“Đào Khê, tranh của em đã lọt vào vòng sơ khảo của cuộc thi CAC rồi đó!”
Lúc Đào Khê nhận được cuộc gọi của Kiều Dĩ Đường thì cậu đang cùng Lâm Khâm Hòa thu dọn hành lý để ngày mai anh tham gia thi đấu tại Bắc Kinh. Cậu cầm điện thoại di động ngồi xổm trên đất, còn chưa kịp nói gì thì bên tai đã tiếp tục vang lên giọng nói đầy phấn khích của cô.
“Chị nói em nghe, năm nay trường chúng ta có mỗi mình em là được vào vòng trong. Chị đoán em sẽ trở thành kẻ thù số 1 của học sinh lớp Mỹ thuật đấy ha ha!”
“Nhưng người tức nhất chắc chắn là nữ ma đầu Khương Lôi. Mấy học sinh mà cô ta dẫn dắt chẳng có ai qua được vòng sơ khảo cả.”
“Nếu như giành được giải thưởng thì em nhớ mời chị một bữa ra trò đấy nha, dù sao thì chị cũng coi như là một nửa quý nhân phù trợ còn gì?”
…
Đào Khê đứng lên, đợi Kiều Dĩ Đường hưng phấn xong xuôi rồi mới nghiêm túc nói lời cảm ơn. Kiều Dĩ Đường nghe giọng cậu bình tĩnh như vậy thì chậc một tiếng: “Sao càng ngày em càng giống Lâm Khâm Hòa thế. Tin vui như vậy mà vẫn bình tĩnh được. Không phải là em đang giả vờ đấy chứ?”
Đào Khê nhớ tới gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững của Lâm Khâm Hòa thì không nén được sự vui vẻ, nói thêm vài câu với Kiều Dĩ Đường rồi cúp máy.
Lâm Khâm Hòa đặt hành lý đang thu dọn xuống, bước tới hỏi: “Vào vòng sơ khảo rồi sao?”
Đào Khê gật đầu, gương mặt cũng không có sự vui mừng hay phấn khích gì: “Để đoạt được giải thì vẫn còn xa lắm, dù sao thì vòng sơ tuyển cũng có rất nhiều thí sinh mà.”
Cuộc thi CAC chia làm hai vòng, do số lượng thí sinh gửi bản thảo đông nên vòng đầu tiên sẽ chọn ra một trăm tác phẩm để trưng bày công khai trên website chính thức của cuộc thi để mọi người tiến hành bình chọn, nhưng thực chất việc bình chọn chỉ nhằm tăng tính tương tác cho cuộc thi, còn kết quả của việc bỏ phiếu trên mạng không ảnh hưởng quá nhiều, bình chọn trao giải cuối cùng vẫn dựa vào đánh giá của các giám khảo chuyên nghiệp nhất, đa số bọn họ đều là những nghệ sĩ có tên tuổi.
Đào Khê vào trang web của cuộc thi CAC xem, thấy tác phẩm của mình ở số 82 trong khu vực trưng bày triển lãm. Sau 0 giờ tối nay, kênh bình chọn sẽ chính thức được mở. Cậu tắt máy tính, đi đến bên chiếc vali màu đen Lâm Khâm Hòa vừa dọn xong, ôm lấy cái tay kéo vali rồi ngồi xuống bên trên, hai chân đấy nó trượt đến trước mặt Lâm Khâm Hòa, ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt thiết tha.
“Em không muốn đi học đâu, ngày mai anh gói em mang theo nha.”
Lâm Khâm Hòa nghĩ nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Để anh xin nghỉ phép cho em, bây giờ mua vé máy bay vẫn kịp.” Nói xong liền rút điện thoại ra thật, làm bộ như muốn mua vé.
Đào Khê hãi quá, vội vàng kéo tay Lâm Khâm Hòa, trừng hai mắt nói: “Em đùa thôi mà, em không muốn trốn học đâu.”
Có vẻ như Lâm Khâm Hòa coi là thật. Anh nhướng mày nhìn Đào Khê, đột nhiên đẩy cái vali một cái, Đào Khê sợ hết hồn ôm chặt lấy tay kéo, nhưng Lâm Khâm Hòa chỉ đẩy cậu một vòng quanh phòng khách, cứ như đang đẩy xe trẻ con vậy. Đào Khê cảm thấy rất trò này hay ho ghê liền quấn quýt lấy Lâm Khâm Hòa đòi anh đẩy thêm mấy vòng nữa.
*
Ngày hôm sau, một mình Đào Khê gọi xe tới trường học, bởi vì Lâm Khâm Hòa phải đón chuyến bay buổi sáng nên hai người chỉ kịp ăn với nhau bữa sáng. Càng gần cuối kỳ, bầu không khí trong trường càng trở nên căng thẳng hơn, một đống các kì thi lớn nhỏ nện cho đám học sinh choáng váng đầu óc. Trừ những học sinh lớp Mỹ thuật đang đau khổ vì không vào được vòng trong của CAC ra thì những lớp không phải lớp nghệ thuật như lớp số 1 chưa từng nghe nói về CAC.
Nhưng ngược lại, chủ nhiệm lớp Chu Cường vừa nghe được tin từ giáo viên lớp Mỹ thuật thì buổi trưa ông đã đặc biệt đến tìm Đào Khê nói lời chúc mừng và động viên. Đào Khê vác cái bụng sôi ùng ục nghe Chu Cường nói tận hai mươi phút, bên tai chỉ toàn là mấy câu kiểu: “Trò giỏi lắm”, “Đúng là một đứa trẻ ngoan”, “Có triển vọng”. Mãi cho đến khi dạ dày cậu biểu tình thành tiếng thì lúc này Chu Cường mới nhận ra Đào Khê chưa ăn gì liền vội vàng thả người. Đào Khê chạy như bay tới căn tin, vừa vào còn đụng phải Dương Đa Lạc và Từ Tử Kỳ đang đi ra. Dương Đa Lạc liếc nhìn cậu một cái, vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt Từ Tử Kỳ thì có chút né tránh. Họ nhanh chóng lướt ngang qua cậu rồi đi mất.
Đào Khê quay đầu nhìn bóng lưng của hai người kia, cầm lấy thẻ cơm đi lấy thức ăn, mau chóng ăn cho xong rồi quay về lớp học đi tới hàng ghế cuối cùng như mọi khi, nhưng cậu tinh ý nhận ra bầu không khí trong lớp có gì đó không ổn. Vài bạn học đang lặng lẽ quan sát cậu, lúc chạm phải ánh mắt của cậu thì mau chóng cúi đầu, một số bạn học thân thiết hơn như Lý Tiểu Nguyên và Tất Thành Phi nhìn thấy cậu thì tỏ vẻ lo lắng.
“Khê ca, cuộc thi CAC gì gì đó của cậu có chuyện gì vậy?” Tất Thành Phi tới kéo Đào Khê ra hành lang ngoài lớp học, trên gương mặt không còn vẻ cợt nhả thường ngày, đôi lông mày cau lại như sắp kẹp chết được một con ruồi rồi.
“Có chuyện gì là như nào?” Đào Khê bị Tất Thành Phi kéo đến mức đi cũng lảo đảo, cau mày.
Lý Tiểu Nguyên nhìn xung quanh xem có ai không rồi đưa điện thoại của mình cho Đào Khê, nhỏ giọng nói: “Cậu xem tin weibo này đi. Bây giờ nó đã được share nhiều lắm rồi đấy.”
Đào Khê cầm lấy điện thoại xem. Đó là một bài đăng dài trên weibo, thời gian đăng là mấy chục phút trước. Tác giả của bài đó có huy hiệu chữ V màu vàng (*), ID là “Vài câu chuyện ở Học Viện Mỹ thuật Văn Hoa”, có thể thấy đây rõ ràng là một tài khoản nơi mọi người gửi bài đăng tới.
(*) Huy hiệu chữ V màu cam/ màu vàng (黄v号) là tài khoản của cá nhân nhưng đã được weibo chứng thực. Trong khi tài khoản của các tổ chức và công ty có huy hiệu màu xanh da trời.
Tiêu đề của tin Weibo đó vô cùng nổi bật: “Tác phẩm số 82 của vòng sơ khảo cuộc thi CAC đã sao chép tác phẩm đoạt giải nhất trong cuộc thi Cúp Vàng.”
Đào Khê híp mắt, tiếp tục đọc phần bên dưới. Trong bài viết, tác giả đưa ra so sánh giữa tác phẩm của cậu và tác phẩm đoạt giải nhất một cuộc thi Cúp Vàng mà cậu chưa nghe thấy tên bao giờ. Hai bức tranh rất giống nhau, chỉ khác một chút về màu sắc, còn bố cục đường nét và ý tưởng sáng tạo thì gần như là một. Nếu như không phải hai bức tranh tham gia hai cuộc thi khác nhau thì phỏng chừng rất nhiều người không hiểu về hội họa sẽ cho rằng hai bức tranh này đều được chỉnh sửa màu sắc bằng phần mềm.
Người đăng tin giấu tên này không nêu rõ tên tác giả của hai bức tranh mà chỉ sử dụng các chữ cái viết tắt là TX và FYD, đồng thời còn so sánh thời gian công khai hai bức tranh cũng như nền tảng của nó. Mọi người có thể thấy rõ ràng rằng kết quả người đoạt giải của cuộc thi Cúp Vàng vừa được công bố tuần trước, mà hôm qua CAC mới đưa ra kết quả thí sinh vào được vòng sơ khảo. Dựa vào thời gian công bố tác phẩm mà nói, giữa hai bức tranh có thời gian chênh lệch rất đáng kể. Ngay sau đó, người đăng tin đã lấy tư cách là bạn cùng trường đại học với tác giả FYD đạt giải Cúp Vàng, vô cùng kích động miêu khi miêu tả rằng gia cảnh của FYD nghèo khó đến mức nào, tích đức song toàn ra sao, lần đoạt giải nhất này có bao nhiêu khó khăn,…
Đào Khê không đọc hết mấy lời nhảm nhí phía sau mà mở phần bình luận Weibo lên. Lúc này đã có hơn một nghìn lượt bình luận, có người nhiều chuyện còn viết thẳng tên của hai tác giả ra, trong đó tên thật của FYD là Phùng Á Đông. (*)
(*) TX và FYD. Ở đây TX là Táo xī (Đào Khê), còn FYD là Féngyàdōng (Phùng Á Đông).
“Là tôi nhìn nhầm hay gì thế? Đây không phải là sao chép, mà là -paste luôn rồi đúng không?”
“Làm sao mà một cuộc thi lớn như CAC lại có thể để cho loại tác phẩm như này lọt vào vòng sơ khảo cơ chứ? Não của ban giám khảo bị chó ăn hết rồi à? Tôi sẽ gửi email khiếu nại mấy người.”
“Bức tranh này đẹp thật đấy. Tuy tôi xem chẳng hiểu gì đâu nhưng tại sao tác giả lại tham gia một cuộc thi nhỏ mà tầm thường như Cúp Vàng chứ, nên dự thi vào CAC mới phải.”
“Tôi dò la ra rồi, cái người ăn cắp tác phẩm kia là một học sinh cấp ba, lại còn là trường Nhất Trung Văn Hoa nữa. Trường học đinh cao như vậy mà cũng có loại học sinh này à?”
“Những gia đình có con học trong trường Nhất Trung Văn Hoa đều không đơn giản tí nào đâu. Ai mà biết được có phải cha mẹ người ta nhờ người thi hộ hay không chứ. Kết quả là tên thi hộ kia làm ăn chẳng ra sao, chép luôn cả tranh của người khác.”
…
Mấy bình luận này vẫn có thể xem là lịch sự, chứ còn rất nhiều những lời nhục mạ vô cùng khó nghe. Tất cả những lời chỉ trích gay gắt ấy đều nhắm vào một mình Đào Khê. Thậm chí còn có lời đồn nói rằng bối cảnh gia đình Đào Khê thâm sâu khó lường, kể lể chi tiết cứ như thật.
Một sinh viên đại học nghèo khó đã bị một học sinh học tại trường cấp ba có tiếng, xuất thân từ gia đình quyền quý sao chép tác phẩm, lại còn được chọn vào vòng trong của một cuộc thi chất lượng và uy tín hơn rất nhiều, cộng thêm việc không lâu trước đó, một bậc phụ huynh cũng là những người tri thức đã giúp con mình làm giả luận văn nghiên cứu, điều này dễ dàng chạm vào điểm nhạy cảm của dư luận.
Cho dù tất cả chỉ là những phỏng đoán vu vơ không có căn cứ, nhưng lại chẳng có ai để quan tâm thật hay giả. Sự ác ý trên Internet vô cùng điên cuồng mà lại rẻ mạt, bọn họ chỉ cần một mục tiêu, sau đó tận hưởng khoái cảm lúc hạ gục được nó mang lại, còn sự thật đã không quan trọng nữa rồi.
Mặt Đào Khê không chút cảm xúc mở phần chia sẻ ra xem, nhìn thấy đã có ba, bốn tài khoản có huy hiệu V share bài đăng này, ngôn từ sặc mùi thuốc súng. Việc còn chưa được chứng thực còn bị phóng đại nhiều lần, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
“Khê ca, bọn mình nhất định luôn tin tưởng cậu, chắc chắn là có người muốn hãm hại cậu.” Tất Thành Phi căm tức nói, Đào Khê mà cậu ta quen tuyệt đối không bao giờ làm chuyện như vậy.
Lý Tiểu Nguyên lo Đào Khê đọc được quá nhiều những lời không hay nên vội vàng lấy điện thoại lại. Thực ra cậu ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể an ủi một cách vô nghĩa: “Ừ, cả lớp số 1 đều sẽ đứng về phía cậu.”
Hai người vây quanh Đào Khê, cậu một câu tôi một câu thi nhau an ủi, chỉ sợ Đào Khê không chịu nổi đả kích. Thế mà lại phát hiện ra sắc mặt người trong cuộc lại vẫn luôn bình tĩnh, chỉ có lúc xem Weibo thì hơi cau mày lại mà thôi. Điện thoại của Đào Khê rung lên, cậu lấy ra xem, là cuộc gọi của Lâm Khâm Hòa. Cậu nói một câu cảm ơn với hai người bạn rồi đi ra xa nhận điện thoại.
“Đào Khê, anh đã xin nghỉ cho em rồi. Bây giờ em bắt xe về thẳng nhà đi. Về nhà rồi thì đừng xem điện thoại, ở yên đợi anh về. Chiều nay anh sẽ về nhanh thôi. Anh biết sơ sơ chuyện này là như nào rồi. Em đừng sợ, mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi.” Lâm Khâm Hòa nói hơi nhanh, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh trầm ổn như mọi khi.
Đào Khê bước tới một góc hành lang, nhìn những cành cây xơ xác ngoài ban công, nói với Lâm Khâm Hòa: “Anh đừng về, ngày mai hãy cứ yên tâm làm bài đi. Chuyện này em có thể tự xử lý được.”
Lâm Khâm Hòa hơi ngừng lại, nói thẳng: “Anh đã đặt vé máy bay rồi.”
Đào Khê hít một hơi thật sâu, im lặng một lúc rồi vẫn giữ vững lập trường: “Trước đây, em muốn đợi anh thi xong mới nói cho anh là vì không muốn làm ảnh hưởng tới cuộc thi của anh. Nếu như anh quay về thì những dự định trước kia của em đều trở nên uổng phí.”
Cậu nói xong thì bỗng có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai mình, quay đầu lại nhìn, là Kiều Dĩ Đường với vẻ mặt nghiêm trọng. Cô nhỏ giọng nói với cậu: “Ông nội bảo chị đưa em về.”
Đào Khê gật đầu, tiếp tục nói với Lâm Khâm Hòa đang im lặng ở đầu bên kia điện thoại: “Thật đó, anh tin em đi, em sẽ lo liệu tốt mọi chuyện. Anh cứ yên tâm thi đấu, em còn muốn nhìn thấy anh giành giải nhất quốc gia mà.”
Cậu dặn đi dặn lại Lâm Khâm Hòa mấy lần, mấy phút sau anh vẫn không đồng ý hẳn, mà chỉ gửi cho cậu một tấm danh thiếp qua WeChat, tên người kia là Tô Vân.
Đào Khê mở WeChat ra, lúc này mới phát hiện có rất nhiều tin nhắn mới từ các bạn cùng lớp gửi đến, có người nói tin cậu, có người an ủi cậu, có người tức giận bất bình thay cậu. Cậu cảm thấy hơi bất ngờ, bởi vì cậu mới học ở đây chưa được nửa năm, cậu không ngờ chuyện này lại có thể nhận được nhiều sự tín nhiệm từ bạn cùng lớp đến vậy.
Sau khi lên taxi, Đào Khê đã kết bạn với WeChat của Tô Vân. Tô Vân gửi cho cậu một đống tài liệu, là những tư liệu về cái người tên Phùng Á Đông và các tác phẩm hội họa trước đó của hắn ta. Đào Khê nghiêm túc xem xét kỹ lưỡng từ đầu cuối. Người này quả nhiên xuất thân nghèo khó, là sinh viên năm hai của Học viện Mỹ thuật Văn Hoa, đã từng tham gia không ít các cuộc thi về Mỹ thuật hội họa, sơ yếu lý lịch nhìn qua thì cũng khá ổn.
Kiều Dĩ Đường ngồi bên cạnh đọc bình luận trên Weibo, lúc này số bình luận đã tăng lên gấp đôi, cái mới nhất mắng chửi khó nghe vô cùng. Cô tức tới nỗi hai mắt đỏ hoe cả, hận không thể nhảy vào xâu xé một trận, nhưng nghĩ nghĩ rồi vẫn nhịn xuống, thấp giọng chửi thề mấy câu.
Đào Khê nghiêng đầu nhìn Kiều Dĩ Đường, an ủi cô: “Chị đừng xem nữa, cứ để bọn họ mắng đi.”
Kiều Dĩ Đường ngẩn người, nhìn người đáng nhẽ nên tức giận nhất thì giờ sắc mặt lại bình tĩnh vô cùng, chẳng có chút nào gọi là hoảng hốt lo sợ cả. Cô nóng nảy hỏi: “Sao em không lo lắng chút nào thế? Ban nãy chị thấy em còn bình tĩnh nói chuyện điện thoại với Lâm Khâm Hòa như thế thì còn tưởng rằng vì em không muốn nó lo lắng nên mới giả bộ mạnh mẽ, hóa ra em lại coi như không có chuyện gì xảy ra thật đấy à?”
Một người ngoài cuộc như cô sốt ruột muốn chết. Sao chép sáng tác nghệ thuật là thứ khó giải thích rõ ràng nhất. Một khi đã dính vào chuyện này, nó sẽ ảnh hưởng đến danh dự cả đời của tác giả ấy. Mà Đào Khê lại sắp nộp đơn xin vào học tại đại học ở nước ngoài, nếu như cậu ấy để lại một vết nhơ đáng xấu hổ trong cuộc thi CAC thì tuyệt đối sẽ không có ngôi trường nào sẵn sàng nhận cậu.
“Dù sao thì em cũng không làm chuyện này.”
Đào Khê nở nụ cười với Kiều Dĩ Đường, tựa lưng lên ghế, nhướng mi, phóng to bức tranh đạt giải nhất của Cúp Vàng trên điện thoại lên. Sau khi xem kỹ, cậu tìm tới một ID một người trong danh bạ WeChat của mình, nhấn vào vòng bạn bè của người đó, tìm ra một vài bức ảnh giữa một đống ảnh selfie và mở chúng ra xem.