Lấy được vị trí chủ tịch điều hành, trong lòng Thích Nguyên Hàm rất kích động, trong mắt tất cả mọi người Diệp Thanh Hà chỉ mất ba tháng để khiến nhà họ Chu long trời lở đất, thật ra là chưa tính kỹ khoảng thời gian bên trong.
Mười lăm tuổi Thích Nguyên Hàm đã ngã vào vũng bùn nhà họ Chu, cô luôn nỗ lực vì ngày hôm nay, bắt đầu lập kế hoạch từ hai bàn tay trắng, mất mười năm tròn thành lập Đường Nguyên, xâm nhập vào công ty nhà họ Chu, mỗi một bước đều như đi trên lớp băng mỏng.
Chỉ tính từ thời điểm cô quen Diệp Thanh Hà cho đến nay, hai người cùng hợp tác cũng đã mất một năm rồi, thật sự rất cực nhọc, rất khó khăn.
Hoàn toàn không phải một bước lên trời như người ta nói, cô bị nhà họ Chu bắt nạt mười mấy năm, phí hoài thanh xuân, vào giây phút này chỉ bù đắp được chút ít.
Ra khỏi phòng họp, Thích Nguyên Hàm ngồi trong văn phòng chủ tịch điều hành, đưa mắt nhìn quanh toàn là tòa nhà cao ốc.
Hôm nay nhìn trông rất khác so với hôm qua, ngày trước ngắm cảnh cảm thán, hiện tại là sở hữu thực sự, điện thoại đặt ở trên bàn luôn rung không ngớt.
Có lẽ mọi người đã biết chuyện Chu thị đổi chủ tịch điều hành, thế nên đều chúc mừng cô, đúng vậy, đây là chuyện rất đáng ăn mừng.
Hiện tại Thích Nguyên Hàm rất muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc, cô đứng dậy đi đến trước cửa kính sát trần, lúc quay lại thì nằm bò ra bàn, đánh một giấc ngon lành.
Lần này loáng thoáng mơ thấy một giấc mộng, trong mơ cô vẫn còn dáng vẻ lúc mười lăm tuổi, cô học một năm cấp ba, muốn quay về nhà, đứng ở cửa cầm chìa khóa mở, cô đút chìa khóa vào ổ, nhưng mãi mà không được.
Lúc đó Chu Kiến Nghiệp còn chưa già như hiện tại, không cần chống gậy, ông ta đứng ở cửa đưa tay ra với Thích Nguyên Hàm, nói: "Nguyên Hàm, sau này cháu sẽ ở nhà chúng ta, ông nội sẽ đối xử với cháu như cháu ruột."
Thích Nguyên Hàm lắc đầu, cô cắm chìa khóa vào cửa, cô muốn về nhà, sau đó Chu Kiến Nghiệp nói ông ta đã đổi khóa cửa rồi, ba của Thích Nguyên Hàm đã bán nhà cho ông ta, họ đã đóng xong hết thuế, sau này họ sẽ dùng số tiền đó lo cho Thích Nguyên Hàm một cuộc sống đãi ngộ, cho cô đi học, cho cô ăn uống vui chơi.
Nói một tràng dài những lời tốt đẹp, cho dù mười lăm tuổi còn rất nhỏ, Thích Nguyên Hàm cũng có thể hiểu được rằng, ba cô bị lừa rồi.
Nhưng cô không thể hiểu được, tại sao Chu Kiến Nghiệp làm chuyện ác độc như vậy, còn có thể diễn ra vẻ mặt hiền từ như thế.
Nhà họ Chu rất biết giả vờ, bọn họ đã lừa cướp căn nhà từ lâu, để Thích Nguyên Hàm sống ở đó một năm, sau đó đuổi cô ra ngoài.
Làm như bản thân rất tốt bụng, nói: Tao đã miễn cưỡng cho mày sống một năm rồi, đã đủ tốt với mày rồi, sao mày còn không biết điều?
Thích Nguyên Hàm trong mộng cắn răng, cô siết chặt nắm đấm, không nắm lấy tay của Chu Kiến Nghiệp, mà nắm lấy dây xích của chú chó, bước từng bước đến nhà họ Chu.
Đi được nửa đường, cô ngồi xổm xuống vuốt ve đầu chú chó, cô nhớ lúc đó cô không hề van lấy một lời, chỉ an ủi chú chó sau này sẽ còn quay lại.
Chú chó cũng rất nghe lời cô, chỉ khẽ sủa những tiếng đau lòng.
Lần này, cô xoa đầu chú chó, hét thẳng vào mặt ông cụ, "Chu Kiến Nghiệp, tuổi già của ông nhất định sẽ thê thảm! Tôi sẽ lấy lại nhà của ba tôi, cho cả nhà các người không còn chỗ để về."
Chú chó bên cạnh lao lên đuổi theo cắn ông cụ.
Tiếng gâu gâu vang vọng mãi, từ con ngõ này sang con ngõ khác.
Thích Nguyên Hàm vuốt ve đầu chú chó, chú chó liếm lòng bàn tay cô, Thích Nguyên Hàm cười nói: "Chúng ta có thể về nhà nhanh thôi, rất nhanh thôi."
Cô ôm chú chó ngồi ở cửa rất lâu, lại mơ thấy cô mời rất nhiều bạn bè vào nhà, chia phòng cho tất cả mọi người, sát vách thì cho Diệp Thanh Hà ở, đối diện cho Thẩm Dao Ngọc, dưới tầng còn phải dọn dẹp.
Đang ngủ, cô bừng tỉnh.
Vừa mở mắt đã thấy có người ngồi bên bàn làm việc, Diệp Thanh Hà ngồi ở trên ghế mở tài liệu xem, nàng đọc rất nghiêm túc, Thích Nguyên Hàm lại hơi ngẩn ngơ, hỏi: "Sao em còn chưa ngủ?"
"Em không buồn ngủ." Diệp Thanh Hà nói, "Nếu như chị buồn ngủ thì chợp mắt thêm lúc nữa đi, em mở điều hòa." Nàng lấy khăn giấy lau trán cho Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm ngủ mà đổ mồ hôi lạnh.
Thích Nguyên Hàm lại chớp chớp mắt, tỉnh táo hẳn, nhưng tư thế ngủ sai, cổ vẹo có hơi đau, cô lắc lư hai cái, "Chị vào nhà vệ sinh một lát."
Diệp Thanh Hà gật đầu.
Thích Nguyên Hàm rửa mặt rồi đi ra, cầm khăn giấy lau tay, nhìn Diệp Thanh Hà lại mở hợp đồng chuyển nhượng cổ phần xem, cô hỏi: "Sao thế, có vấn đề gì sao?"
"Không có, em đang xem xem làm thế nào để cho chị cổ phần." Diệp Thanh Hà nghiêm túc nói, "Số cổ phần mua lúc trước đều là Kha Quốc Diễu mua hộ em."
Thích Nguyên Hàm mới vừa nhờ nàng mà lên được vị trí chủ tịch điều hành, còn lấy cổ phần của nàng nữa thì không thích đáng, Thích Nguyên Hàm không định lấy của nàng.
Cô nói: "Chị không có nhiều tiền đến mức có thể mua cổ phần của em, hiện tại Đường Nguyên vừa nhận dự án, lấy hết tiền đi làm dự án rồi."
Công ty phải có đủ vốn lưu động, cô mà lấy hết đi mua cổ phần trong tay Diệp Thanh Hà, nếu như ông cụ trong cơn hấp hối vùng vẫy đi đối phó với Đường Nguyên, thì họ được một mất mười đấy.
Diệp Thanh Hà nói: "Em không bảo chị mua, em cho không chị, làm thủ tục nộp thuế là được, bây giờ chị là chủ tịch điều hành, không ai phản đối đâu."
Thích Nguyên Hàm nói: "Em biết trong tay em có bao nhiêu cổ phần không, phung phí nhiều tiền như vậy hả, em nói cho không là cho không à, tư tưởng không trưởng thành, phải giữ lấy cho bản thân chứ."
"...!Vâng, em biết rồi." Diệp Thanh Hà thoáng mím môi, nàng tỏ vẻ trưởng thành thêm chút, nàng đứng dậy đứng bên cạnh Thích Nguyên Hàm, nghiêm túc chân thành nói: "Em sẽ luôn làm hậu phương cho chị, cho chị một sự ủng hộ lớn nhất."
Thích Nguyên Hàm thất thần trong chốc lát.
Ngày trước ba cô luôn nói rằng muốn để cô làm một công chúa vô lo vô nghĩ, bây giờ Diệp Thanh Hà muốn làm hiệp sĩ của cô sao.
Thế nên, thế giới này thật sự có chuyện cổ tích ư?
Trải qua tất cả kiếp nạn, là có thể có được Happy Ending sao?
Thích Nguyên Hàm nói: "Cổ phần em nhiều không sao, cổ đông công ty đều sợ em, có em ở công ty người ta mới tin tưởng chị, công ty mới ổn định, họ mới ủng hộ chị."
"Vâng ạ, em nghe chị hết." Diệp Thanh Hà gật đầu.
Thích Nguyên Hàm lại nói: "Nhớ làm thủ tục nhanh lên, làm việc gì cũng phải cẩn thận, không để người khác tìm ra bất kỳ sơ hở nào."
Trước đó lấy cổ phần đã tốn không ít nguồn tài nguyên nhân lực, thu mua cổ phần phải làm rất nhiều thủ tục.
Diệp Thanh Hà mua cổ phần vội, thủ tục về sau thật sự có hơi rắc rối, liên quan đến đủ loại thủ tục biến đổi khác, mấy tháng sắp tới họ đều bận đây.
Thích Nguyên Hàm nhận vị trí chủ tịch, cũng có rất nhiều việc phải làm, mấy tháng này, hoàn toàn sẽ bận ở công ty.
Có hôm, Diệp Thanh Hà đến văn phòng làm việc hỏi Thích Nguyên Hàm, khẽ khàng nói: "Chị thấy, bây giờ em đã trưởng thành lên chút chưa ạ?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Em lại đây."
Diệp Thanh Hà sải bước đến.
Thích Nguyên Hàm giơ tay, đột nhiên muốn xoa đầu của nàng, lúc bàn tay đưa ra, lại khựng lại giữa chừng.
Diệp Thanh Hà rũ mắt nhìn, sau đó ngồi xổm xuống, nàng ngẩng đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, muốn cô xoa đầu mình.
"Em..." Thích Nguyên Hàm nhíu mày.
Diệp Thanh Hà kéo ống quần cô, "Chị sờ em đi."
Nàng mong ngóng nhìn Thích Nguyên Hàm, tựa như đang đòi lấy phần thưởng của mình, vừa mới hỏi mình có trưởng thành hay không, bây giờ thì trẻ con biết bao.
Thích Nguyên Hàm đặt tay lên đỉnh đầu nàng, khẽ khàng xoa, nói: "Sau này ở công ty đừng như vậy, để người khác nhìn thấy, ảnh hưởng đến em như thế nào em biết không."
"Cửa văn phòng đóng mà, họ không vào được đâu, cứ cho là vào được thì cũng chẳng sao cả." Diệp Thanh Hà dựa dẫm cô mà nói, cái trán khẽ cọ vào chân Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm khẽ cười ra tiếng.
...
Sang tháng bảy, thời tiết nóng bức hẳn lên.
Xử lý xong việc ở công ty, Thẩm Dao Ngọc gọi điện mời Thích Nguyên Hàm, nói là gần đây cô ấy đã nhận một bộ phim, phải ra biển quay, hỏi Thích Nguyên Hàm có muốn đi chơi cùng không, tiện đường tổ chức sinh nhật luôn cho Thích Nguyên Hàm.
Sinh nhật Thích Nguyên Hàm là vào ngày tết Trung Nguyên, là tháng cô hồn, theo tập tục trong nhà họ Chu, thường sẽ không tổ chức sinh nhật cho những đứa trẻ sinh vào tháng cô hồn, nói cái gì mà rước ma vào cửa, đen đủi cả năm.
Từ khi ba Thích Nguyên Hàm mất, Thích Nguyên Hàm chưa từng tổ chức sinh nhật, cô nói: "Còn đang sớm mà, đợi đến tháng tám rồi nói, tớ cũng không thể đi biển chơi một tháng lận, tớ còn phải đi làm nữa, làm chủ tịch không dễ như vậy đâu, cũng là làm công cho công ty cả."
"Thế thì cậu đồng ý tháng tám đi cùng đi?" Thẩm Dao Ngọc rất gian xảo nói, "Tháng tám tớ khai máy, cậu đi cùng tớ, hihi, cậu chuẩn bị thật tốt để đến đó quẩy, nghĩ xem có cần dắt theo Diệp Thanh Hà hay không."
Thích Nguyên Hàm không lên tiếng, có chút trầm mặc.
"Thế rốt cuộc cậu với Diệp Thanh Hà tính thế nào hả? Cậu từng nghĩ đến chưa?" Thẩm Dao Ngọc hỏi, chuyện uống say lần trước, cô ấy cũng đã kể với Thích Nguyên Hàm.
"Thật ra, tớ cũng không biết." Thích Nguyên Hàm thở dài một hơi, sau khi cô và Diệp Thanh Hà chia tay, cô đã nhẫn tâm đưa ra quyết định nặng nề.
Cô quyết định sẽ đường ai nấy đi với Diệp Thanh Hà, tốt nhất là đừng bao giờ liên lạc nữa, lúc đó cô đã thất vọng tột đỉnh về Diệp Thanh Hà, không tìm ra được cách nào tốt hơn để giải quyết được đoạn tình cảm này.
Ngày nào cô cũng trách móc Diệp Thanh Hà, trách Diệp Thanh Hà bước vào cuộc sống của cô, hại cô động lòng, hại cô buồn.
Trách xong, cô lại hận bản thân, hận mình kém cỏi, đi thích Diệp Thanh Hà.
Cái thứ tình cảm này thật sự rất giày vò con người, cô bị giằn vặt rất khó chịu, luôn muốn đoạt tuyệt tình duyên.
Nhưng khi nhớ lại, trong lòng cô sẽ thấy ngọt ngào, đôi khi còn cười ngây ngô.
Trong lòng cô không buông được Diệp Thanh Hà, vẫn thích nàng.
Thích Nguyên Hàm rất do dự không biết có nên vượt qua rào cản đó hay không.
Thẩm Dao Ngọc nói: "Tớ cũng không phải là đang khuyên cậu làm lành hay gì, nhưng trong lòng cậu phải có tiêu chuẩn phân xét, đừng có làm mình hoang mang, đến lúc đó khó xử rồi khó chịu, mặc dù tớ không yêu đương nhiều, nhưng hiểu rõ một đạo lý rằng, tình yêu luôn phải va chạm, vợ chồng kết hôn phải có lúc cãi nhau."
Thích Nguyên Hàm nói: "Tớ biết, lần này em ấy biểu hiện rất tốt, tặng nhà họ Chu cho tớ, cũng rất ngoan.
Tớ sẽ xem xét."
Nếu như đó là một sự chuộc tội, trao đổi một cách công bằng, Diệp Thanh Hà đã làm rất tốt, Thích Nguyên Hàm đặt một giá cân thăng bằng, hai người đứng mỗi người một bên, cô tự nhận thấy rằng, cô đối với Diệp Thanh Hà không tốt bằng nàng đối với cô.
Nhưng tình yêu sẽ khiến con người ta trở nên hèn mọn.
Trong tình yêu không thể chỉ nhìn vào mặt xấu của đối phương, đôi khi cũng phải nhìn vào mặt tốt của người đó.
Thích Nguyên Hàm là một người rất nhát gan, cô sẽ nghiêng cân thăng bằng về mình hơn nửa, cô nói: "Ít nhất cũng phải đợi tớ cai thuốc đã, thế này sẽ tốt cho cả em ấy và tớ, không thì sau này chúng tớ mà còn cãi nhau, cái gai kia vẫn cứ mắc trong cổ họng chúng tớ, tớ sẽ rất thảm, em ấy vẫn sẽ hèn nhát, vấn đề giữa em ấy và tớ, vĩnh viễn không giải quyết được."
Thẩm Dao Ngọc nghe có lý, "Cậu bây giờ rất trưởng thành đó, vậy người yêu à, cậu định làm như thế nào."
Thích Nguyên Hàm không vội đến mức ấy, sức khỏe quan trọng chứ, cô định đi chữa bệnh, là một mình cô đi, hay Diệp Thanh Hà cùng cô đi, phải xem lựa chọn của Diệp Thanh Hà.
Nếu như Diệp Thanh Hà muốn đi, Thích Nguyên Hàm sẽ không ngăn cản, nếu như Diệp Thanh Hà không muốn đi cùng cô, đương nhiên cô cũng sẽ không cưỡng ép.
Tất nhiên là cô vẫn có tâm tư riêng, có vài chuyện cô không muốn chủ động nói.
Đang trò chuyện, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ, thư ký đem tài liệu vào, Thích Nguyên Hàm nói ngắn gọn, "Chiều nay tớ còn phải đến bệnh viện."
"Đừng nói là cậu đến viện thăm lão già kia nhá? Cậu thăm ông ta làm gì?" Thẩm Dao Ngọc rất khó hiểu, "Không phải là vẫn muốn kêu ông ta một tiếng ông nội đó chứ, sau đó thể hiện lòng hiếu thảo?"
"Cậu thấy tớ tốt bụng như vậy à?" Thích Nguyên Hàm cười nói: "Yên tâm, tớ là đi giậu đổ bìm leo, đi cười nhạo nhà họ Chu."
Hiện tại nhà họ Chu không yên bình nổi, cô không muốn bỏ qua cơ hội như thế này.
Khương Lâm Nguyệt đang đòi ly hôn với ông hai nhà họ Chu, Khương Lâm Nguyệt là một người phụ nữ rất thông minh, chỉ có một cái ngu duy nhất là đã sinh ra thằng cặn bã như Chu Vĩ Xuyên.
Bây giờ ông hai không còn cái ghế chủ tịch điều hành, nhà họ Chu cũng mất chỗ đứng tong hội đồng quản trị, người phụ nữ thông minh như Khương Lâm Nguyệt có một sự lựa chọn mới, bà ta không thể dính dáng đến ông hai nhà họ Chu nữa.
Từ khi ông hai mất chức, bà ta đã đề nghị ly hôn.
Bây giờ hai người còn đang tranh giành tài sản, Khương Lâm Nguyệt đòi lấy hết cổ phần.
Thích Nguyên Hàm: "Bởi vì tớ cũng là một người xấu xa."
Cô tắt máy, nhận lấy tài liệu trong tay thư ký, Diệp Thanh Hà từ ngoài đi vào, hôm qua nàng đã đổi văn phòng, hiện tại đang làm việc ở cạnh văn phòng của Thích Nguyên Hàm.
Diệp Thanh Hà đi vào là ngó nghiêng xung quanh, nàng đứng trước cửa sổ nói: "Có muốn đi bộ một lát không, em thấy cả ngày nay bí bách ở trong công ty rồi."
"Em nhìn xem bây giờ mấy giờ, ra ngoài để nướng chết em hả." Thích Nguyên Hàm xác nhận tài liệu không có vấn đề gì, ký tên rồi đưa cho thư ký.
Diệp Thanh Hà ngồi trên sô pha, chờ thư ký đi ra, nàng lấy một bịch kem trong túi, bẻ đôi ra làm hai que.
Một que vị dưa hấu, một que vị dứa.
Thích Nguyên Hàm chọn que kem dưa hấu, cho vào miệng, hương vị rất ngon, như thể nước ép dưa hấu đông thành, Diệp Thanh Hà hỏi: "Ngon không, ngon thì lát nữa em đi làm kem dưa hấu ăn."
"Cũng được." Thích Nguyên Hàm gật đầu nói.
Chiều đến mặt trời xuống núi, hai người cùng đến bệnh viện.
Lúc đến phòng bệnh, vừa hay ông cụ đang chửi trời chửi đất vì chuyện của ông hai nhà họ Chu, ông hai chán nản ngồi bên giường, không có tinh thần chút nào.
Ông cụ giận giữ nói: "Khương Lâm Nguyệt muốn lấy hết cổ phần trong tay anh?"
"Vâng." Ông hai nhà họ Chu thở dài, "Thủ đoạn cô ta ghê gớm, lấy được rất nhiều thứ của con, lúc đó con ngồi được trên cái ghế ấy là nhờ cô ta, cô ta bắt thóp con rất nhiều, những năm này đi qua đi lại các mối quan hệ, cô ta đã dạy cho con rất nhiều."
Những chuyện này ông cụ đều biết, nếu như không phải Khương Lâm Nguyệt tung hết chiêu này đến chiêu khác, cái vị trí chủ tịch điều hành kia, ông cụ đã đưa cho nhà bác cả từ lâu rồi.
"Anh ngu thật đấy, để một người phụ nữ chơi đùa đến như vậy, còn là người bên gối anh nhiều năm như thế." Ông cụ hận sắt chẳng rèn thành thép.
Chú ba nhà họ Chu đang chơi điện thoại gần cửa sổ, rất thoải mái nhàn hạ, khi mọi người đang mất cả chì lẫn chài, chỉ có nhà chú ta là ổn định nhất.
Chú ta đi đến chen lời, "Cái chuyện này cũng không thể chỉ trách Khương Lâm Nguyệt mãi, anh hai nɠɵạı ŧìиɦ mấy lần rồi, đã không còn bên gối Khương Lâm Nguyệt từ lâu rồi, không phải anh ta khinh thường Khương Lâm Nguyệt ngay từ đầu sao, Khương Lâm Nguyệt ly hôn với anh ta chẳng phải là chuyện thường tình à!"
"Anh câm mồm cho tôi, thằng bất hiếu!" Ông cụ túm lấy ly trà ném vào chú ba nhà họ Chu, ông hai nhà họ Chu đỏ gay mắt trừng chú ta.
Tuy thô nhưng mà đúng, ngày trước Khương Lâm Nguyệt tốt với ông ta như vậy ông ta không trân trọng, bây giờ sắp mất trắng tay, còn muốn bám váy vợ mình.
Mấy cha cặn bã này đúng là ảo tưởng thật.
Ông cụ sắp tức chết rồi, "Thằng ngu!"
Chu Văn Bá tưởng là mắng mình, ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay con đến, là hỏi ba có cách gì không."
"Tao thì có cách gì được hả? Vợ mình thì tự giải quyết lấy!" Ông cụ mới làm phẫu thuật tim, bây giờ lại thấy đau rồi.
Chu Văn Bá bất mãn, nói: "Con chỉ biết giúp nhà anh cả thôi, con cũng không sợ nói cho ba biết, ba biết tại sao nhà anh cả không đến viện thăm không, là bởi vì ba hết thời rồi, hiện tại bọn họ phải đi nịnh nọt người cầm đầu Chu Quan Ninh kia kìa."
"Anh nói linh tinh cái gì đấy!" Ông cụ ngu người rồi, nhà đứa cả đúng là đã mấy ngày không tới, nói với cụ ta là, bởi vì công ty bị Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà chiếm đoạt, bọn họ lắm việc phải làm, thế nên không có thời gian đến.
Đúng lúc này, cửa mở ra.
Ông cụ nhìn thấy Thích Nguyên Hàm đứng ở cửa, cụ ta chết tâm trong giây lát, đến Thích Nguyên Hàm còn có thời gian đến, con cháu cụ ta sao có thể không có thời gian.
"Mau, mau đóng cửa lại cho tôi, đuổi bọn chúng ra ngoài cho tôi." Ông cụ nghiêm giọng hét, nhưng chỉ là cơn tức trong vô vọng.
Hai thằng con trai của cụ ta mặc xác cụ ta, ông hai nhà họ Chu sợ Thích Nguyên Hàm chen chân vào, bảo Khương Lâm Nguyệt chèn ép ông ta, ông ta đứng dậy đi luôn.
Còn chú ba nhà họ Chu bây giờ đã đổi phe, cam chịu bị Diệp Thanh Hà lợi dụng, tự động đi ra, còn tiện tay đóng cửa lại.
Thích Nguyên Hàm đem đồ đến, không phải là đồ ăn, mà là thứ được đựng trong kẹp tài liệu, cô đặt ở tủ đầu giường, Diệp Thanh Hà giúp cô kéo ghế, bảo Thích Nguyên Hàm ngồi xuống nói chuyện.
"Cảm ơn." Thích Nguyên Hàm dịu dàng nói, quay đầu nhìn ông cụ vẫn cười, cô nói: "Đưa ông đơn kiện đấy, tôi định lấy lại nhà của ba, có thời gian thì ông xem đi."
Lúc ông cụ cuỗm căn nhà, là cậy Thích Nguyên Hàm nhỏ, không hiểu gì cả, một đồng cũng không cho Thích Nguyên Hàm.
Ông cụ vốn định phớt lờ Thích Nguyên Hàm, nhưng nhắc đến căn nhà, cụ ta không thể không coi trọng, đó là của cải cụ ta tích góp cả một đời.
Cho dù nhà họ Chu bọn họ có rút khỏi hội đồng quản trị, chỉ cần còn nhà, nhà họ Chu vẫn chưa chấm hết, sớm muộn gì cũng có thể vực dậy, nếu như Thích Nguyên Hàm cắt đứt con đường sau này của nhà bọn họ, vậy thì nhà họ Chu xem như mấy hết hy vọng rồi.
Ông cụ xem tài liệu.
Thích Nguyên Hàm nói: "Về chuyện di chúc, ban đầu là do ông sai Vệ Triệu Trung làm nhỉ, bây giờ anh ta vẫn ở bộ pháp vụ của công ty, chắc là hai người đã làm quen không ít mối quan hệ, nếu như tôi kéo đứt đường dây này, thì ông và mạng lưới quan hệ của ông sẽ xảy ra chuyện đấy."
Ông cụ cứng đầu nói: "Là ba cháu chuyển nhượng không đồng cho tôi."
"Không đồng sao?" Thích Nguyên Hàm cười, cô bắt chéo chân, cười châm biếm, "Ông suy nghĩ cho kỹ, ban đầu ông nói với tôi như thế nào, còn di chúc thì nói ra sao?"
Ông cụ mím chặt môi, chột dạ.
Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi luôn không đòi ông nhà, không có nghĩa là tôi thật sự sống tốt, không có nghĩa là tôi chết trẻ, những năm này để lấy lại được nhà, tôi luôn nhẫn nhục, luôn tìm cơ hội, muốn ông thê thảm hơn.
Ông biết chưa...!Di chúc phải có mặt của người thụ hưởng bên thứ ba, di chúc do người mất đi năng lực dân sự ký là không hợp lệ."
Ngón tay ông cụ khẽ run.
Cụ ta đang tựa vào giường bệnh, bây giờ người sắp trượt xuống luôn rồi.
Thích Nguyên Hàm cười mỉm kéo chăn lên cho cụ ta, "Tôi là đang muốn ông ngồi tù, chứ không phải bảo ông đền tiền, ông không những giả tạo di chúc, còn lừa tài sản, ba căn nhà phương Tây đó, đúng thật rất đáng tiền, bây giờ giá cả đã tăng, một căn ít nhất phải ba trăm triệu nhỉ.
Với cái giá này, ít nhất phải ngồi mười năm trở lên đó, nghe nói tình hình mà nghiêm trọng còn bị tịch thu tài sản cơ."
Ban đầu ông cụ vẫn xem như là tỉnh táo hiểu biết nhiều, rất thông minh, cho rằng Thích Nguyên Hàm không có họ hàng giúp đỡ, chưa thành niên, lơ tơ mơ, là có thể cuỗm lấy tài sản của cô, để cô kết hôn với Chu Vĩ Xuyên, trở thành người nhà họ Chu, sau này chẳng phải cô sẽ trung trinh với nhà họ Chu sao.
Đúng vậy, đúng thế.
Thích Nguyên Hàm cũng làm theo cụ ta từng bước một, nhưng...!cụ ta không thể ngờ tới, Thích Nguyên Hàm có thể ác tới vậy, đánh liều đặt cược hết thảy.
Khuôn mặt cụ ta lộ ra vẻ sợ hãi, đối diện với ánh mắt của Thích Nguyên Hàm, cụ ta liền sợ, rời ánh mắt đi, Diệp Thanh Hà ngồi bắt chéo chân ở bên, lấy thìa múc Smoothie màu đỏ ăn.
Từng thìa từng thìa một tựa như ăn máu.
Ông cụ muốn nhấn chuông báo động đỏ, để y tá đến mời họ đi, nhấn nửa ngày trời chỉ có thể nhấn đầu giường xuống, cả người lăn ra trên giường.
"Sau này ông sẽ ngồi ở trong tù, mỗi ngày đều đang tính xem đứa con trai nào đến thăm ông, đứa con trai nào sẽ giúp ông nộp tiền viện phí."
Thích Nguyên Hàm phác họa tương lai cho cụ ta, giống như cụ ta dệt mộng cho bản thân hồi nhỏ, cười rất dịu dàng, để cho cụ ta có cảm giác chân thực nhất.
Cô nói: "Nghe nói liệt giường lâu thì chẳng còn đứa con nào có hiếu, đến lúc đó tất cả mọi người đều chê ghét ông, ghét bỏ một lão già tồi tệ như ông, căm thù ông phá nát nhà họ Chu, căm thù ông độc ác, làm cho bọn họ nghèo rách mồng tơi chất nợ đầy mình."
Diệp Thanh Hà cầm thìa gõ từng nhịp, chen vào một câu, nói: "À, đúng rồi, còn có liệt tổ liệt tông của ông nữa, lúc ông xuống hố, tổ tông nhà ông chắc chắn sẽ biến thành ác quỷ quấn lấy ông, chất vấn ông tại sao vô dụng đến như vậy, dâng hết tâm huyết của bọn họ cho người khác.
Ông còn mặt mũi đi gặp tổ tông nhà ông sao?"
Hai người phụ nữ này là ác quỷ, mỗi người một câu, tựa như vạch bút trên sổ sinh tử, khiến cụ ta sống không bằng chết.
Ông cụ nằm xuống, ngón tay co rút kịch liệt, cụ ta siết lấy ga giường, người run rẩy, thứ Thích Nguyên Hàm vẽ ra đâu phải là giấc mộng đẹp đẽ.
Mà là để ông ta rớt vào địa ngục, bị chiên dầu rán mỡ.
Thích Nguyên Hàm cười tươi gọt vỏ táo, ngón tay giữ lấy dao, từng vòng vỏ táo rơi xuống, bị đứt giữa chừng, cô xuýt xoa một tiếng, thở dài.
Sau đó, cô tiếp tục gọt, ngước mắt nhìn ông cụ, "Ăn táo không?"
Đôi mắt này dường như không có ánh sáng, đen tối một vùng.
Ông cụ muốn vực dậy, lúc cụ ta đón Thích Nguyên Hàm về nhà họ Chu, bảo Thích Nguyên Hàm ngồi trên sô pha, trên bàn trà có mấy quả táo.
Thế nên, Thích Nguyên Hàm chưa từng cảm kích cụ ta, ghi thù cụ ta, ăn thêm một hạt gạo, uống thêm một ngụm nước, là thêm một phần thù hận với cụ ta.
Thích Nguyên Hàm đứng dậy, nhấn còi báo động đỏ hộ cụ ta, cười nói: "Đừng có chết đấy, ông phải sống khỏe mạnh vào, tốt nhất là phải sống thêm mười bảy mười tám năm nữa, sau này năm nào tôi cũng đến thăm ông, còn xem ông như ông nội, ông nội có vui không ạ?"
Đôi mắt đầy nếp nhăn, thâm sâu của ông cụ đã ứa ra nước mắt.
Hối hận, xót xa, cụ ta cực kỳ hoảng sợ.
Rất nhiều năm sau này cụ ta vẫn còn mang theo nỗi sợ hãi này mà tồn tại.
Thích Nguyên Hàm vứt táo vào thùng rác, nói: "Đừng quên đọc đơn kiện mà tôi đem đến, tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ sự hòa giải riêng tư gì hết, nhất định sẽ làm thủ tục pháp lý, tốt nhất là ông hãy chuẩn bị sẵn tâm lý đi."
Ông cụ ngỡ rằng mình đã rất ác rồi, không ngờ Thích Nguyên Hàm còn ác hơn, ép chết người không còn lối thoát, thậm chí còn sẽ giày vò người ta chết đi sống lại.
Hai người phụ nữ này, ác độc quá!