Nếu như nói trước đây, bọn họ vẫn chỉ thi đấu vì thi đấu, thì bắt đầu từ bây giờ, bọn họ sẽ thi đấu vì vinh dự của WDF! Không ai có tư cách xem thường bọn họ, càng không ai có thể ngăn cản bọn họ.
Trên con đường tiến lên, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.
Mục tiêu của bọn họ không chỉ là phải thắng, mà còn muốn cho đối thủ biết, bọn họ sẽ không dễ dàng bị đánh bại!
Buổi tập kéo dài đến tận nửa đêm, Tô Mộc Hề đã sớm cuộn mình trên ghế sô pha ngủ thiếp đi, trên người đắp chiếc áo khoác của Thì Phỉ.
Sau khi cô ngủ say, Thì Phỉ cảm thấy nóng, cởi áo ra “tiện tay” ném qua.
Tất cả mọi người đều đánh chăm chỉ, tập luyện hết mình, không hề cảm thấy mệt mỏi, nhưng Thì Phỉ vẫn thông báo quay về khách sạn, “Nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, sau khi trời sáng thì sẽ thi đấu.”
Cố Nam Sơn có hơi do dự: “Nhưng em cảm thấy tập luyện còn chưa đủ.”
Thì Phỉ vỗ vỗ vai cậu ấy, an ủi: “Việc còn lại chính là phát huy ở trận đấu.”
Hà Ngộ đánh thức Tô Mộc Hề đang ngủ, cặp mắt lim dim, một hồi lâu cũng chưa tỉnh.
Tô Mộc Hề dụi mắt đứng dậy, sau đó áo trên người tuột xuống.
Cô cúi người nhặt lên, sau khi nhìn rõ thì hoàn toàn tỉnh táo, nghĩ đến cảnh tượng anh dùng áo che cho cô, thì lại cảm thấy cả người nóng ran, mặt cũng đỏ lên.
Hà Ngộ nhìn cô: “Có phải chị sốt không?”
“Không có.”
“Sao mặt lại đỏ như vậy?” Hà Ngộ đưa tay lên trán cô thử, tự nhủ: “Không nóng mà.”
Tô Mộc Hề lập tức lấy tay của Hà Ngộ xuống.
Có cần phải thông báo chuyện cô đỏ mặt ra bên ngoài như thế này hay không?
Thì Phỉ nhìn hai người bọn họ, sầm mặt lại đi qua chỗ bọn họ, cầm áo khoác “bị cướp” đi, lạnh lùng nhắc nhở: “Đi.”
Tiếng gào này, làm cho Tô Mộc Hề giật mình, không còn cảm thấy nóng nữa.
Hà Ngộ đột nhiên bị gào lên, có chút khó hiểu.
Nhìn Tô Mộc Hề đang cúi đầu, gãi đầu đuổi theo Thì Phỉ.
Tô Mộc Hề đã ngủ trong quán cà phê Internet một giấc, nên sau khi trở về khách sạn, thì rất tỉnh, về căn bản là không ngủ được, nằm trên giường trằn trọc trở mình, cô lo lắng sẽ làm ồn đến Nam Tụng, cho nên kiềm chế động tác trở mình.
Nam Tụng đang ngủ trên một cái giường khác đột nhiên nói nhỏ: “Không ngủ được?”
Tô Mộc Hề cảm thấy rất có lỗi: “Xin lỗi, đã đánh thức cậu.”
Nam Tụng nói: “Không sao, dù sao tôi cũng không ngủ được.”
“Vậy cậu hãy nhắm mắt lại, đừng suy nghĩ gì cả, thả lỏng người, cho dù không ngủ được, thì cũng có thể đạt được hiệu quả của việc nghỉ ngơi.”
Nam Tụng khẽ “Ừ” một tiếng, hồi lâu cũng không nói gì thêm, Tô Mộc Hề sợ làm phiền cô ấy, nên không dám tùy tiện trở mình nữa, nhưng cô ấy lại đột nhiên nói: “Cậu có biết tại sao tôi muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp không?”
Câu hỏi này khiến Tô Mộc Hề sững sờ một chút, “Tại sao?”
“Bởi vì bạn trai cũ của tôi.”
Tô Mộc Hề nghĩ, Nam Tụng nhất định muốn tìm người trò chuyện một chút, cho nên thân thiết hỏi, “Anh ấy cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp?”
“Đúng vậy, từ khi anh ấy làm tuyển thủ chuyên nghiệp, chúng tôi thường xuyên cãi vã, anh ấy không có thời gian bên cạnh tôi, chúng tôi rõ ràng là ở cùng thành phố, nhưng lại giống như yêu xa vậy, không chỉ không được gặp nhau, mà còn có sự chênh lệch thời gian, lúc tôi ngủ anh ấy thức, tôi thức anh ấy ngủ.” Nam Tụng đổi giọng, cười lạnh một tiếng, “Chính là một người không rảnh để ở bên cạnh tôi, nhưng lại có thời gian để đi dạo phố, đi chơi với cô gái khác, còn làm cho người ta bụng lớn.”
Giọng điệu ung dung giả vờ của Nam Tụng, làm cho Tô Mộc Hề nghe đến xót xa cho cô ấy, “Nếu như vậy, thì anh ta cũng không đáng với tình yêu của cậu, anh ta không xứng với cậu.”
“Đoạn tình cảm này tôi đã buông xuống rồi, tôi chỉ là không thể nuốt trôi cục tức này, cho nên tôi sẽ dùng cái anh ta giỏi nhất đánh bại anh ta, để cho anh ta mãi mãi không ngóc đầu lên được.”
Tô Mộc Hề sốt sắng nói: “Nhưng mà cậu có nhất định phải vì trả thù, mà thay đổi hoạch định cuộc đời mình không? Vì một người không xứng đáng?”
Nam Tụng im lặng một lúc, rồi bật cười: “Nếu như lão đại biết chuyện cậu khuyên tôi từ bỏ thể thao điện tử, có lẽ tức giận đấy.”
Tô Mộc Hề nói: “Tôi chỉ nói sự thật, anh ấy có tức giận cũng không có cách nào.
Nếu như cậu thật sự thích thể thao điện tử, vậy thì đừng bàn những chuyện khác.
Nhưng dù sao cũng không nên vì bất kỳ ai, mà thay đổi cuộc đời mình, bất cứ ai cũng không đáng để cậu phải làm như vậy, cho dù là người cậu thích nhất, thì cậu phải nhớ rằng yêu bản thân, mới quan trọng nhất.”
“Đi ngủ thôi, ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Tô Mộc Hề không rõ mình có phải quá nhiều lời, chọc Nam Tụng không vui hay không, nhưng đây đều là những lời cô nói từ tận đáy lòng.
Sau đó, Tô Mộc Hề không dám trở mình nữa, buộc bản thân không suy nghĩ nữa, đếm từng con cừu một.
Khi đếm đến một nghìn bốn trăm hai mốt con cừu, mới ngủ.
====
Hai trận bán kết sẽ đồng thời diễn ra vào lúc 10 giờ sáng, hai đội thắng sẽ tham gia trận chung kết buổi chiều, còn đội thua sẽ tranh hạng ba và tư.
Địa điểm thi đấu là sảnh tiệc trên tầng hai của khách sạn nơi bọn họ ở, địa điểm đã được sắp xếp xong, trận chung kết buổi chiều cũng được tổ chức tại đây.
Như mọi khi thì WDF đều đến địa điểm thi đấu sớm, chuẩn bị cho trận đấu.
Chu Chính nói: “Mọi người nhất định phải thả lỏng, buổi tập ngày hôm qua của chúng ta vô cùng suôn sẻ, chỉ cần phát huy trình độ đó, thì chúng ta có thể thắng.
Cố gắng lên!”
Chu Chính cong cánh tay, để lộ ra khuỷu tay, mọi người đều để lộ khuỷu tay, đụng vào nhau, sau đó, cùng nhìn về phía Cố Nam Sơn.
Sau đó Cố Nam Sơn mới nhận ra mọi người đang chờ cậu ấy tham gia, cậu ấy từ từ đưa khuỷu tay tới, đụng với mọi người.
Ngay tại lúc này, bọn họ đột nhiên đồng thanh hô to cố gắng!
Cố Nam Sợ bị dọa run run.
Cậu ấy mới đến, còn chưa quen với nghi thức này.
Chỉ có thể tự an ủi: Lần sau sẽ ổn thôi.
Tô Mộc Hề đi mua cà phê, dựa theo khẩu vị khác nhau của mỗi người mà mua.
Nam Tụng thích uống mocha, Hà Ngộ và Thạch Đầu thích caramel macchiato, Phùng Ly thích latte, Chu Chính và Thì Phỉ thích kiểu Mỹ.
Cố Nam Sơn không uống cà phê, nên Tô Mộc Hề mua ly sữa cho cậu ấy.
Trước khi bắt đầu trận đấu, phải ghi danh tuyển thủ.
Nhân viên ghi danh phát hiện Cố Nam Sơn lần đầu tiên thi đấu, thì hỏi: “Dự bị?”
Thạch Đầu nói: “Đúng.”
“Trước khi thi đấu đã đăng ký dự bị chưa?”
“Đã đăng ký.”
Nhân viên đăng ký như tin như không, yêu cầu người bên cạnh kiểm tra bản đăng ký, bản đăng ký của WDF quả thực đã đăng ký 6 người.
“Trận đấu quan trọng như vậy, tại sao lại để cho dự bị lên?”
Thạch Đầu nói: “Thành viên trước đó bị ốm, không thể thi đấu, có lẽ sắp chết rồi.”
Nhân viên đăng ký nhìn Thạch Đầu, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, nhưng Thạch Đầu chỉ nhún vai thờ ơ.
Nhân viên đăng ký vội vàng ấn dấu, đưa thẻ tham gia thi đấu cho cậu ta.
Sau khi lấy được thẻ tham gia thi đấu, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Thạch Đầu làm động tác ok với Thì Phỉ ở xa, Thì Phỉ cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Bây giờ, chiếc mũ sừng trâu mà Tô Mộc Hề đưa anh đã trở thành tiêu chuẩn của anh, chỉ cần tham gia cuộc thi, anh đều sẽ đội, cũng không còn nói chiếc mũ này xấu xí nữa, cũng không có ý định đổi nó.
Tô Mộc Hề chỉ vào mũ nói: “Rất đẹp.”
Thì Phỉ không nhìn cô, biện bạch nói: “Anh chỉ là không có thời gian mua cái mới.”
“Vậy lần sau mua cho anh một cái không có sừng?”
“Được rồi, lãng phí tiền.”
Tô Mộc Hề cười nói móc: “Keo kiệt.”
Thì Phỉ cũng cười, cầm ly lên nhấp một ngụm cà phê.
“Ôi! Đây không phải là Thì Phỉ sao? Đã lâu không gặp!”
Đột nhiên, từ phía sau truyền đến một giọng nói, sắc mặt Thì Phỉ thay đổi.
Tô Mộc Hề nhìn người đi tới, có chút quen mắt, nhưng lại cảm thấy người đến không lành.
Tần Du đưa tay phải tới, “Nghe nói mọi người đã vào trận bán kết rồi, chúc mừng chúc mừng.”
Thì Phỉ căn bản không để ý tới việc Tần Du đưa tay tới, cũng không nhìn anh ta.
Tay của Tần Du bị lạnh nhạt thờ ơ, nên chỉ có thể lúng túng thu lại, “Nghe nói Chu Chính và Phùng Ly đều tới chỗ của cậu, cho nên hôm nay tôi cố tình chạy từ Phố Thành đến, chính là vì xem trận đấu này.
Người đi từ ATB của chúng ta, đều không giống nhau.”
Thì Phỉ vẫn không nhìn anh ta, cũng không quan tâm lời của anh ta.
Tần Du lạnh lùng cười hai tiếng, dẫn người của anh ta đi lên hàng đầu tiên rồi ngồi xuống.
Tô Mộc Hề thấy Tần Du ngồi xuống, thấp giọng hỏi Thì Phỉ: “Anh ta là ai vậy?”
Thì Phỉ nhấp một ngụm cà phê, híp mắt lại: “Kẻ thù.”
Tô Mộc Hề đột nhiên cảm nhận được một trận gió tanh mưa máu.
Bọn họ còn chưa bước vào trận đấu khu vực, mà đã kích thích như vậy sao?
====
Sau khi Tần Du ngồi xuống, nhìn những thành viên của WDF bên này, Phùng Ly và Chu Chính đều ở trong đó, Chu Chính cầm bảng ghi chép trong tay, rất ra dáng của một huấn luyện viên.
Chu Chính ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Du.
Tần Du mỉm cười giơ tay vẫy vẫy, Chu Chính không để ý đến anh ta, cúi đầu tiếp tục viết gì đó trên bảng ghi chép.
Sau khi liên tiếp chạm mặt hai tấm sắt, Tần Du dĩ nhiên khó chịu.
Anh ta thấp giọng hỏi Vương Hoán bên cạnh: “Lưu Hạo Vũ đó đâu?”
Vương Hoán cũng thấp giọng đáp lại: “Đã trở lại Phố Thành.”
“Cậu ta không phải nói, WDF không có dự bị sao?”
“Cậu ta đúng là đã nói như vậy.”
Tần Du hất cằm, “Đó là ai?”
Vương Hoán nhìn theo ánh mắt của Tần Du, nhìn thấy Cố Nam Sơn, liền lắc đầu nói: “Chưa từng thấy qua, mặt non, có thể là người tìm tạm.”
“Người tìm tạm mà có thể tham gia cuộc thi? Đi, tìm ban tổ chức phản ánh đi.”
Vương Hoán có chút khó xử, “Anh Du, chúng ta làm như vậy, có phải giậu đổ bìm leo quá hay không?”
Tần Du vừa nghe vậy thì có chút nóng nảy, mắng: “Mẹ nó anh có biết nói chuyện hay không? Giậu đổ bìm leo cái gì, chúng ta đây là đang tuân theo quy định cuộc thi! Còn không mau đi!”
Vương Hoán bị chửi gật đầu liên tục, vội vàng đứng dậy rời đi.
Rất nhanh sau đó, Vương Hoán đã trở lại.
Tần Du nóng lòng hỏi: “Nói thế nào?”
“Ban tổ chức nói, bọn họ đã đăng ký 6 người tham gia thi đấu.”
“Không có đăng ký dự bị thay thế sao?”
“Có lẽ… là vậy.”
“Người đăng ký có khớp với những người tham gia thực tế không?”
Vương Hoán cố gắng giải thích: “Anh Du, quy tắc thi đấu của trận đấu thành phố là dựa trên những người tham gia thực tế.
Cho nên bất kể người dự bị lúc đăng ký là ai, thì chỉ cần có đăng ký dự bị, thì cũng có thể tham gia thi đấu.
“
Tần Du bị chọc tức, lại không thể hô to được, chỉ có thể ra sức hạ thấp giọng: “Đệch! Tiền của lão tử không phải đã ném qua cửa sổ rồi sao? Lưu Hạo Vũ đó có phải cố tình chỉnh tôi không?”
“Cậu ta có lẽ không đâu, đối với cậu ta có ích lợi gì chứ? Chúng ta đã cho cậu ta nhiều tiền như vậy, mà còn không ngoan ngoãn nghe lời sao?”
Tần Du nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó Thì Phỉ, quá nham hiểm.”
Vương Hoán cúi đầu không trả lời, trong lòng thầm nói, có ai nham hiểm bằng cậu chứ!
Thì Phỉ nãy giờ không nói gì đột nhiên bật cười, Tô Mộc Hề không hiểu gì, nhìn theo tầm mắt của anh thì rõ ràng đang nhìn về phía Tần Du, nhưng vẫn không hiểu anh đang cười cái gì.
“Không phải em hỏi ai đã đào Lưu Hạo Vũ sao?”
“Vâng, ai?”
“Chính là Tần Du.”
“Là anh ta?” Tô Mộc Hề nhìn về phía Tần Du.
Khó trách lại nói anh ta là kẻ thù.
Lâm trận thì đào người, muốn đá bọn họ ra khỏi trận bán kết, có thể làm ra loại chuyện này thì đúng là thật không biết xấu hổ, là kẻ thù bệnh hoạn!
====
Các đội viên chờ ở hai bên sân khấu, Hà Ngộ và Phùng Ly cố gắng kể chuyện cười, nhưng chủ yếu là không hài hước chút nào, Cố Nam Sơn thật sự nghe không vô, cắt ngang lời họ: “Yên tâm, tôi không hồi hộp.”
Phùng Ly thu lại nụ cười nói, “Nhưng mà tôi hồi hộp.”
Hà Ngộ hung dữ đập cậu ta một cái, “Có thể có chút tiền đồ hay không?”
Phùng Ly nói: “Lần nào tôi cũng hồi hộp, cậu sờ đi, lòng bàn tay tôi cũng toát mồ hôi rồi.”
Hà Ngộ ghét bỏ đẩy tay Phùng Ly ra.
Thạch Đầu lấy kẹo cao su ra, chia cho Phùng Ly một cái.
“Nhai nhai sẽ không hồi hộp.”
Nam Tụng, người thường tham gia thi đấu rất bình tĩnh, thì hôm nay có vẻ hơi lo lắng.
Thạch Đầu chạm vào cô ấy, cũng đưa cho cô ấy một viên kẹo cao su.
Nam Tụng miễn cường nở nụ cười: “Cám ơn.”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, một khuôn mặt quen thuộc lọt vào tầm mắt cô ấy.
Đôi mắt quen thuộc kia nhìn chằm chằm cô ấy, chân mày cau lại, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Nam Tụng hít thở sâu, để cho bản thân bình tĩnh lại, sau đó tự tin nở nụ cười.
Trận đấu sắp bắt đầu, người dẫn chương trình mời đội viên hai bên lên sân khấu.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn, thì mời mọi người ngồi vào chỗ.
Tần Du ngồi không yên, định rời đi, nhưng lại bị Vương Hoán đè lại: “Anh Du, nếu đã tới, thì xem thực lực của hai đội này như thế nào đi, ít nhất cũng có một đội vào trận đấu khu vực, đến lúc đó rất có thể trở thành đối thủ của chúng ta.”
Tần Du suy nghĩ, cũng đúng, không thể đi một chuyến vô ích được, cho nên lại ngồi xuống.
Trận đấu chính thức bắt đầu, khán giả theo dõi trận đấu qua màn hình lớn giữa sân khấu.
Tần Du càng xem càng tức giận.
Tại sao anh ta rõ ràng đã đào Lưu Hạo Vũ đi rồi, nhưng người lớp giữa mới vào lại hoàn toàn không kém hơn Lưu Hạo Vũ? Tuyển thủ tốt như vậy, sao đều bị Thì Phỉ bắt gặp?
“Dò hỏi một chút, tên người lớp giữa của WDF là gì.”
“Vâng.”
“ADC đó cũng không tệ, cũng dò hỏi đi.
Còn có cô gái đó, con gái chơi Vương giả chuyên nghiệp thì cô ấy là người đầu tiên, đủ mánh lới.
Phụ trợ thì thôi đi, không thấy được điểm sáng nào.”
Vương Hoán nói đùa: “Anh Du, anh đang định hốt một ổ WDF à.”
“Chỉ cần lão tử muốn, thì không có gì là không làm được, đây gọi là gậy ông đập lưng ông, đào người của tôi đi, thì đây chính là quả báo.
Chỉ bằng Thì Phỉ, mà muốn ngăn cản tôi vào chung kết thế giới ư.” Tần Du hừ lạnh, “Anh ta xứng sao!”
Tần Du vẫn rời đi trước, bởi vì thắng hay bại đã không còn hồi hộp nữa, anh ta vô cùng không muốn nhìn thấy cảnh WDF chiến thắng, vì vậy mắt không nhìn thấy thì tim không đau.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Kịch nhỏ:
Tô Mộc Hề: Nam Tụng gặp phải người không tốt đẹp, thật buồn cho cô ấy.
Thì Phỉ: Em sẽ không gặp người như vậy.
Ba ba Mã Nghị: Phi! Lại đút cẩu lương vào miệng tôi!.