Cuối mùa đông năm ấy, khi những cánh hoa mận bắt đầu nở rộ trên hàng cây khẳng khiu, tôi mới bắt đầu ra khỏi nhà. Nhìn cánh hoa lơi lả chả trên nền trời xanh thẳm, tôi nhẹ nhàng vươn tay, đón lấy một cánh hoa trắng muốt. Đóa hoa êm dịu nằm trên tay tôi, vừa tinh tế, vừa đẹp đẽ, vừa cô tịch, vừa lạnh lẽo.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cánh hoa tan tác bay đi mất. Tôi hờ hững nhìn sự lạnh lẽo đó nằm trong tay mình cũng nhẹ nhàng rời đi. Như có chút lưu luyến, lại có chút thương nhớ, nhưng có thêm chút hững hờ hờ hững.
Tôi quay gót rời đi, để lại sau lưng một câu chuyện đã xa vút như cánh hoa trắng muốt...
***
ANH TRAO CHO EM MỘT ĐỜI GIÔNG
BÃO
***