Tám giờ sáng, Thích Nguyên Hàm chuẩn bị đi làm, mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Thẩm Dao Ngọc đang nghiêng ngả trên sô pha nhà mình, Thích Nguyên Hàm còn khá hoang mang, tay chống lên lan can tầng hai, cô hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"
Thẩm Dao Ngọc thở dài, từng tràng một, sau đó cô ấy nhanh chóng lật người ngồi dậy, nói: "Tớ đến truyền tin cho cậu đấy."
"Ừm?" Thích Nguyên Hàm khó hiểu.
Thẩm Dao Ngọc nói: "Em ấy nhớ cậu."
Thích Nguyên Hàm khựng người lại, lòng bàn tay chống cằm, không biết là tại sao nữa, từ hôm qua quay về đến giờ, cánh tay cô luôn mềm nhũn.
Thẩm Dao Ngọc lại nói thêm một câu, "Diệp Thanh Hà nói đó."
Chỉ nghe thôi Thích Nguyên Hàm cũng biết là ai nói, cô yên lặng mà hít thở, cảm giác được giữa những lần hít vào thở ra, lồng ngực trở nên có phần trúc trắc.
Mất một vài phút, cô liếc qua chiếc đồng hồ đeo tay, sau đó xuống cầu thang, đến tủ lạnh lấy sữa tươi, đưa cho Thẩm Dao Ngọc một hộp.
Thẩm Dao Ngọc sờ nắn một lát, nói: "Bây giờ mới tháng tư, uống cái này không lạnh hả, cậu không nên ngâm trong nước nóng một lúc rồi hẵng uống sao."
Thích Nguyên Hàm nói: "Lát nữa mặt trời lên là không lạnh nữa." Cô cắm ống hút, uống đôi ngụm, lạnh đến nỗi răng có hơi không chống đỡ nổi.
Thẩm Dao Ngọc nghiêng ngả ở bên cười Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm giả vờ như không nghe thấy, kiên trì uống hết một hộp sữa, nếu như có một mình Thích Nguyên Hàm, cô sẽ hoàn toàn sống như một phế vật, không biết nấu cơm không biết gọn gàng.
"Tớ mua đồ ăn cho cậu." Thẩm Dao Ngọc chỉ vào bữa sáng trên bàn, "Mau ăn đi, để lát nữa là nguội lạnh đó."
Thích Nguyên Hàm đi đến ngồi xuống, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, một lúc sau mới bật tivi lên, xem kênh kinh tế tài chính, lần này mc nói rất nhiều chuyện, nhắc đến sự phát triển của Twind, nói Đoàn Cự Phong không còn khỏe nữa, người ngoài đều đang quan tâm đến tài sản của cụ sẽ phân chia như thế nào.
Thẩm Dao Ngọc xem xong cảm thán, "Ông nội của Diệp Thanh Hà nhiều tiền như vậy sao?"
Thích Nguyên Hàm vừa ừm một tiếng, khung cảnh chuyển đến Diệp Thanh Hà, nói đây là cháu gái Diệp Thanh Hà – người thừa kế mà Đoàn Cự Phong chỉ định, rồi nói nếu như Diệp Thanh Hà tiếp nhận Twind, sẽ ảnh hưởng đến Twind như thế nào, thị trường chứng khoán sẽ thay đổi ra sao.
Diệp Thanh Hà chưa từng nghiêm túc đi làm bao giờ, cũng chưa từng nghe nói nàng có thành tích gì đặc biệt, có khoảng thời gian còn dính đầy tin đen, người ngoài cực kỳ khinh thường nàng.
Thẩm Dao Ngọc cũng ngồi bên cạnh xem, nghĩ đến những lời mình an ủi Diệp Thanh Hà đêm qua, trong lòng Thẩm Dao Ngọc than thở từng hồi, nói: "Tớ đúng là ăn no rửng mỡ, đi lo nhà tư bản có phá sản hay không, haizz, nhiều tiền như vậy, em ta có quay cuồng như thế nào cũng không phá sản đâu nhỉ."
"Chưa chắc." Thích Nguyên Hàm nói: "Em ấy sẽ không phá sản, nhưng lỗ nặng, tính theo tài sản tư nhân, vẫn xem như là đã phá sản."
Thẩm Dao Ngọc thở một hơi thiệt là dài, phá sản, đáng sợ lắm.
Thích Nguyên Hàm dùng bữa sáng, bấm điện thoại xem thị trường bên Mỹ, tìm kiếm tin tức mạng ngoài nước, dạo gần đây cổ phiếu của Twind biến động cũng rất lớn.
Đêm qua cô không ngủ được, cứ nghĩ đến cái câu "Em đang trở nên tốt hơn", cô nhớ đến ngày trước có từng đọc qua một câu: Tình yêu sẽ khiến con người ta trở nên hèn mọn.
Thích Nguyên Hàm đã từng chứng kiến rất nhiều ví dụ, người yêu cô rất nhiều, làm càn quấy nhiễu có, to gan theo đuổi cũng có, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải trường hợp này, cực kỳ khẩn cầu, hèn mọn đến nỗi muốn vứt bỏ tất cả đều níu giữ lấy cô.
"Nè." Thẩm Dao Ngọc gõ vào bàn, nhắc nhở cô, "Cậu sắp nuốt luôn ngón tay rồi đấy."
"...!Ờ." Thích Nguyên Hàm tỉnh táo lại, nhanh chóng giải quyết cái bánh bao trong tay, cầm điện thoại đọc tin nhắn của Bách Dư Nhu gửi đến.
Dùng xong bữa sáng, cô đi đút mèo ăn, mèo cọ vào bàn tay cô, sau đó nhìn ra sau cô, rồi meo meo hai tiếng.
Người ta đều nói mèo là động vật máu lạnh, mất một tháng mà không lượn lờ trước mặt nó, nó sẽ quên chủ nhân bằng sạch, sẽ xem như người lạ.
Trước đây Thích Nguyên Hàm cũng cho rằng như vậy, nhưng mèo nhà họ lại khác, mỗi lẫn cô đút ăn, mèo đều theo thói quen mà nhìn ra phía sau.
Khi Diệp Thanh Hà còn chưa chuyển ra, mỗi lần cô đút mèo ăn, Diệp Thanh Hà đều sẽ bám theo, quấn lấy người cô nói: "Chị ơi, em cũng muốn ăn."
Mèo luôn hiểu được, sau đó nhe răng trợn mắt với nàng.
Thích Nguyên Hàm xoa đầu chú mèo, đi lấy giấy ghi chú trên giá leo trèo của mèo, có rất nhiều lịch trịch hàng ngày dính lên đó, đều là do Diệp Thanh Hà dán lên để nhắc nhở cô.
"Mèo nhà cậu chưa triệt sản nhỉ?" Thẩm Dao Ngọc hỏi.
"Chưa." Thích Nguyên Hàm nhìn lịch trình của tháng tư, trên đó viết rằng đưa mèo đi làm phẫu thuật triệt sản, cô nói: "Tớ xin nghỉ phép đưa mèo đi, cậu đi cùng tớ?"
"À, không được." Thẩm Dao Ngọc từ chối, "Bây giờ tớ mà đi, bị fan chụp được rất bất lợi cho cậu.
Hiện tại rất nhiều người đang đu cp của tớ và nam phụ."
Thích Nguyên Hàm không cưỡng ép cô ấy đi, một mình sửa soạn một lúc, cô lên mạng xem thủ tục triệt sản làm như thế nào, nhận ra không được cho mèo ăn, cô lập tức lấy thức ăn của mèo đi, mèo còn chưa kịp ăn đó, trong phút chốc bùng nổ cơn giận, nhảy cẫng lên muốn đánh cô.
Thích Nguyên Hàm lấy lồng mèo bỏ bé con vô pháp vô thiên này vào, sau đó ôm ra ngoài, cô quay đầu nói với Thẩm Dao Ngọc: "Ra ngoài nhớ phải đóng cửa, tớ đi bệnh viện thú y trước đây."
Thẩm Dao Ngọc giơ tay chữ ok với cô.
Đợi Thích Nguyên Hàm đi rồi, cô ấy mới lôi điện thoại ra gửi một tin nhắn đi.
Thẩm Dao Ngọc: [Hôm nay Nguyên Hàm phải đi đến bệnh viện thú y, em có thể đến đó mà tự nói em nhớ cậu ấy lấy, chị chỉ giúp em lần này thôi đó, sau này chị tuyệt đối sẽ không giúp em đâu.
Chị hy vọng em nghiêm túc nói chuyện với cậu ấy, đừng có bốc đồng nữa.
Nếu như Nguyên Hàm quay về mà biểu cảm rất sầu đau, sau này chị sẽ không giúp em nữa, còn ngăn trở hai người ở bên nhau.]
[Thuyết minh bổ sung đây, đến tận bây giờ vẫn không thấy hai người phù hợp.]
Gửi xong, cô ấy đặt úp điện thoại xuống.
Tại sao cô ấy lại giúp Diệp Thanh Hà, là bởi vì cái câu "Chị có thể nói với chị ấy được không, rằng em nhớ chị ấy lắm", cô ấy nghe xong đến cả tim mình cũng khó chịu.
Thẩm Dao Ngọc gặm bánh bao, phình to hai cái má.
Thích Nguyên Hàm chở mèo đến bệnh viện, không biết là do mèo đã cảm nhận được, hay là vì chưa ăn, luôn nóng nảy không yên, cựa loạn xạ trong lồng.
Cô đặt mèo lên đầu gối, dỗ dành đôi câu, mèo mới bình tĩnh lại, nhưng mà đôi mắt kia, vẫn dập dờn cuộn tròn.
Đến lượt họ, y tá đi đến hỏi tình hình như thế nào, xác định có thể làm phẫu thuật thì hỏi cô, "Tên nó là gì?"
Thích Nguyên Hàm có hơi câm nín, cô còn chưa đặt tên cho mèo.
Y tá rất kinh ngạc, mèo lớn như vậy rồi, thế mà lại không có lấy cái tên, cô ấy nói: "Vẫn nên đặt cái tên chứ, có thể thúc đẩy tình cảm đôi bên.
Vả lại có ngày nào đó nó chạy ra ngoài, chị gọi tên của nó, nó nghe thấy thì sẽ quay về tìm chị, đúng không."
Thích Nguyên Hàm gật đầu, chú mèo bé bỏng nằm bò trong lồng, trông vẻ rất không vui, ánh mắt tròn xoe tràn ngập sợ hãi.
Mèo đã sống cùng với Thích Nguyên Hàm một khoảng thời gian, càng ngày càng to gan, nó quay lưng lại với Thích Nguyên Hàm, giận lẫy với cô.
"Haizz." Thích Nguyên Hàm thở dài, "Đừng làm lơ người ta nha."
Chú mèo này nóng tính đấy, một khi giận rồi, có thể ba ngày không để ý đến cô, kiêu ghê cơ.
Y tá quen rồi, nói: "Thường thôi, đều như vậy cả, chú mèo kia vào cùng với nó còn cào người kia, chú này của cô xem như tốt tính rồi."
Thích Nguyên Hàm cười, "Tốt tính thật, bình thường ngoan lắm, làm phiền mọi người chịu khó rồi."
Y tá nói: "Chị khách sáo quá."
Mèo mèo còn không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn đang giận lẫy đây, y tá ôm nó đi, nó vi diệu thật, quay lưng lại với Thích Nguyên Hàm, oai vệ hùng dũng khí phách hiên ngang.
Thích Nguyên Hàm bị nó chọc cười.
Phẫu thuật triệt sản mất một lúc, Thích Nguyên Hàm cứ ở đây thì rất nhàm chán, nghe y tá nói phải mua cái gì chú ý đến cái gì, nhìn thấy bên này có thì cô mua luôn.
Thích Nguyên Hàm đợi ở bên ngoài, phẫu thuật rất nhanh, chỉ là chú mèo tội nghiệp, lúc vào thì nhảy nhót tưng bừng, đến khi ra thì nằm yên bất động.
Y tá nhắc nhở những điều cần chú ý, chăm sóc mèo khá dễ, mấy ngày đầu phải kiên nhẫn, không được đụng đến vết thương, tránh để nhiễm trùng.
Thích Nguyên Hàm sợ mình chăm sóc không đến nơi đến chốn, vốn là muốn để mèo nhập viện một khoảng thời gian, nhưng mà nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của mèo là cô lại mềm lòng.
Cô nói được, nhận lấy lồng mèo.
Chú mèo cuộn trọn, nằm bò không cựa quậy, nhận một nhát dao xong thì ngoan ngoãn hơn nhiều.
Y tá nói: "À, đúng rồi, nhớ là phải nhỏ nước mắt cho nó, mèo phẫu thuật xong, mắt của nó luôn mở, vừa rồi chúng tôi đã nhỏ hộ một lần."
Thích Nguyên Hàm thấy hơi buồn cười, hóa ra là nhỏ nước mắt à, còn tưởng rằng nhóc con này không nỡ xa cô, đang âm thầm rơi lệ kia, trông còn đau lòng.
Cô để mèo ra ghế sau, e sợ lát nữa xóc nảy, cô cẩn thận lấy dây an toàn cố định lại, cô ngồi trên ghế lái, quay đầu liếc một cái.
Bên cạnh có một chiếc xe Jeep Wrangler màu đỏ, cửa kính xe đã kéo lên, không nhìn thấy người ở bên trong.
Thích Nguyên Hàm thu lại ánh mắt, khởi động xe, lúc này cửa kính chiếc xe bên kia hạ xuống, để lộ ra góc nghiêng mà cô rất quen thuộc.
Tầm mắt của Thích Nguyên Hàm vẫn hướng về phía trước, không hề quay đầu, nhưng lại có thể cảm nhận được một loại cảm giác thân quen, cô vừa định đạp ga, bên cạnh đã truyền đến giọng nói, Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị chở mèo đi khám bệnh hả, nó bị bệnh gì sao?"
Nàng hỏi xong, xe đã chạy ra ngoài, tốc độ không nhanh, Jeep Wrangler màu đỏ dừng yên tại chỗ một lúc, rồi cũng chậm rãi chạy theo.
Thích Nguyên Hàm xuống xe, đi vào siêu thị thú cưng gần đó, cô định vào đó mua đồ, Diệp Thanh Hà tắt máy xe, cũng nhanh chóng xuống xe.
Diệp Thanh Hà mặc một chiếc váy màu đỏ đậm, giữa eo thêu bông hoa hồng, mái tóc cột đuôi gà dài ngoằng, hôm nay Thích Nguyên Hàm mặc vest, bên trong là chiếc áo sơ mi màu đỏ, cổ áo có một đóa hoa hồng.
Có điều vừa mới lái xe có hơi ngột ngạt, nên cô đã cởϊ áσ khoác ra.
Bộ này là khi hai người lượn trung tâm mua sắm mua đó.
Bây giờ nhìn Diệp Thanh Hà, nàng không còn giống với trạng thái điên dại khi còn ở biệt thự trang viên, trông rất yên tĩnh, còn rất kiềm chế, giống với lời nàng nói, không hề lên cơn điên.
Gót chân Diệp Thanh Hà chạm lên nền đất, nàng lùi ra sau một chút, không đi theo quấn lấy Thích Nguyên Hàm, sau đó nghe thấy tiếng mèo kêu, nàng khựng lại, quay đầu nhìn, cửa kính xe ghế sau hạ xuống, nàng khẽ cúi người.
Mèo ngẩng đầu, nhìn Diệp Thanh Hà kêu.
Xem ra, nó rất nhớ Diệp Thanh Hà.
Ngón tay của Diệp Thanh Hà chạm lên cửa kính xe, mỉm cười, đuôi mắt khẽ cong, nàng nói nhỏ: "Chà, đi phẫu thuật rồi, đau lắm phải không?"
Bây giờ chú mèo chẳng buồn động, chôn mặt xuống, rất đáng thương, khóe môi Diệp Thanh Hà hơi động đậy, nói: "Hình như con mập rồi, mặt to quá."
Nàng đang nói, thì nghe thấy Thích Nguyên Hàm nói một câu, "Tránh xa chút."
Nụ cười trên môi của Diệp Thanh Hà cứng ngắc, nàng ừm một tiếng, lùi ra sau, lùi một bước rồi tiếp tục lùi thêm, lùi liên tiếp rất nhiều bước, lưng tựa vào xe của nàng.
Nàng quay người định kéo cửa xe, cửa xe đối diện đã nâng lên.
Thích Nguyên Hàm nhấn điều khiển, sau đó quay người đi vào siêu thị thú cưng.
Cô nghĩ, mèo là do Diệp Thanh Hà nhặt, cũng là do Diệp Thanh Hà chăm sóc lớn, mèo làm phẫu thuật, nàng là người giám hộ có quyền được thăm chứ.
Cho dù vợ chồng có ly hôn, bên kia cũng có quyền được thăm con nhỏ.
Con nhỏ? Quyền thăm nom?
Thích Nguyên Hàm nhíu mày, đứng yên ở chỗ cũ.
Cô hạ thấp mày, rũ mắt xuống, hít thở sâu.
Nhân viên hướng dẫn mua gần đó đến hỏi: "Chị có cần giúp gì không ạ?"
Thích Nguyên Hàm lắc đầu, không nhiều lời.
Bên ngoài, Diệp Thanh Hà nhanh chóng vọt lên xe, nàng mím môi cười, nói với mèo: "Ngoan quá, cảm ơn con."
Cho dù Thích Nguyên Hàm không có ở đây, nhưng có thể ở nơi cô từng ở, đã đủ để nàng vui mừng, nàng tham lam hít thở, người ngả ra sau, thế mà trong phút chốc lại không biết nên bày ra tư thế nào.
Trên ghế phụ lái có chiếc áo khoác của Thích Nguyên Hàm, có hơi muốn vuốt ve giây lát, cái áo lấy đi lần trước kia đã không còn mùi hương của Thích Nguyên Hàm nữa.
Nàng trừng mắt nhìn, đầu ngón tay vân vê.
Nửa tiếng sau, Thích Nguyên Hàm ra khỏi siêu thị, cô chỉ xách một chiếc túi, không mua nhiều đồ mấy, trái tim Diệp Thanh Hà bắt đầu nhảy nhót.
Cái loại cảm giác này rất khó chịu, nàng muốn đến gần Thích Nguyên Hàm một chút, nhưng hiện tại Thích Nguyên Hàm vừa lại gần, nàng chắc chắn phải đi, thời gian cho nàng có hạn.
Thích Nguyên Hàm đặt đồ đạc ra cốp xe, cô lại quay về bên cửa xe, Diệp Thanh Hà hé miệng nói: "Xe của em hư rồi, có thể đi nhờ một chuyến không?"
Thích Nguyên Hàm chỉ khẽ ngước mắt lên, Diệp Thanh Hà lại cười bổ sung thêm một câu, "Xin lỗi, nói đùa vô vị rồi."
Nàng đẩy cửa xe bước xuống.
Thích Nguyên Hàm không nói lấy một câu, Diệp Thanh Hà vòng qua đuôi xe, trở về chiếc Jeep Wrangler của mình, nàng ngồi trong xe, siết lấy vô lăng mà nhìn Thích Nguyên Hàm cong môi cười, "Cảm ơn chị gái, lần sau em lại đi thăm nó."
Thích Nguyên Hàm bí bách trong lòng, đóng hết cửa xe lại, cô ngồi vào ghế lái, cô không nói nên lời, ngoại trừ cãi nhau cuồng loạn, cái kiểu trầm mặc lạnh lùng đứng đối diện nhau như vậy, khiến cô không thể xử trí được, dường như không lên tiếng, không bộc lộ cảm xúc, chính là lời hồi đáp tốt nhất của cô.
Xe đang chạy, cô nhìn vào kính chiếu hậu.
Trong dòng xe đỏ đen trắng đang lướt trên con đường, mỗi chiếc xe đều đang vội vàng, đều muốn vượt qua con đường này nhanh nhất có thể.
Cũng chỉ có một chiếc xe là cố ý giảm tốc độ.
Đây là đang thay đổi sao.
Người đã từng gan dạ tùy hứng, trở nên dè dặt từng ly từng tý.
Đây là thay đổi sao.
Thích Nguyên Hàm thấy mình không vui vẻ nổi.
Cho dù họ đã chấm dứt, Diệp Thanh Hà cũng không cần thiết phải cúi đầu nhẫn nhục như vậy, như thế này không giống với em ấy nữa.
Cô liếc qua bên phải, đợi đèn sáng lên là có thể qua đó, cô lái xe rẽ qua, ở đây có quán cà phê, cô đỗ xe vào nơi.
Không lâu sau, Jeep Wrangler cũng chạy đến.
Thích Nguyên Hàm xuống xe chỉ vào bên trong, quay đầu nhìn người trong xe, giọng nói không lạnh nhạt, vẫn dịu dàng như thế, nói: "Chúng ta nói chuyện một lát đi."