Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ


Diệp Thanh Hà nhìn chằm chằm Thích Nguyên Hàm, rõ ràng chị ở kế bên, nhưng ngắm như thế nào cũng không đủ, con tim đập thình thịch.

Bàn tay nàng sờ lên ngực, âm thanh rung động rất lớn, là thật, không phải là nàng đang mơ.
Đến Thích Nguyên Hàm còn nghe thấy tiếng tim đập của nàng, quay đầu nhìn nàng, "Sao thế?"
"Em không sao." Diệp Thanh Hà hít sâu một hơi, nói: "Em lại đi đàn một lúc nữa, đàn cho chị nghe nhé."
"Được." Thích Nguyên Hàm biết Diệp Thanh Hà muốn ổn định lại tâm trạng, chẳng phải sao, tiếng yêu tuột ra đầu môi là có trọng lượng, biến thành một cái khóa, trói bọn họ vào nhau, trở thành một loại ràng buộc tình yêu, sau này nói chuyện, cách xưng hô đôi bên của họ cũng phải thay đổi theo.
Diệp Thanh Hà ngồi ở giữa đại sảnh.
Đèn trùm pha lê trên đầu nàng hắt xuống những tia sáng vàng cam, mờ ảo lấp lánh, tựa như ly rượu hổ phách đổ xuống, tỏa ra hương rượu mê người, đọng lại vị rượu say đắm.
Diệp Thanh Hà châm lửa một điếu thuốc, để lên giá đỡ đàn piano.
Khúc nhạc Diệp Thanh Hà đàn lần này, Thích Nguyên Hàm không nghe ra được là bài nào, nhưng lại chầm chậm nghiềm ngẫm được hàm ý trong đó.
Cô mở điện thoại ra ghi âm.
Giai điệu lúc lên lúc xuống, êm đềm như biển, dập dờn dậy sóng, đây là cảnh lòng của Diệp Thanh Hà, từ lúc hèn nhát khẩn cầu Thích Nguyên Hàm cho nàng cơ hội, đến khi yêu đương bình đẳng với Thích Nguyên Hàm, chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được thành quả, cuối cùng cũng theo đuổi được người nàng thích, cuối cùng cũng nghe thấy người nàng thích nói yêu nàng.
Một phút cuối cùng, Diệp Thanh Hà đàn rất sâu lắng, lặp đi lặp lại tựa như những lời tỏ tình, cho đến khi ngón tay dừng lại.

Trong nhà hàng có rất nhiều người đang lắng nghe, Diệp Thanh Hà lịch sự đứng lên cúi người xuống.
Nàng trở về ghế ngồi, hỏi Thích Nguyên Hàm, "Em đàn thế nào? Chị có rung động không?"
Thích Nguyên Hàm nghiêm túc nhìn nàng, đang nghĩ xem nên đánh giá từ đâu, kỹ thuật đàn, hay là sức nghệ thuật mà nàng thể hiện ra.
Hai tay Diệp Thanh Hà chống má, để cô xem, để cô thưởng thức, còn để cô khen ngợi mình nữa.
Lông mày ra lông mày, đôi mắt đào hoa, chỉ nhìn như vậy, sẽ cho rằng người phụ nữ này tuyệt tình, là một người phụ nữ hay thay lòng đổi dạ, nhưng bắt đầu từ khi tình yêu nảy mầm nàng vẫn luôn yêu một người, chưa từng thay đổi.
Thích Nguyên Hàm mở ghi âm ra, phát bản nhạc cô vừa mới ghi âm lại, cô nghiêm túc nói: "Chết thật đấy, thế mà chị không tìm được chỗ nào không hay hết, tự nhiên trong lòng chị em trở nên hoàn mỹ rồi, không có gì bắt bẻ được, chuyện gì thế này?"
Đây là lời thật lòng, là cảm nghĩ chân thực.
Bây giờ cô thật sự không tìm được nhược điểm của Diệp Thanh Hà nữa rồi.
Thay đổi nhanh thế nhờ.
Diệp Thanh Hà nghe xong cười mãi, hoàn toàn không ngậm miệng lại được, nàng thoáng mím môi, nói: "Ăn thôi, bây giờ ăn cơm tình nhân mới có vị nè."
Bữa cơm tình nhân, thì phải là tình nhân cùng ăn mới mang lại cảm giác chứ.
Thích Nguyên Hàm không quên Thẩm Dao Ngọc, cô hỏi: "Gọi Dao Ngọc đến, em để bụng không?"
"Không đâu."
Diệp Thanh Hà vui lắm rồi, chỉ ước có thể kéo Thẩm Dao Ngọc đến đây làm người làm chứng cho họ.
Nàng nói: "Hình như em vừa thấy chị ấy ở bên ngoài."
Thích Nguyên Hàm đứng lên xem, bên ngoài không còn ai nữa, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Dao Ngọc.
Cô rất lo cho Thẩm Dao Ngọc, cô vốn muốn đến đây để an ủi Thẩm Dao Ngọc, giúp Thẩm Dao Ngọc sống sót qua cửa ải tình yêu, thế mà bây giờ bản thân lại chạy đi hẹn hò yêu đương, cô sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Thẩm Dao Ngọc.
Thích Nguyên Hàm gửi tin nhắn đi, Thẩm Dao Ngọc gửi ảnh đến.
Trong ảnh Thẩm Dao Ngọc giơ quyển "Kế hoạch thành ngôi sao của Thẩm Dao Ngọc", cô ấy cười ngọt ngào với ống kính, thêm một dòng chữ: [Đây là quà lễ tình nhân tốt nhất từ trước đến nay mà tớ nhận được, còn đáng tin hơn tìm người yêu.]
Thẩm Dao Ngọc sợ nhất cái gì, chính là sự bấp bênh không chắc trong ngành giải trí.

Ngành giải trí bỏ cũ lấy mới quá nhanh, cô ấy luôn không thấy được tương lai, đưa bản kế hoạch này cho cô ấy, bỗng chốc, cô ấy thấy chặng đường phía trước rực rỡ ánh sáng.
Cô ấy lại trả lời từng đoạn dài chúc phúc Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm xem xong, cười tươi trả lời cô ấy: [Cậu cũng phải vui vẻ, chờ đợi hạnh phúc thuộc về cậu.]
Chuyện hẹn hò yêu đương có thể chia sẻ với người khác, Thích Nguyên Hàm thấy mình như được uống mật, ngọt ngào chảy đến cổ họng, đây là lần đầu tiên cô thật sự cảm nhận được niềm vui của yêu.
Phục vụ bưng đồ ăn lên, là bít tết, Thích Nguyên Hàm cắt bít tết xong, vừa định bỏ vào miệng, cái nĩa của Diệp Thanh Hà đã bay đến, nàng nói: "Bạn gái à, chị hãy há miệng ra nào."
Thích Nguyên Hàm há miệng ăn, cũng đút miếng bít tết của mình đến bên môi Diệp Thanh Hà, ngày trước thường xuyên nhìn thấy các cặp tình nhân khác đút kiểu này, cô còn thấy lạ, cho rằng đám tình nhân kia không coi trọng chỗ công cộng khoe khoang quá mức.
Bây giờ thì thấy...!nghiền thật đấy.
Dùng bữa xong hai người ra bãi biển hẹn hò, màn đêm vừa xuống, các đôi tình nhân xổ đổ ra, rất nhiều đôi ngả vào nhau, có đôi khoác vai, có đôi trực tiếp hôn nhau dưới gốc cây dừa, bong bóng ngọt ngào bay bổng khắp không khí.
Ngày trước Thích Nguyên Hàm toàn không liếc ngang liếc dọc, rất nghiêm túc mà đi ngang qua, vờ như mình không nhìn thấy cái gì cả.

Bây giờ cô thành một phần tử trong đó, cô bước chậm lại, đi sánh vai với Diệp Thanh Hà.
Gió biển lướt qua khuôn mặt, lay động mái tóc dài.
Đi ra bãi cát, Diệp Thanh Hà cúi người cởi giày, đi giày cao gót không tiện đi trên cát, nàng định xách như thế này, Thích Nguyên Hàm bám vào vai nàng, cũng cởi giày mình ra.

Bây giờ mát mẻ, không có ít người đang bơi dưới biển, còn có một đám người đang hắt nước nhau.
Diệp Thanh Hà chạy đến bờ biển, nàng ngồi xổm xuống vẽ một hình trái tim trên bãi cát, viết tên của Thích Nguyên Hàm, nhưng còn chưa viết xong, sóng đã vỗ tới, xóa đi hàng chữ.
Viết liên tiếp hai lần, Diệp Thanh Hà thở dài, nhìn sóng biển, nói: "Mày ghê nhờ."
Thích Nguyên Hàm đi đến đứng bên cạnh nàng, nói: "Chị viết tên của em, em viết tên của chị, so xem ai tay nhanh hơn."
"Thế thì chị thua chắc rồi." Diệp Thanh Hà khôi phục lại sự tự tin.
Thích Nguyên Hàm đặt giày xuống, cong eo, ngón tay dí vào trong cát, cô nói: "Không chắc nhé, bởi vì...!chị cũng thường xuyên viết tên của em."
Diệp Thanh Hà sững sờ.
Thích Nguyên Hàm lại nói: "Với lại tên của chị nhiều hơn tên em năm nét."
Chỉ có thường xuyên viết tên của một người, mới thuộc nét chữ tên của người đó, trái tim Diệp Thanh Hà nóng rực, tựa như một giọt nước rớt vào trong chảo dầu.
Nàng nói: "Đến đây, thua rồi thì phải đồng ý với người thắng một điều kiện."
"Chơi." Thích Nguyên Hàm ra vẻ đã chuẩn bị xong.
Hô một hai ba xong, hai người đều cặm cụi viết, nhưng không ai hấp tấp, đều cẩn thận viết từng nét tên của đối phương.

Đôi khi sóng vỗ đến xóa đi góc này góc nọ của trái tim, họ sẽ lại lấp đầy trái tim.
Cuối cùng là Diệp Thanh Hà dừng bút trước, bởi vì nàng không cần lấp đầy hình trái tim nữa, đều là Thích Nguyên Hàm đang giúp vẽ.

Diệp Thanh Hà nghiêng đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, nghiêm túc nói: "Chữ chị viết đẹp quá, tên của em cũng trở nên đẹp đẽ theo rồi."
Thích Nguyên Hàm viết xong nét cuối cùng, "Chị thấy cái tên Diệp Thanh Hà này rất hay, đọc ra khỏi miệng, luôn thấy rất nên thơ."
Nàng cầm điện thoại chụp bãi cát, tay dính nước, nàng chạm vào màn hình mấy lần mà không được, Thích Nguyên Hàm đưa một tờ khăn giấy cho nàng, "Lau đi."
Diệp Thanh Hà lau khô tay, rồi chụp ảnh, sau đó nhìn Thích nguyên Hàm, nàng giơ hai ngón tay lên, đóng rồi mở, mời mọc Thích Nguyên Hàm đưa tay ra.
Thích Nguyên Hàm chạm ngón tay với ngón tay nàng, Diệp Thanh Hà giơ điện thoại lên chụp một tấm, rồi đổi hai ngón tay khác chụp tiếp, chụp liên tiếp mấy phút cũng không thấy mệt, nàng hỏi Thích Nguyên Hàm: "Hôm nay có phải em rất trẻ con hay không, cảm giác như đã làm rất nhiều chuyện bốc đồng."
"Không sao, vốn dĩ em còn rất nhỏ." Thích Nguyên Hàm nói, "Cho dù có trẻ con cũng không sao, như thế này rất đáng yêu."
Diệp Thanh Hà nhanh chóng cất điện thoại đi, đến bên cạnh cô, nàng hôn lên má cô một cái, "Thế này đáng yêu không?"
Thích Nguyên Hàm cười, búng lên trán nàng một cái, "Đáng yêu."
Diệp Thanh Hà được khen xong, càng ngang ngược hơn, hắt nước lên người Thích Nguyên Hàm, nàng đứng dưới biển, vạt váy bị sóng biển thấm ướt, mái tóc lay động trong ngọn gió, nàng vuốt tóc ra sau tai.

Chị hắt em em hắt chị.
Trẻ con ư.
Người đẹp hắt nước nhau, trẻ con cái gì chứ, rõ ràng là rất đẹp.
Thích Nguyên Hàm ướt cả tóc rồi, em gái càng non càng gắt, cô hắt nước lên người Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà cũng không sợ, nàng đón nước biển hắt đến, hai tay ôm lấy Thích Nguyên Hàm nhấc lên, còn thật sự để nàng bế lên được chứ.

Thích Nguyên Hàm nâng chân, tay đặt lên vai nàng, ánh mắt dịu dàng, ánh trăng chìm xuống đáy biển, im ắng tĩnh mịch, phấn khích và kích động trong mắt Diệp Thanh Hà, cũng chậm chầm dập tắt.
"Có lời muốn nói?" Thích Nguyên Hàm hỏi.
Diệp Thanh Hà gật đầu.
Thích Nguyên Hàm khẽ ho hai tiếng, "Nói đi."
Diệp Thanh Hà nói: "Chính là." Nàng ra vẻ có phần ngại không nói được, đây xem như là lần đầu tiên, nàng nói: "Tối nay, chúng ta làm đi."
"Hả?" Thích Nguyên Hàm cho rằng có khi mình không nghe rõ, lời nói rơi vào tai như thể bị gió biển thổi tan tành, không thì sao lại...!như thế, chẳng đứng đắn gì cả, cô còn tưởng sẽ nói lời gì âu yếm, trong lòng còn mong đợi một chút, không ngờ Diệp Thanh Hà vẫn là cái cô Diệp Thanh Hà kia.
Mượn lời của Thẩm Dao Ngọc: Diệp Thanh Hà, chị thật sự đáng giá cao em rồi!
"Chị ơi?" Diệp Thanh Hà chớp chớp đôi mắt, hai mắt ánh lên thủy triều, nàng vừa chớp mắt, ánh trăng cũng nhấp nháy theo, "Làm không?"
"Buông chị xuống." Thích Nguyên Hàm nói.
Diệp Thanh Hà làm theo.
Hai người chơi một đêm, váy trên người thấm đẫm nước biển, họ bước dọc trên bờ theo gió, vạt váy đung đưa trong gió biển, vỗ về vào làn da, để lại những vòng ẩm ướt.
Diệp Thanh Hà theo sau Thích Nguyên Hàm, đi theo từng bước, đôi khi đuổi kịp Thích Nguyên Hàm, nàng sẽ cố ý hỏi một câu, "Chị đồng ý đúng không?"
Diệp Thanh Hà mặt dày, chứ Thích Nguyên Hàm thì không, Thích Nguyên Hàm làm gì có gan bàn luận chuyện này ở chốn đông người, Diệp Thanh Hà xách giày của mình lên, rồi xách giày của Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm không đưa cho nàng, đi đến lề đường, cô đặt giày xuống đi vào, Diệp Thanh Hà hoàn toàn nắm bắt được độ cưng chiều của cô dành cho mình ngày hôm nay, tận lực phóng túng tận lực lẳиɠ ɭơ, cố ý nói chuyện với cô.
"Kể ra..." Diệp Thanh Hà híp mắt, trong lòng nhẩm tính một lượt, "Chúng ta đã có bốn tháng chưa tiếp xúc thân mật rồi...."
"Em còn nhớ cái này?" Thích Nguyên Hàm cạn lời.
Diệp Thanh Hà nói: "Bởi vì đêm nào em cũng nhớ chị hết." Đến khi Thích Nguyên Hàm quay mặt đi, nàng thuận theo sáp đến tai của Thích Nguyên Hàm, "Muốn chị."
Có rất nhiều người đang đi bộ trên đường, Thích Nguyên Hàm không biết người ta có nghe hiểu bọn họ đang nói chuyện gì không, nhưng nói chuyện suồng sã mạnh dạn như vậy, Thích Nguyên Hàm ngượng cực kỳ.
Nhưng Diệp Thanh Hà một khi đã lẳиɠ ɭơ là không có điểm dừng, như thể không có điều gì ngăn cản được cái miệng của nàng.
Ắt hẳn đây là trách nhiệm của ngọt ngào chăng.
Muốn chỉnh đốn lại không nỡ chỉnh đốn, đến một câu nghiêm khắc cũng không nỡ nói ra.

Từ lúc xác nhận yêu đương đến bây giờ rõ ràng chỉ có ba tiếng, sao tự nhiên lại thay đổi nhanh như thế.
Đang đi, Diệp Thanh Hà dừng lại bước chân, lôi điện thoại ra, nhấn vào vòng bạn bè, mở những tấm ảnh mình vừa chụp ra, chọn lấy mấy cái đẹp nhất rồi đăng lên.
Có hình Thích Nguyên Hàm đứng bên bờ biển vuốt tóc, có hình họ cùng giơ ngón tay lên, còn có hình họ âu yếm tay trong tay.
Diệp Thanh Hà chưa từng đăng ảnh của Thích Nguyên Hàm lên trang bạn bè, bởi vì danh không chính ngôn không thuận, bây giờ thì đăng rất trắng trợn.

Nàng nắm tay Thích Nguyên Hàm, không ngừng lướt điện thoại, nhưng không phải là không tập trung hẹn hò, mà là nàng đang muốn xem xem người ta có vào chúc mừng nàng thả like hay không.
Đợi một lúc lâu, nóng ruột lắm rồi, mà chỉ có hai người like, trong khu bình luận lại càng không có ai nói gì, nàng hoang mang nghĩ rằng: "Vì nhân duyên của mình tệ quá, nên đến một câu tâng bốc cũng không có chăng?
Diệp Thanh Hà thoáng nhíu mày, vẻ mặt đầy tâm trạng.

Một vài giây sau, nàng lại xem điện thoại.
Lần này thì đầy dấu cộng màu đỏ, sắp lên đến 99 rồi.
Nàng vào xem lại, ở bên dưới có một lượt chia sẻ, Thích Nguyên Hàm chia sẻ bài đăng của nàng, thêm một dòng trạng thái: [Ngày 7 tháng 7, thoát ế, giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái của tôi, tiểu thư Diệp Diệp Thanh Hà.]
Còn bình luận thêm một câu vào bài đăng vắng như chùa bà đanh của Diệp Thanh Hà: [Nhờ mọi người thả like cho đứa trẻ nhà tôi.]
Bạn gái.
Thích Nguyên Hàm đăng lên vòng bạn bè nói nàng là bạn gái.
Lại rất cưng chiều mà gọi nàng là đứa trẻ.
Tất cả mọi người đều biết, Diệp Thanh Hà là đứa trẻ của Thích Nguyên Hàm.
Diệp Thanh Hà giao điện thoại cho Thích Nguyên Hàm, rồi nàng lại cởi giày ra, Thích Nguyên Hàm khó hiểu nhìn nàng, Diệp Thanh Hà cong chân lên chạy, gió biển thổi qua mái tóc nàng, chiếc váy màu cam bồng bềnh bay lên, tựa như hoàng hôn ráng chiều được bầu trời tô vẽ.
Rất nhiều người nhìn nàng, không biết người đẹp bị cái gì nữa.
Thích Nguyên Hàm ngó theo bóng lưng của nàng.
Biết là nàng phấn khích, trong lòng nói một câu đồ ngốc.
Diệp Thanh Hà chạy về, tay chống lên chân, thở hổn hển nói: "Vừa nãy chạy, rất nhiều người tưởng em bị từ chối rồi kia, hahahaha, ngu thật đấy, em là vui đó, là bởi vì em đã theo đuổi được người mình thích rồi."
Đến Thích Nguyên Hàm còn thấy nàng mắc cười, "Vui thì vui, em chạy gì thế?"
Cô lấy khăn giấy lau trán cho Diệp Thanh Hà.
Tình yêu có lẽ sẽ khiến người ta ngớ ngẩn, vừa rồi lúc Diệp Thanh Hà chạy đi, cô còn đang nghĩ, đồ ngốc Diệp Thanh Hà, không biết đường dắt cô chạy cùng?
...
Hai người chạy thẳng về khách sạn, bọn họ đều ướt sũng người, vốn muốn tắm chung, nhưng sợ không kìm được quậy ở trong phòng tắm, rồi lỡ bị cảm, thế là sau đó không được ân ái nữa, hai người tạm thời tách nhau ra tắm.
Thích Nguyên Hàm vào phòng tắm, Diệp Thanh Hà tựa vào cửa vừa đợi vừa chơi điện thoại, đọc những lời bình luận trong bài đăng của mình, bây giờ đã có rất nhiều.
Thuận tay thì nàng nhấn vào cái cửa hàng có tên hơi phèn kia.
Nàng gửi tin nhắn hỏi: "Cửa hàng dạo này có mẫu mới không? Tôi muốn mua thêm về tặng bạn gái.]
Đợi một lúc sau, đối phương gửi tin nhắn trả lời.
Lục Đại Mãnh: [Có, cô cần loại gì, có yêu cầu gì với đá quý không, với lại muốn thể hiện điều gì trong cách thiết kế.]
Diệp Thanh Hà gõ chữ: [Mấy ngày nữa là đến sinh nhật bạn gái tôi, cửa hàng cứ tự phát huy thôi, làm cho tôi bảy sắc cầu vồng, kim cương đủ màu.]
Lục Đại Mãnh: [Được thôi, nhưng mà phải đợi thời hạn gia công, nếu như các cô không thiếu trang sức, tôi kiến nghị mua luôn viên đá quý, loại này tăng giá nhanh lắm.]
Giá mình viên đá quý cũng khá đắt, còn tiện lợi cho việc ném chơi.
Diệp Thanh Hà nói: [Vậy cửa hàng có thể làm được cái gì nhanh nhất có thể.]
Lục Đại Mãnh: [Nếu như là trước tết Trung Nguyên, chúng tôi chỉ có thể làm nhẫn giúp cô, nhưng mà cái này cần có số đo nhẫn của bạn gái cô.]
Diệp Thanh Hà sờ mũi, đọc cụm từ mấu chốt trong tin nhắn, cười rồi gõ chữ: [Nhẫn á, cái này, có phải sớm quá hay không?]
Lục Đại Mãnh: [Không phải hôm nay cô đã cầu hôn thành công rồi sao? Cô ấy đã là vợ của cô rồi, đeo nhẫn thì có sao đâu.

Cho dù sau này kết hôn, cô cũng có thể tặng nhẫn.

Không ai quy định kết hôn chỉ được đeo một chiếc nhẫn đâu, càng không có ai quy định chỉ được tặng vợ mình một chiếc nhẫn.]
Diệp Thanh Hà luôn cho rằng tài ăn nói của mình rất tốt, nhưng nhìn thấy hai câu mà đối phương gửi đến, đã trực tiếp bị logic của cô ấy cuốn vào.

Tặng nhẫn thì sao nào, nàng muốn tặng thì tặng thôi, chỉ cần chị thích là được.
Nàng nghiêm túc nói: [Cửa hàng chắc chắn sẽ trở thành nhãn hiệu quốc tế, sau này có viên kim cương gì mẫu gì mới, báo với tôi đầu tiên nhé.]
Người phụ trách của Lục Đại Mãnh cũng khiêm tốn trả lời: [Cũng cảm ơn sự ủng hộ của quý khách bấy lâu nay, còn phiền cô gửi số đo qua sớm.

Cô có thể lén lấy tóc vòng quanh ngón tay cô ấy, sau đó đo độ dài của tóc là được, hoặc là lấy giấy vệ sinh cũng được.]
Trò chuyện xong, Diệp Thanh Hà chuẩn bị thoát ra, suy đi tính lại lại trả lời: [Cửa hàng các bạn thiết kế không tồi, nhưng tên nghe vẻ không giống như bán châu báu.]
Đối phương trầm mặc một phút, mới trả lời nàng.

Đối phương: [Thật ra cái tên mà công ty tôi đăng ký là tiểu thư Kiều Vi, sau này chầm chậm, vô tri vô giác biến đổi, Lục Đại Mãnh nổi hơn rồi.]
Diệp Thanh Hà: [?]
Đối phương: [Quá trình thì một lời nói không hết, nhưng tôi khá thích cái tên này, đây là biệt danh bạn gái đặt cho tôi, em ấy là một người phụ nữ có con mắt tinh tường, đặt tên rất có trình độ, một phát cái nổi luôn.]
Nghĩ lại cũng đúng, nếu như không phải ba cái chữ "Lục Đại Mãnh", Diệp Thanh Hà cũng không chú ý đến công ty của họ, nàng nói: [Làm ăn phát đạt.]
Đối phương cũng gửi một đoạn chúc phúc dài ngoằng đến, chúc thành thực quá, Diệp Thanh Hà thấy ngày mai mình có thể cùng Thích Nguyên Hàm bước vào nhà thờ luôn được rồi, ước gì bây giờ đi mua một cặp nhẫn luôn.
Diệp Thanh Hà đọc đến lâng lâng người, nàng hỏi một câu: [Người yêu thì thường đeo ở ngón tay nào?]
Lục Đại Mãnh: [Cái này không có yêu cầu cụ thể, cầu hôn thì thường đeo ở ngón áp út, nhưng cặp đôi yêu nhau thông thường, đeo ở ngón giữa sẽ tốt hơn.]
Diệp Thanh Hà kết thúc đoạn trò chuyện.
Nàng có chút u sầu mà nghĩ, không biết đeo viên kim cương lớn bằng vậy, có ảnh hưởng đến nàng với chị gái ân ái không...
Rất nhanh, trong đầu nàng nảy lên một khung cảnh.
Chị ngồi bên giường gỡ nhẫn của mình xuống, sau đó siết lấy cằm nàng hôn nàng, động tác vừa quyến rũ vừa đẹp đẽ, thậm chí nàng có thể cắn nhẫn ra giúp chị.
Thích Nguyên Hàm tắm xong đi ra, cô lau khô tóc nhìn về phía giường, thì thấy Diệp Thanh Hà ngồi trên giường cúi đầu nghịch điện thoại, khóe môi cong lên, cười rất tươi vui, nàng cắn đốt ngón tay cong lên, rất đáng yêu.
Ngày trước chưa đến với nhau, Thích Nguyên Hàm sẽ thường xuyên kiềm chế cảm xúc của mình, để bản thân không thể hiện ra là mình rung động đến vậy, bây giờ thật sự không kìm lòng được nữa, Diệp Thanh Hà đáng yêu thật.
Cô đi đến vắt chiếc khăn lên đầu Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà ngẩng đầu nhìn cô, khẽ "hửm" một tiếng, có đôi phần ngạc nhiên.
Thích Nguyên Hàm nói: "Còn chưa đi tắm hả, không muốn làm nữa?"
"Đi chứ, em đương nhiên đi chứ." Diệp Thanh Hà sờ lại bàn tay của cô, ánh mắt có phần phấn khích, "Chị ơi, chị chủ động sờ em rồi đó."
Thích Nguyên Hàm nghĩ thầm, không phải là véo một cái thôi à, thế mà dám dùng cái từ "sờ" này.
Cô cười, lại véo thêm một bên má của Diệp Thanh Hà, nói: "Sờ em thì sao nào, đi tắm ngay đi, lề mà lề mề."
Diệp Thanh Hà ngẩng đầu, chu đôi môi đỏ thắm ra hiệu ngầm với Thích Nguyên Hàm.
Con tim Thích Nguyên Hàm đập nhanh hơn, vuốt những lọn tóc trước trán nàng ra sau tai, khuôn mặt của Diệp Thanh Hà rất tinh xảo, hôm nay cũng không trang điểm đậm, nhưng rất cuốn hút, trong đêm tối, dưới ánh đèn, mang theo hơi thở du͙ƈ vọиɠ.
Ngón tay của Diệp Thanh Hà chạm lên trái tai cô, bảo cô mau hôn mình.
Thích Nguyên Hàm cúi người, hôn lên trán nàng, hôn lên mũi nàng, rồi hôn đôi môi của nàng.
Cô hơi lùi ra một chút, hỏi nàng: "Đủ chưa?"
Diệp Thanh Hà mím môi, nhấm nháp nụ hôn này, nàng kéo cánh tay lẫn cả người Thích Nguyên Hàm tới, tiếp tục đòi hôn.
"Được voi đòi tiên." Thích Nguyên Hàm lại hôn lên môi nàng một lần nữa, hơi thở nặng nề, lần này hôn có phần vội vàng, hai tay ôm lấy mặt Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà ngả người ra sau, lưng dựa lên đầu giường, nụ hôn này vẫn còn tiếp diễn, một chân Thích Nguyên Hàm đè lên giường, kéo gần khoảng cách đôi bên, tiện cho họ hôn hơn.
Hôn đến hứng, Diệp Thanh Hà muốn bắt nạt chị rồi, nàng không nhịn nổi mà đẩy Thích Nguyên Hàm ngã lên giường, trở mình ngồi lên trên eo Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm thở hổn hển, nhắc nhở: "Em còn chưa tắm đó."
Diệp Thanh Hà chỉ đành dập tắt bản thân, nguôi đi cơn nóng, giọng nàng có đôi phần khàn, "Em đi tắm."
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng.
Diệp Thanh Hà miễn cưỡng, khó khăn chống tay đứng dậy, nàng cầm chiếc váy ngủ vào phòng tắm, đến cửa phòng thì nói với Thích Nguyên Hàm: "Đợi em."
Thích Nguyên Hàm khẽ cười ra tiếng.
Diệp Thanh Hà vốn định tắm nhanh thắng nhanh, nhưng mà, nàng càng muốn Thích Nguyên Hàm nghiện nàng mất khống chế vì nàng hơn, nàng nghiêm túc tắm rửa kỹ càng, để mình cực kỳ thơm.
Lúc ra ngoài, Thích Nguyên Hàm nằm nghiêng người, không biết là đã ngủ hay chưa, nàng nhớ đến gợi ý của cửa hàng kia, nàng xé một ít giấy vệ sinh, xoắn thành dây mảnh rồi cầm sang, lén nắm lấy ngón tay của Thích Nguyên Hàm rồi quấn lên.
Đúng lúc này, Thích Nguyên Hàm mở mắt ra, giọng có đôi chút uể oải, nói: "Sao thế, không đợi nổi nữa hả?"
Đầu ngón tay của Diệp Thanh Hà trượt vào khe hở giữa các ngón tay cô, gật đầu nói: "Đúng vậy, không chờ đợi được nữa, chị ơi, em muốn ngủ chị."
Thích Nguyên Hàm trở mình, nằm thẳng người ngắm Diệp Thanh Hà, mái tóc nàng còn chưa sấy khô, vài lọn tóc ướt uống cong cọ vào má nàng, Thích Nguyên Hàm nhướng mày, nói: "Ai ngủ ai còn chưa chắc nhé."
Diệp Thanh Hà vắt chân qua, chống trên người cô, rất có khí thế mà nói: "Em nói em thì là em."
Thích Nguyên Hàm cười lên, không sợ nàng, cô dùng sức là chắc chắn có thể đè được Diệp Thanh Hà xuống, cô vừa định ra sức, Diệp Thanh Hà đã gọi một tiếng chị ơi.
Ngón tay của Diệp Thanh Hà chọc chọc vào ngực cô, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn qua lại, "Chị ơi, xin chị đó ạ, để em ở trên có được không, xin chị đó chị ơi."
Không chỉ có vậy, nàng còn kéo dây váy ngủ xuống, ngón tay xoay vòng trên đầu vai tròn trịa, nàng lại nhìn Thích Nguyên Hàm, "Được chứ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận