin đến ngỡ ngàng, rồi đến bối rối, cuối cùng là mừng rỡ. Biểu cảm của anh ta biến đổi xoành xoạch, thay đổi liên tục.
Thương Nguyệt thì không phức tạp như vậy, chỉ bất ngờ vài giây rồi chuyển sang vui mừng. Giống với Chu Thư Hàng, cô cũng hoàn toàn không ngờ sẽ bắt gặp nhóm Thành Ái tại đây. Nếu biết trước họ cũng đi núi Phù tham quan thì cô đã rủ họ ăn cùng rồi.
Còn Từ Thành Cẩm, vẻ mặt anh không được tốt cho lắm, ánh mắt cũng đầy tối tăm.
Anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào Thành Liệt đang từ xa đi tới, thầm nghiến răng nghiến lợi, tâm trạng khó chịu vô cùng.
Nhưng không còn cách nào, ai bảo Thành Liệt đi cùng với Thành Ái, Khương Bình chứ?
Lúc này, Thương Nguyệt đã đi lên hỏi han ba người họ, mãi một lúc sau mới giới thiệu hai bên với tư cách là người ở giữa.
Lúc giới thiệu đến Chử Lập An, Thương Nguyệt cố ý quan sát Thành Ái, thấy cô ấy đang nhìn chòng chọc vào Chử Lập An bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, mặt mày nhăn nhó. Trái ngược với thái độ không muốn gặp của Thành Ái, Chử Lập An mừng húm ra mặt, cười ngoác mang tai.
Sau khi giới thiệu hai bên xong xuôi, Thương Nguyệt bị Thành Ái “xúi giục” xin Từ Thành Cẩm cho nhóm cô ấy gia nhập bữa tiệc nướng này.
“Em trai tớ nướng giỏi lắm, mỗi lần đi chơi tiết thanh minh nó đều là người lo khâu chuẩn bị đồ ăn hết. Để thằng bé trổ tài cho chúng ta xem đi.”
Thành Ái đẩy Thành Liệt đến trước mặt Thương Nguyệt, còn không quên lớn tiếng bảo Từ Thành Cẩm đưa tạp dề đang đeo cho Thành Liệt dùng.
Ngoài mặt thì điềm nhiên như không nhưng đang ôm nguyên một cục tức trong bụng, Từ Thành Cẩm kiểu: “…”
Anh nhìn về phía Thương Nguyệt, thấy cô đang trò chuyện với Thành Liệt thì nỗi ấm ức trong lòng ngày một to dần như khinh khí cầu.
Bỗng nhiên bị gọi “Này thằng em quý hóa kia.”, Thành Liệt cứng đờ người.
Cậu ấy quay ngoắt sang nhìn Từ Thành Cẩm. Lúc chạm phải mắt anh, cậu ấy thấy rõ mồn một ý cười đáng sợ vút qua trong mắt anh.
Đúng lúc đó, Thương Nguyệt vỗ vào vai Thành Liệt, mỉm cười với cậu ấy: “Cậu tới làm đi, tớ phụ cho.” Thật ra Thương Nguyệt muốn cho Thành Liệt gia nhập tiệc nướng hôm nay vì nghĩ rằng hôm nay là sinh nhật của Từ Thành Cẩm, chứ để nhân vật chính của bữa tiệc giúp mình thì khá là kỳ cục.
Bỗng dưng Thành Liệt có tài nấu nướng siêu giỏi đến, quá đúng lúc còn gì?
Trong lúc phụ cậu ấy nướng thịt, cô để ý thấy Thành Liệt nướng rất thành thạo. Quả nhiên Thành Ái nói thật, người xuống bếp trong nhà cô ấy toàn là đàn ông.
Lúc Thương Nguyệt và Thành Liệt ngồi xổm trước vỉ nướng cười đùa rôm rả với nhau, Từ Thành Cẩm ngồi dựa lưng vào ghế mây xem điện thoại, tách mình với tất cả mọi người.
Ấy vậy mà thỉnh thoảng anh cứ không kìm được liếc mắt về phía vỉ nướng. Năm lần bảy lượt như thế, cuối cùng bị Chu Thư Hàng phát hiện.
Chu Thư Hàng kéo ghế ngồi gần anh hơn: “Tớ nghĩ quyết định tới đây mở tiệc nướng của cậu sai lầm rồi đấy. Giờ thì hay rồi, không nướng được như người ta nên chỉ biết ngồi đây mà cay cú. Lão Từ à, tớ thấy cậu nên học hỏi thêm đi, xem lần này cậu làm hỏng chuyện quá trời kìa…”
Chu Thư Hàng đang nói liến thoắng bỗng tắt tiếng. Bị Từ Thành Cẩm liếc xéo, anh ta nuốt luôn những câu đang định nói ra xuống bụng.
Nhưng ngồi yên không được mấy giây, Chu Thư Hàng sực nhớ một chuyện, kề sát vào tai Từ Thành Cẩm rồi thì thầm: “Đúng rồi, nghiêm túc nè.”
“Tớ vừa hỏi thăm bạn cùng phòng đàn em Thương, nghe đồn… thằng nhóc Thành Liệt cố ý tới tận núi Phù để tỏ tình đấy.”
“Dù gì thằng nhóc cũng là em trai của bạn cùng phòng đàn em Thương, cũng khá thân với em ấy, nhiều người trong ngành tớ bảo nhau hai người đó đẹp đôi lắm. Theo tớ ấy, nếu Thành Liệt tỏ tình thì dễ thành công đấy.”