Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ


Lời nói của Thích Nguyên Hàm làm Đoàn Cự Phong rất kinh ngạc.
Đoàn Cự Phong là giục hôn, nhưng không ngờ Thích Nguyên Hàm còn nhanh hơn, tính đâu ra đấy, chúng nó xác định quan hệ còn chưa đến mười ngày.
Cụ ngập ngừng đôi chút, nói: "Thế có sớm quá không?"
Vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm khá bình tĩnh, "Thật ra thì không sớm đâu ạ, từ lúc tình yêu nảy mầm em ấy đã thích con, từ khi chính thức tiếp xúc đến nay cũng đã quen nhau một năm rồi, cả quãng đường này rất dài, chúng con biết nhau lúc con mười lăm tuổi, bây giờ đã sắp hai chín rồi, lúc kết hôn chắc con ba mươi."
Đoàn Cự Phong gật gù, thấy cũng hơi có lý, tính ra thì đúng là dài thật, hai đứa trẻ này đều đợi hơn mười năm.

Cụ lại hỏi: "Thế hai đứa không hẹn hò yêu đương hả, bước thẳng vào con đường hôn nhân sẽ mất đi rất nhiều thú vui, sau này các con mà muốn hẹn hò là không còn cơ hội nữa đâu."
Thích Nguyên Hàm: "Hẹn hò với kết hôn không mâu thuẫn đâu ạ, sau khi kết hôn vẫn là hẹn hò, với lại, con đã tính thời gian rồi ạ, từ việc sắp đặt hôn lễ cho đến khi bước vào lễ đường kết hôn, ít nhất phải mất nửa năm chuẩn bị, nửa năm này cũng đủ để bọn con hẹn hò rồi."
Chuẩn bị nửa năm là đang còn sớm, làm kỹ càng chu đáo hơn chút, mời bạn bè nhiều hơn, giữa chừng mà còn mắc mấy dự án lời, không chừng phải mất một năm.
Thích Nguyên Hàm lại bổ sung thêm một câu, "Lần này con qua là muốn bàn với ông kế hoạch cụ thể, con cũng không muốn tổ chức hôn lễ qua loa như vậy.

Chuyện của con và em ấy quyết định nhanh thì thời gian chuẩn bị sẽ nhiều hơn.

Em ấy tốt như vậy, con không muốn hôn lễ của chúng con khiêm tốn quá.

Con cũng vội quá, không đợi được nữa muốn em ấy thành vợ hợp pháp của con."
Trời sinh cô dịu dàng, tiếng nói rất có trọng lượng, chỉ nghe thôi cũng cảm nhận được sự chân thành ở trong đó.

Đoàn Cự Phong liếc qua cô, phát hiện ra Thích Nguyên Hàm đã đỏ hồng đôi má, cụ không nhịn được cảm thán, "Vốn dĩ là, ông còn tưởng cháu gái mình sẽ kiếm được cô vợ về nhà, không ngờ đến cuối cùng vẫn là gả đi, ừm, có một đứa con gái rể cũng được, rất yên tâm."
Cụ cười lên, tiếng cười rất to, người già mà vui vẻ là giống như đứa trẻ vậy, cụ vỗ vào xe lăn, nói muốn đứng dậy đi dạo một vòng.
Thích Nguyên Hàm giúp một tay đỡ cụ lên, Đoàn Cự Phong không có trọng lượng gì mấy, cụ giẫm một cái, để mình đi đường vững hơn, nói: "Ông nói thêm mấy câu, con đừng để bụng nhé."
"Ông nói đi ạ."
Đoàn Cự Phong nói: "Ngày trước ông còn lo nó chọn sai người, con biết là nó thích con bao lâu rồi đúng không.

Nó thích con mười mấy năm rồi, tý tuổi đầu cái nói là muốn kết hôn với chị gái, cực kỳ không nghe lời.

Hơn mười năm này nó luôn viết thư cho con, cứ chạy về nước, làm rất nhiều chuyện cực đoan.

Trong lòng ông rất có thành kiến với con, vẫn luôn nghĩ rằng cháu gái ông cũng không đến nỗi, sao cứ không nhận được hồi đáp, nhưng ông cũng không quản nổi nó, nó muốn làm gì ông cũng không có cách nào can ngăn."
Thích Nguyên Hàm nói: "Con có thể hiểu."
"Bây giờ biết được tại sao hai đứa lại cắt đứt liên lạc, trong lòng ông bực lắm, cái lão già nhà họ Chu kia, ông đã giúp chèn ép rồi, ông ta không chạy được đâu." Đoàn Cự Phong thở dài một hơi, nói: "Như vậy cũng tốt, con bé kia có chốn để về, trong lòng ông cũng yên tâm hơn, cứ sợ nó làm việc gì xấu."
Thích Nguyên Hàm cũng nói thật lòng với cụ, "Con muốn thực hiện sớm hơn, cũng là vì bù đắp cho tiếc nuối của ngày xưa, nhanh nhanh tuyên bố với người ngoài, đối với con và em ấy, đã muộn gần mười năm rồi."
Nói đến đây, cô đỡ Đoàn Cự Phong đi về phía trước, nói: "Đây cũng là lời đáp lại tình yêu dài lâu của em ấy, để không còn lưu lại một chút tiếc nuối nào nữa."
Đoàn Cự Phong đi một lúc, bảo y tá đưa gậy chống cho cụ, cụ tự chống gậy chậm rãi đi dạo, để cho người mình linh hoạt hơn, sau này còn đi đám cưới cháu gái.
Họ vừa đi dạo vừa trò chuyện, nói đến địa điểm tổ chức hôn lễ, Thích Nguyên Hàm tính để ông cụ thuận tiện tham gia hôn lễ, nên đề nghị tổ chức hôn lễ ở nước ngoài.
Đoàn Cự Phong lắc đầu lia lịa, nói: "Thế không được, các con muốn tổ chức ở đâu thì tổ chức ở đó, không cần để ý đến lão già này đâu, đám cưới chỉ có một lần, không được để lại một chút tiếc nuối nào.

Ông cũng không yếu đến vậy."
"Ông mà còn không yếu à, đi thôi cũng run lẩy bẩy." Diệp Thanh Hà chạy về, nàng chỉ nghe được nửa câu sau, đưa coca trong tay cho Đoàn Cự Phong, thở hổn hển nói: "Của ông, ông uống được cái này thật à?"
Đoàn Cự Phong cười hehe, uống nhiều chắc chắn không được, uống hai ba ngụm thì ok, lớn tuổi rồi, miệng cũng thèm ăn hơn, y tá chỉ cho cụ nếm vị.

Cụ than thở: "Thời gian trôi đi nhanh thật đấy, chỉ trong chớp mắt thôi, ông nhớ lần đầu tiên ông đi qua con đường này, là lúc mới ba mươi hai tuổi."

Già rồi, luôn sẽ nói chút chuyện xưa kia, tiếc nuối thời gian trôi qua nhanh quá.

Lúc thì ông kể từ năm ba mươi tuổi về khi mình mười tuổi, mười tuổi xong lại kể đến năm mươi tuổi, không đầu không đuôi, nhưng cụ thấy vui, kể đến kỷ niệm vui vẻ thì cụ sẽ cười haha lên.
Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà ở phía sau lắng nghe, sẽ đáp lời theo, không ngừng hỏi han đôi ba câu hỏi, nói chuyện cùng cụ rất vui.

Diệp Thanh Hà mở chai nước cam ra uống một ngụm, lén lút hỏi Thích Nguyên Hàm, "Vừa nãy ông nói gì với chị đấy, không làm khó chị đúng không, chuyện của em do em làm chủ, không cần ai đồng ý hết."
"Ừm..." Thích Nguyên Hàm suy nghĩ vài giây, nói: "Ông nội của em nói, em từ nhỏ đã không nghe lời, ông không quản lý nổi em, còn nói, sau này em mà còn không nghe lời nữa, thì cho chị đánh thoải mái."
Diệp Thanh Hà shhh một tiếng, nói: "Cái lão già này gớm mặt thật đấy, em yếu ớt mỏng manh thế này, làm sao mà chịu được đòn roi chứ."
Cơn gió ban tối thổi hiu hiu, hai chị em Đoàn Tuệ Vân chạy đến rồi, trong tay cầm một chiếc áo khoác mỏng, cau mày nói: "Không phải nói là ra ngoài đi dạo nửa tiếng thôi sao, sao ba còn xuống khỏi xe lăn rồi, ba quên là bác sĩ đã dặn ba như thế nào rồi hả?"
Đoàn Cự Phong hừ hừ hai tiếng, "Suốt ngày ngồi, xương ba sắp mọc rêu rồi, bây giờ còn động được thì ba phải động, không thì, sau này có muốn động cũng không còn cơ hội nữa, hai đứa đúng là lo bò trắng răng."
Hai đứa con gái đỡ Đoàn Cự Phong đi vào nhà.
Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà theo sau, có thể nhìn ra, mặc dù Đoàn Cự Phong đang dạy bảo hai cô con gái, nhưng thực ra mối quan hệ giữa mình và con gái không hề gay gắt.
Diệp Thanh Hà nắm tay Thích Nguyên Hàm đung đưa mãi, nàng còn chưa muốn về, vừa rồi nàng đi mua coca, thời gian đi dạo cùng Thích Nguyên Hàm mất đi một nửa, nàng muốn bù đắp với Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm cong ngón tay lên cụng vào đầu nàng, hai người mỉm cười đi dạo ở ngoài, Diệp Thanh Hà vừa bước đi vừa kể với cô, nói ngày trước mình đi học đi trên con đường này, thường xuyên tưởng tượng ra cô có thể xuất hiện ở trên con đường này.
"Nếu như chị xuất hiện ở đây, thì đã thành một câu chuyện kinh dị rồi." Thích Nguyên Hàm chỉ lên bầu trời, mặt trời đã xuống núi, trời đêm tung lưới màu đen, cô nói: "Nửa đêm, một người rất giống chị, đứng ở đây đòi em đi cùng cô ấy, sau đó kéo em vào sâu trong rừng rậm, em không thấy sợ hả?"
"...Không sợ nhé." Diệp Thanh Hà nói, "Lãng mạn biết bao."
"Em như thế dễ bị lừa lắm đấy, nếu như gặp phải bọn buôn bán trẻ con, là em xong đời." Thích Nguyên Hàm uốn nắn nàng từng câu một, còn định gõ vào đầu nàng, Diệp Thanh Hà né tay của cô, Thích Nguyên Hàm lại giơ tay ra, Diệp Thanh Hà tiếp tục tránh né.
Hai người quậy một người mồ hôi, dựa vào cây nghỉ ngơi, Thích Nguyên Hàm mở nắp chai nước cam ra, vừa vặn được tý, nước tràn thẳng ra ngoài, đổ hết lên người Thích Nguyên Hàm.
Diệp Thanh Hà đứng đó cười haha.
Thích Nguyên Hàm uống một ngụm nước ga, chỉ vào nàng, "Lát nữa dạy dỗ em sau."
Hai người nắm tay đi về, Đoàn Cự Phong trở về phòng, hai cô bác gái đang nói chuyện gì đó, trên bàn không còn trống không như ban sáng, bên trên đầy ắp đồ ăn.
Đoàn Tương Mẫn trở nên nhiệt tình hơn, nói: "Trên bàn có dưa hấu cắt rồi đó, ngâm đá rồi."
"Cảm ơn bác gái." Thích Nguyên Hàm cười trả lời.
Đoàn Tương Mẫn vuốt lọn tóc bên tai, bác ấy đã cột tóc lên, nhan sắc trưởng thành hơn Đoàn Tuệ Vân một chút, bác ấy lại đi lấy hai đĩa dưa hấu đưa cho họ.
Thích Nguyên Hàm nhận lấy, đôi mắt liếc Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà cũng nói theo một câu, "Cảm ơn."
Khóe miệng Thích Nguyên Hàm mang ý cười, ánh mắt nhìn Diệp Thanh Hà cưng chiều, như thể đang nói: "Ngoan quá.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!
2.

Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
3.

Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
4.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Đoàn Tuệ Vân luôn quan sát hai người họ, khoanh hờ cánh tay, địch ý của dì ta rất lớn.

Thích Nguyên Hàm ăn dưa hấu xong, lấy khăn giấy lau tay, sửa soạn cho bản thân xong, cô đi lên nói: "Dì út, nếu như có cơ hội, con muốn nói chuyện với dì."
"Nói gì?" Giọng nói của Đoàn Tuệ Vân hơi lạnh đi, dì ta không nhiều tuổi, ba lăm ba sáu tuổi, trông rất trẻ trung, dì ta để tóc ngắn ngang tai, rẽ ngôi, tóc mái được vuốt gọn ra sau tai, trông rất tinh anh rất ngầu, người ngoài luôn đồn rằng, dì ta là con ngoài dã thú của Đoàn Cự Phong, dì ta trông trẻ quá, không giống với nòi giống của Đoàn Cự phong hơn chín mươi tuổi.
"Việc cần phải nói rất nhiều, chủ yếu chắc là về Thanh Hà." Thích Nguyên Hàm rất lịch sự mà nói: "Xem lúc nào dì có thời gian, con không vội."
Nhắc đến chuyện tài sản, Thích Nguyên Hàm không thích hình thức tranh giành tài sản, Đoàn Cự Phong vẫn còn đó, đã nghĩ xem làm sao phân chia tài sản làm sao giành được tài sản, như vậy là không tôn trọng cụ.
Nhà họ Chu lúc trước chính là một thí dụ rất tốt, ba đứa con trai đều muốn có công ty, kết cục cuối cùng đều chẳng đâu ra đâu, nếu như Thích Nguyên Hàm dẫn theo Diệp Thanh Hà đi giành gia sản, thì chẳng khác gì với đám kia cả.
Thích Nguyên Hàm không thể đảm bảo tất cả mọi người đều hài lòng, nhưng ít nhất cô có thể chắc chắn rằng, Diệp Thanh Hà ở bên cô thì không được thiệt thòi, cô sẽ cố gắng hết sức thương lượng với hai bác, hóa giải mâu thuẫn giữa họ.
Với điều kiện là hai người này chưa từng làm hại đến Diệp Thanh Hà.
Con người với nhau phải có giao lưu trao đổi, cô không đồng tình kiểu chưa nói chuyện gì đã đoạn tuyệt quan hệ, sau đó nổ chiến tranh, quậy đến máu chảy thành sông.
Ngón tay của Đoàn Tuệ Vân gõ nhịp lên cánh tay, mất nửa phút sau, dì ta nói: "Sắp tới tôi phải tổ chức một buổi triển lãm tranh, đợi tôi bận xong hẵng nói."
Thích Nguyên Hàm gật đầu, ý là đã hiểu.
Đoàn Tuệ Vân đứng ở cầu thang một lúc, đợi Đoàn Tương Mẫn đi đến, hai chị em lên lầu đến phòng của Đoàn Cự Phong.
Giữa chừng Đoàn Tuệ Vân có quay đầu lại nhìn một cái, thấy Thích Nguyên Hàm đang lau miệng cho Diệp Thanh Hà, thong thả như thể đang chăm sóc trẻ con.
Dì ta nhướng mày, tựa như thể đang cười, nhưng vụt tắt rất nhanh, khôi phục lại khí chất lạnh lùng cao ngạo lúc trước.
...
Buổi sáng Diệp Thanh Hà phải đến công ty một chuyến, Đoàn Cự Phong tìm cho nàng một đội, chuyên môn phân tích cho nàng về tài sản của Đoàn Cự Phong.
Hiện tại Thích Nguyên Hàm vẫn là một người ngoài nên không tiện đi theo nghe ngóng, sáng sớm nay lúc Diệp Thanh Hà đi, nàng rất quyến luyến, ôm lấy mặt Thích Nguyên Hàm hôn mãnh liệt, như chú chó con vậy, còn phải cho nàng liếm.
Làm Thích Nguyên Hàm bó tay, nhấc chân lên đạp nàng hai cái, Diệp Thanh Hà tội nghiệp đáng thương mà nhìn cô, cô lại chịu.

Sau cùng Thích Nguyên Hàm phải bảo đảm với nàng, bảo đảm lúc nàng về điều đầu tiên nhìn thấy chính là mình, Diệp Thanh Hà mới không tình nguyện mà đi.
Thích Nguyên Hàm nằm nghỉ một lúc rồi dậy tắm rửa, người cô bị Diệp Thanh Hà làm cho dinh dính, rất khó chịu.
Lúc cô ra ngoài, ông quản gia đã đến thông báo cho cô, nói: "Bạn của đại tiểu thư đến rồi, cô có muốn ra gặp không."
"Bạn?" Thích Nguyên Hàm chưa từng nghe qua Diệp Thanh Hà có bạn, cô liếc xuống dưới lầu, cánh tay đặt lên lan can.
Lúc này, người ở dưới tầng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, Thích Nguyên Hàm trông thấy hơi quen, nhưng không nhớ ra cô ấy là ai.
Ông quản gia giới thiệu: "Tên là Cổ Tư Ngọc, là bạn học của đại tiểu thư, cấp ba, đại học, đều học cùng nhau, bọn họ thường xuyên đi chơi cùng nhau, Cổ Tư Ngọc cũng là người bạn duy nhất của đại tiểu thư."
Thích Nguyên Hàm đã có chút ấn tượng, "Có phải cô ấy từng chơi đua xe với Thanh Hà không."
Ông quản gia gật đầu.
Thích Nguyên Hàm nhớ ra rồi, Cổ Tư Ngọc là cô gái sát vách nhà Diệp Thanh Hà lúc trước, sau đó Diệp Thanh Hà dẫn cô đi câu lạc bộ đua xe, vừa gặp mặt, Cổ Tư Ngọc đã nói một câu rất kỳ lạ, hỏi Diệp Thanh Hà rằng, "Không phải chị của cậu đã chết rồi à?"
Lúc đó cô còn tưởng Cổ Tư Ngọc đang mắng cô, bây giờ ngẫm lại mới thấy cái cô này không những chửi cô, mà còn cố ý khiêu khích Diệp Thanh Hà.
Hôm nay đến đây chắc là muốn nhắm vào mình đây.
Thích Nguyên Hàm đứng được một lúc, Đoàn Tương Mẫn đi ra khỏi phòng, có chút ngạc nhiên mà nói: "Tư Ngọc, sao cháu đến rồi?"
Cổ Tư Ngọc đứng lên, rất lễ phép mà nói: "Cháu chào bác gái ạ, cháu nghe nói Thanh Hà về nhà, nên đến đây rủ cậu ấy đi chơi."
Đoàn Tương Mẫn ồ một tiếng, nói: "Vậy cháu đợi một lát nhé, nó đến công ty rồi, chắc phải mất một lúc nữa mới về."
Mồm miệng Cổ Tư Ngọc ngọt sớt, nói: "Vậy cháu đến thăm bác gái đó."
Đoàn Tương Mẫn ngước mắt lên, "Trên tầng là bạn gái của Thanh Hà, mới đến chơi hôm kia, gọi là Thích Nguyên Hàm."
Cổ Tư Ngọc liền ngước lên cười với Thích Nguyên Hàm, với dáng vẻ rất ngây thơ vô hại, nói: "Em chào chị Thích ạ."
Thích Nguyên Hàm cười đáp lại, cô nhỏ giọng hỏi ông quản gia, "Không phải Cổ Tư Ngọc bay qua Anh sao?"
"Không phải chứ." Ông quản gia nói, "Tháng mười hay tháng mười một năm ngoái, cô ấy đã về rồi, còn mua một căn nhà nữa, ở khu biệt thự cách đây khoảng mười kilomet.
"Ồ.

Cô ấy không đi Anh à."

Ông quản gia gật đầu, "Chưa từng nghe qua là cô ấy đi Anh, quãng thời gian này cô ấy luôn sống ở căn biệt thự mới mua, nghe cô ấy nói là cô ấy đã kiếm đủ tiền, muốn định cư ở đây, cô gái này cũng xuất sắc đấy."
Thích Nguyên Hàm không xuống luôn, mà đứng ở trên lầu, suy nghĩ vài chuyện.
Cổ Tư Ngọc lại cứ nhìn cô mãi, thường xuyên vẫy tay với cô, ý là muốn cô xuống trò chuyện cùng.
Ban đầu Thích nguyên Hàm giả như không nhìn thấy, nhưng cô ấy gọi xuống liên tiếp ba lần, bên cạnh còn có Đoàn Tương Mẫn, Thích Nguyên Hàm lịch sự đương nhiên phải xuống rồi.
Cái cô này đầy mưu kế trong lòng, cô không thích mấy.
Thích Nguyên Hàm bước xuống, Cổ Tư Ngọc liền nhường vị trí bên cạnh cho cô, Thích Nguyên Hàm không ngồi, cô nhìn Đoàn Tương Mẫn ở bên cạnh, nói: "Bác gái, bác ngồi đi." Sau đó, cô ngồi đối diện bọn họ.
Cổ Tư Ngọc mở miệng liền nói: "Xem ra chị Thích không thích em mấy nhỉ."
Thích Nguyên Hàm nói: "Là vì Thanh Hà ghen ghê lắm, ngồi cùng với em, lát nữa em ấy về sẽ giận lẫy."
Cổ Tư Ngọc gật đầu, ầu một tiếng.
Đoàn Tương Mẫn đi lấy hoa quả, bác ấy vừa đi, Cổ Tư Ngọc đã mở miệng nói với Thích Nguyên Hàm, "Chị Thích, không ngờ chị thật sự đến với Diệp Thanh Hà đấy."
Thích Nguyên Hàm nói: "Cô có thể đừng gọi tôi là chị có được hay không, cô phải biết rằng, Thanh Hà dễ ghen lắm, để em ấy nghe thấy, thật sự sẽ nổi giận đấy."
Lần đầu tiên nói là cô đang viện cớ, nhưng lần này cô nghiêm túc thật, bởi vì Cổ Tư Ngọc gọi cô chị gái, nghe kỳ quái lắm, khiến cô rất khó chịu.
Thích Nguyên Hàm không thích loại người như cô ấy gọi mình là chị.
Dù sao đi chăng nữa thì hai người họ vẫn là tình địch.
Mùi thuốc súng giữa hai người họ có hơi nồng, Đoàn Tương Mẫn hơi hối hận vì đã để hai người bọn họ ở cùng nhau, bác ấy đang rất đau đầu nghĩ cách làm sao để tách họ ra, Thích Nguyên Hàm đã chủ động đứng lên, rất chu đáo nói: "Thôi con lên thăm ông nội nhé, bác gái, bác nói chuyện với tiểu thư Cổ đi ạ."
"Được nha." Đoàn Tương Mẫn thở phào một hơi, cười nói: "Vậy nhờ con nhé."
Tuy nhiên, bác ta vừa dứt lời, Cổ Tư Ngọc đã đứng dậy, nói: "Cháu đi cùng được không ạ? Cũng đã lâu cháu chưa gặp ông nội."
Đoàn Tương Mẫn cứng ngắc.
Lúc Thích Nguyên Hàm lên tầng, Cổ Tư Ngọc theo sau lưng cô, luôn tự biên tự diễn, "Chị Thích, chị thấy ảnh Thanh Hà treo trên tường chưa?"
Thích Nguyên Hàm không lên tiếng.
Cổ Tư Ngọc nói: "Cậu ấy chụp chị nhiều lắm ấy, mấy tấm kia chỉ là cậu ấy chọn ra thôi, ngày trước dán đầy tường, lần đầu tiên em thấy, còn sợ run người, còn tưởng cậu ấy là biến thái cơ."
Thích Nguyên Hàm dừng lại bước chân.
Cổ Tư Ngọc đi đến trước mặt cô: "Thật ra cậu ấy còn nhiều bức ảnh lắm, chất đầy trên giá sách của cậu ấy đó, chỉ là cậu ấy ngụy trang rồi, lấy bìa sách bọc lại."
"Thế nên, là cô nói với em ấy, hành vi của em ấy rất biến thái hả?" Thích Nguyên Hàm hỏi.
Cổ Tư Ngọc lắc đầu, nói: "Không phải nha, từ trước đến giờ chúng em không nói về chuyện này nhé.

Nhưng nói thật thì, cậu ấy kiên trì thích một người nhiều năm như vậy, cứ luôn để ý quan tâm đến một người, hành vi của bản thân rất cố chấp rất không bình thường không phải sao.

Chẳng qua là chị chấp nhận cậu ấy, bao dung cho hành vi của cậu ấy, bỏ qua những hành vi của cậu ấy.

Thực chất thì, cách làm của cậu ấy vẫn rất có vấn đề."
Cô ấy nói rất có đạo lý, rất khó phản bác cách nói của cô ấy.
Thích Nguyên Hàm suýt bị cô ấy thuyết phục rồi đây, Thích Nguyên Hàm cau mày nói: "Cô không cần phải thể hiện nghệ thuật trà xanh trước mặt tôi, tôi hơi phiền rồi đấy."
Cô ấy gọi chị hết lần này đến lần khác, gọi như thể cô ấy cùng thế hệ với Diệp Thanh Hà, còn Thích Nguyên Hàm rất lớn tuổi không bằng, làm trong lòng Thích Nguyên Hàm rất bất mãn.
Cổ Tư Ngọc ngẫm nghĩ giây lát, hỏi lại cô: "Em rất trà xanh hả?"
Thích Nguyên Hàm ờ một tiếng: "Cô không phải trà xanh, cô là điếm."
Giọng nói hạ rất thấp, cô là một người có thái độ rất đúng mực, cho dù có tức giận có phẫn nộ đến mấy, cô cũng sẽ không chửi người.
Nhưng không có nghĩa là cô không biết chửi.
Rõ ràng Cổ Tư Ngọc đã sững sờ đơ đứng, cô ấy cắn môi dưới, nói: "Không ngờ chị biết chửi đấy..."
"Suỵt." Thích Nguyên Hàm ép ngón tay lên môi, tỏ ý là cô ấy đừng lên tiếng, để cô ấy không nhảy vào cổ họng mình, Thích Nguyên Hàm nói: "Cô cho rằng tôi thật sự sẽ để tâm đến cô hả? Tôi cảnh cáo cô lần cuối, còn gây chuyện, tôi sẽ không khách sáo với cô."
Cổ Tư Ngọc không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ cắn lấy môi, chắc là không cam tâm đây, một lúc sau còn để lộ ra vẻ mặt hơi bực mình, lại rất phấn khích.
Loại người như cô ấy, lòng dạ khó lường, bụng dạ gian ác, tự nhiên bị người gian ác hơn chèn ép nên rất không phục.
Thích Nguyên Hàm thì rất vô tư, cô chửi xong, lại khôi phục lại nụ cười đã tắt ngúm, tiến lên trước một bước, cô nói: "Bây giờ tôi đẩy cô xuống, không ai sẽ nghi ngờ tôi là cố ý, cô tin hay không?"
Thích Nguyên Hàm xô người khác, giống như việc cô chửi người vậy, không ai tin nổi.
Về cấp bậc thì, một người là mẽ ngoài, một người là độ thâm.
Thích Nguyên Hàm thấy làm mấy việc này là không đáng, lại nói: "Tiểu thư Cổ, điếm mà không biết là tiện, tiện mà không biết là đầu óc có vấn đề, cô đi chạy chữa đi nhé."
Đang nói, ngoài sân đã truyền đến tiếng xe hơi, chắc là Diệp Thanh Hà về rồi, hai người họ cũng chấm dứt cuộc trò chuyện ở đây.
Thích Nguyên Hàm không ra đón Diệp Thanh Hà, cô vốn muốn đi thăm Đoàn Cự Phong, ngẫm đi ngẫm lại, lại vào phòng của Diệp Thanh Hà.
Cổ Tư Ngọc vẫn còn đứng ở đó, cả ngày trời vẫn chưa hoàn hồn lại.

Diệp Thanh Hà vừa xuống xe là chạy lon ton vào phòng khách, không chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy Thích Nguyên Hàm, tuy nhiên, nàng nhìn thấy người đứng ở trên cầu thang, sắc mặt liền thay đổi.
Cổ Tư Ngọc kê tay lên lan can, chào hỏi với nàng, "Hi."
"Chị tôi đâu?" Diệp Thanh Hà nhíu mày hỏi.
Đoàn Tương Mẫn bưng ly trà đến, còn chưa uống được ngụm, đã ngửi thấy mùi thuốc súng, bác ấy nói: "Ừm...!chị con lên lầu rồi, vừa nãy nó có nói chuyện với Tư Ngọc đôi câu."
Mấy câu này nghe vẻ bằng bằng không có gì lạ, giọng điệu rất bình thường, nhưng bác ấy không nhận ra rằng, mỗi câu của mình nói, đều đang chạm đến cơn phẫn nộ của Diệp Thanh Hà.
Ý thức về lãnh thổ của động vật rất mãnh liệt, nhất là với loại chó điên.

Diệp Thanh Hà nói: "Không phải tôi đã bảo cậu đừng có đến quấy rầy tôi nữa, đừng có tiếp cận chị tôi nữa hả?"
"Tớ có quấy gì đâu, chỉ đến chơi thôi." Cổ Tư Ngọc cười nói, "Với lại tớ có nói với chị ấy gì đâu, cậu tức cái gì? Chẳng phải chị ấy đã là bạn gái cậu rồi sao, cậu chẳng có tự tin gì cả."
Thích Nguyên Hàm vào phòng của Diệp Thanh Hà là trực tiếp đi tìm giá sách, trên đó đúng là có rất nhiều album, đều bị giả trang thành sách, Diệp Thanh Hà chụp cô rất nhiều.
Cô xem mấy quyển lại cất đi, sau đó tìm một quyển album ảnh của chính Diệp Thanh Hà, so với mấy cái chụp trộm kia, cô càng tò mò cái này hơn.
Những bức ảnh khi Diệp Thanh Hà còn đi học, vẻ ngoài mới mười tám đôi mươi tuổi, còn rất non trẻ.

Diệp Thanh Hà mặc một chiếc áo vest màu đỏ nhỏ phong cách London, bên trong là váy phương Tây màu trắng, cực kỳ thục nữ thanh lịch, ngắm kỹ hơn, thế mà nàng còn thắt thêm chiếc cà vạt nhỏ màu đỏ.
Diệp Thanh Hà dựa vào cây, trong tay cầm sách, cười nhìn camera.
Trên người tràn đầy hương vị thanh xuân, mang lại cảm giác non nớt dễ thương.
Thích Nguyên Hàm rất chắc chắn về xu hướng tình dục của mình, ngày trước cô chưa từng rung động với người con gái nào, xem như là một gái thẳng, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh này, đột nhiên trái tim bình lặng rung động.
Lần trước Diệp Thanh Hà đeo kính kích thích được ngọn nguồn dục vọng của cô, còn bức ảnh này đã trực tiếp kích thích đến con tim cô, nếu như Thích Nguyên Hàm gặp được Diệp Thanh Hà này, gặp được Diệp Thanh Hà ở độ tuổi này, cô sẽ chắn chắn, cực kỳ chắc chắn rằng, mình sẽ cong như nhan muỗi, và yêu cô gái này.
Thích Nguyên Hàm lại xem những bức ảnh khác, còn có ảnh Diệp Thanh Hà mặc kiểu váy lolita thắt eo, buộc sau lưng, nàng xách một giỏ hoa nhỏ trên tay, ngồi trên ghế nho nhã uống trà.
Không hề khoa trương, loại cảm giác này chính là phát hiện ra cô vợ yêu kiều bé bỏng của mình mặc nội y gợi cảm chụp lại rất nhiều làm vốn riêng, lần đầu tiên, ấy thế mà bản thân Thích Nguyên Hàm lại thích thế này, cô có chút xấu hổ mà nghĩ.
Nếu như cô xuất hiện trong tấm hình này, Diệp Thanh Hà chắc chắn sẽ chủ động ngồi lên đùi cô gọi cô là chị.

Vì vậy, khi Thích Nguyên Hàm nhìn đến bức ảnh này, phát hiện ra một góc ảnh khác còn có một người phụ nữ ăn mặc giống vậy đang ngồi đó, trong lòng cô rất khó chịu, như thể bị người ta giành mất vợ.
Đặc biệt là, người phụ nữ này dường như đã sớm đoán được có người sẽ mở ảnh ra xem, thế nên đã sớm bày ra dáng vẻ khiêu khích, nụ cười trên môi rõ ràng mang theo tia đắc ý.
Thích Nguyên Hàm rút tấm ảnh ra, bóp trong tay mình, thực ra cô càng muốn cắt mất nửa tấm ảnh này rồi vứt đi.
Do dự vài lần.
Thích Nguyên Hàm siết cằm, đánh giá kỹ càng cái cô Cổ Tư Ngọc này.
Nước Anh, số tiền to lớn mua biệt thự...!thực ra thì lại ở Mỹ, còn quay về đây gần một năm rồi, chẳng trách.
Ngắn ngủi vài giây, cô đã ngẫm rõ ngọn ngành mối quan hệ bên trong.
Tính tình Thích Nguyên Hàm tốt lắm nhé, thường thì cô không thích tính toán với trẻ con, đều kiểu cố gắng né tránh.

Nếu như mặt đối mặt, người lớn trưởng thành mà, sẽ luôn theo lựa chọn mà tha thứ cho hành vi ấu trĩ của trẻ con, cô sẽ không tính kế với con nít.
Cô cho rằng có tình địch là rất bình thường, điều này chứng minh Diệp Thanh Hà rất đẹp, Diệp Thanh Hà rất xuất sắc, có người thích em ấy là rất bình thường.
Cô cũng hưởng thụ cái quá trình này, nhìn tình địch thất bại, lòng tự tin sẽ tăng cao nhanh chóng, cảm giác thắng lợi rất tuyệt vời.
Nhưng.
Đứa trẻ này được đằng chân lên đằng đầu, cô cũng sẽ không khách khí, dù sao đi chăng nữa, đây chẳng phải đứa trẻ của nhà cô cô sẽ không bao dung, nếu như đã nhắc nhở vài lần rồi mà còn không biết tém lại, vậy cô chỉ có thể ra tay nặng hơn, gọi người trưởng thành có thể quản lý được đến.
Cô đứng dậy cầm theo bức ảnh đi ra ngoài.
Đến hành lang, Diệp Thanh Hà đang nói gì đó với Cổ Tư Ngọc, Cổ Tư Ngọc không tập trung gì cả, nhìn thấy Thích Nguyên Hàm xuất hiện, cô ấy tiến lên trước một bước, cố ý làm hành động hai người rất thân mật, thủ đoạn vụng về, nhưng rất có hiệu quả, Thích Nguyên Hàm càng bực hơn.
Thích Nguyên Hàm đi thẳng đến, ôm trọn eo của Diệp Thanh Hà, kéo nàng vào lòng mình.

Diệp Thanh Hà lảo đảo một bước, sợ Thích Nguyên Hàm hiểu lầm, vội giải thích nói: "Em đang kêu cậu ta cút..."
Mấy chữ phía sau còn chưa kịp thốt ra, Thích Nguyên Hàm đã hôn lên môi nàng, hôn lưỡi, làm Diệp Thanh Hà trở tay không kịp, Diệp Thanh Hà căn bản không phản ứng kịp, lưng dính lên trên tường.
Thích Nguyên Hàm hôn xong, ngón cái ấn lên môi nàng, khẽ xoa một cái, nói: "Không phải đã dặn em rồi sao, phải lịch sự với khách, sao có thể bảo khách cút tùy tiện chứ? Cục cưng không nghe lời, là phải bị trừng phạt."
Diệp Thanh Hà thoáng mím môi, trở nên cực kỳ nghe lời, nói: "Em biết rồi ạ, chị."
Thích Nguyên Hàm cười ôm lấy eo nàng, sau đó nhìn Cổ Tư Ngọc đứng ở bên cạnh, nói: "Ngày mai có thời gian không, mới đây tôi nghe nói có trường đua ngựa định tổ chức đua ngựa, có hứng thú đi xem không?"
Cho dù là Cổ Tư Ngọc có thái độ gì đi chăng nữa, có đồng ý đi xem hay không, Diệp Thanh Hà cũng cảm nhận được, Thích Nguyên Hàm đang nổi giận cực kỳ, có một mùi giấm chua chua.
Nhưng mà mùi giấm này nồng nhiệt quá, đã biến thành quả bom, có thể nổ người ta tan tành nát vụn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận