“Đúng lúc, đi tìm nhà với anh.”
Chung Sở An đưa Thì Phỉ đến trường học thì liền đi.
Buổi sáng Thì Phỉ chưa ăn cơm, lúc này vô cùng đói, vì vậy quyết định đến nhà ăn ăn cơm trước.
Vừa mới tan lớp, nhà ăn đông nghịt người, Thì Phỉ vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Không kể đến ngoại hình, thì anh luôn là ứng cử viên nặng ký cho vị trí hot boy, hôm nay mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen dài, giày da đen bóng, áo vest khoác lên khuỷu tay, phong thái cao quý, trong đống sinh viên ăn mặc giản dị, thì vô cùng bắt mắt, rất khó dời tầm mắt đi.
Anh bưng dĩa thức ăn, ánh mắt quét một vòng, thì thấy Tô Mộc Hề, đối diện cô vừa vặn có một chỗ trống, nên đi tới chỗ cô.
Anh nhìn thẳng vượt qua ánh mắt của mọi người, ngồi đối diện với Tô Mộc Hề.
Tô Mộc Hề nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu nhìn, rồi sững sốt.
Cốc Yến Yến bên cạnh cũng sửng sốt, chiếc áo sơ mi trắng mà Thì Phỉ ở trước mắt mặc không hề rẻ, cổ áo hơi mở, có thể thấy được xương quai xanh như ẩn như hiện, so với quần áo bình thường lại càng anh tuấn hơn, kiêu ngạo hơn, còn mang theo chút cám dỗ cấm dục.
Cốc Yến Yến kéo áo của Tô Mộc Hề ở dưới bàn, thầm nói nhỏ: “Thì Phỉ đó!”
Tô Mộc Hề đẩy tay của Cốc Yến Yến ra.
Cốc Yến Yến lại kéo lần nữa: “Áo sơ mi trắng thật trắng!”
Tô Mộc Hề: “…”
Thì Phỉ ngồi xuống liền vùi đầu ăn cơm, tốc độ ăn cơm của anh rất nhanh, hoàn toàn ngược lại với khí chất cao lãnh của anh, càng không hợp với chiếc áo sơ mi trắng trên người.
Cốc Yến Yến và Tô Mộc Hề nhìn đĩa thức ăn nhanh chóng thấy đáy của Thì Phi, cũng có chút ngốc.
Thì Phỉ để đũa xuống, ngẩng đầu hỏi: “Có giấy không?”
Cốc Yến Yến lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho Thì Phỉ, anh mỉm cười nói tiếng cảm ơn.
Nụ cười này của Thì Phỉ, đã làm trái tim của Cốc Yến Yến nhảy loạn xạ.
Thì Phỉ ăn xong, cũng không đi, cứ như vậy mà ngồi lại, lấy điện thoại ra xem.
Cốc Yến Yến thấy thời cơ không tệ, đang định tạo quan hệ với anh, thì anh lại mở miệng trước, nói với Tô Mộc Hề, giọng nói, giống nhưng đang nói chuyện với người quen.
“Buổi chiều có giờ học không?”
Cốc Yến Yến kinh ngạc nhìn Thì Phỉ, rồi lại nhìn Tô Mộc Hề.
Tô Mộc Hề cũng nhìn Cốc Yến Yến, có hơi lúng túng, nhắm mắt nói: “Không có.”
“Hôm nay thứ tư, theo anh biết thì em không cần đi làm.”
Cốc Yến Yến mở to mắt, ngay cả lịch đi làm cũng biết rõ như vậy? Quan hệ của bọn họ đã thân thiết như vậy rồi sao?
“Ừm.”
“Đúng lúc, đi tìm nhà với anh.”
Cốc Yến Yến hoàn toàn mơ màng, nhất định là cô mất trí nhớ, rồi quên mất chuyện không nên quên.
Tô Mộc Hề từ chối: “Em bận nhiều việc.”
“Tìm nhà khá quan trọng, sau này em cũng phải dùng.”
Cốc Yến Yến nghe đến chỗ này càng không hiểu, hắng giọng: “Chuyện là, em phải chen một câu, Mộc Hề hai người quen biết? Sao lại đến mức độ tìm nhà rồi?”
Tô Mộc Hề vừa nghe đã biết Cốc Yến Yến hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Yến Yến cậu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.”
Thì Phỉ chen vào nói: “Không hiểu lầm, chúng tôi là muốn cùng đi tìm nhà.” Anh nhìn đĩa thức ăn của Tô Mộc Hề, “Từ khi anh ngồi xuống em đã ăn rất nhiều, bây giờ vẫn còn nhiều, đoán chừng em cũng không đói, đi thôi, thời gian cấp bách.”
Nói xong, anh nắm cổ tay của Tô Mộc Hề, kéo cô đứng dậy từ chỗ ngồi, lo cô sẽ chạy, nên dứt khoát nắm cổ tay cô đi.
Anh vốn đã làm người khác chú ý, bây giờ lại kéo tay một nữ sinh, trong ánh mắt của mọi người vây xem đều sinh ra sự nghi ngờ và kinh ngạc.
Dưới ánh mắt của mọi người, rời khỏi nhà ăn.
Tô Mộc Hề mặc áo hoodie rộng màu hồng, quần jean skinny trắng, giày vải màu trắng, khi đứng trước mặt một Thì Phỉ cao lớn, lại càng nhỏ nhắn đáng yêu, mặc dù bộ đồ hoàn toàn trái ngược với phong cách áo sơ mi quần tây của Thì Phỉ, nhưng Cốc Yến Yến đột nhiên cảm thấy rất xứng đôi.
Người xung quanh đều nhỏ giọng thảo luận, thậm chí có người còn lại gần dò hỏi tin tức, cả quá trình Cốc Yến Yến đều mỉm cười, không đáp lại bất kỳ ai.
Thật ra thì, quỷ mới biết cô ấy nên trả lời như thế nào đó! Tô Mộc Hề chết tiệt, chuyện gì cũng không nói cho cô ấy, cô ấy dường như biết rất nhiều, nhưng trên thực tế thì không biết gì cả! Cô ấy phẫn nộ gửi tin nhắn cho Tô Mộc Hề: Cậu tốt nhất hãy nghĩ cách giải thích rõ ràng mối quan hệ của cậu với Thì Phỉ đi.
====
Thì Phỉ liên lạc môi giới, dẫn bọn họ đến tiểu khu gần trường học xem nhà.
Thì Phỉ yêu cầu nhà phải đủ rộng, việc tập luyện và ngủ nghỉ của tuyển thủ đều có thể giải quyết một lần, hơn nữa phải đủ gần trường học, thuận lợi cho anh đi đi lại lại đến trường.
Có không ít chiến đội cân nhắc số người trong đội, rồi chọn căn cứ trong một căn biệt thự độc lập, để tránh làm phiền hàng xóm, nhưng ngân sách của Thì Phỉ eo hẹp, vả lại gần trường học cũng không có biệt thự nào, không thể không tìm căn nhà thích hợp ở tiểu khu cao tầng.
Yêu cầu của Thì Phỉ rất nhiều, nhà thỏa mãn yêu cầu của anh lại không nhiều, mấy căn bọn họ xem cũng không quá hài lòng, nếu không phải môi trường bên trong tiểu khu không tốt, nhà quá cũ, thì cũng là diện tích quá nhỏ, căn hộ kém.
Cuối cùng, bọn họ cũng thấy được căn nhà thích hợp nhất trước 6 giờ tối! Cách trường học hai con đường, là một tiểu khu vừa mới xây hai năm trước, quản lý tài sản tốt, môi trường tiểu khu tốt, hai thang máy hai căn, căn hộ rộng 190 mét vuông, năm phòng ngủ hai phòng làm việc, nam bắc thông nhau.
Điều quan trọng là không ai sống ở tầng trên và tầng dưới! Cho dù ồn ào dữ dội cũng không ảnh hưởng đến hàng xóm.
Hẹn ký hợp đồng với công ty môi giới vào ngày hôm sau xong, thì tiểu ca môi giới lái xe điện “tutu” rời đi.
Sau khi tách môi giới, Tô Mộc Hề mới có thời gian lấy điện thoại ra, thấy được tin nhắn Cốc Yến Yến gửi.
Thì Phỉ đến gần, cô lại vội vàng cất điện thoại vào túi.
Tô Mộc Hề đi theo Thì Phỉ vào cửa hàng tiện lợi, lấy chai nước rồi ngồi trên băng ghế dài cạnh cửa sổ nghỉ ngơi.
Đi cả buổi chiều, vừa nóng vừa mệt, vô cùng mất nước, nếu như có thể ăn một cây kem lành lạnh, thì quá tốt đẹp.
Đang suy nghĩ, thì có một gói Đông Bắc Đại Bản [1] xuất hiện trước mắt, Tô Mộc Hề sáng mắt lên, đang muốn nhận, thì phát hiện còn có một hộp mỳ thịt bò sốt vang đưa tới.
[1] Đông Bắc Đại Bản:
Tô Mộc Hề không nhận, Thì Phỉ liền đặt trên bàn ở trước mặt cô, ngón tay mở túi bao bì mỳ gói: “Còn có thịt bò chua cay, nấm hương hầm gà, muốn ăn những vị khác thì tự mình đi đổi.”
“Thứ cho em nói thẳng, anh cũng đã nghèo thành như vậy, thì đừng thành lập chiến đội gì nữa, an an tâm tâm học rồi tốt nghiệp làm luật sư, thoải mái lại danh giá, còn có thể kiếm được không ít tiền.”
Thì Phỉ liếc cô: “Tầm thường.
Em có mơ ước không?”
“Có chứ, tiền chính là mơ ước của em.”
“Cũng xem như không phải là cá muối.”
Tô Mộc Hề: “…”
Điện thoại của Thì Phỉ reo, anh nhận điện thoại nói: “Em bận rộn cả một buổi chiều một ngụm nước cũng không được uống, vừa mới ngồi xuống chuẩn bị ăn.
Em ở cửa phía đông.”
Cúp điện thoại, Thì Phỉ cầm hộp mì tôm chưa bóc ra đi đến quầy tính tiền.
Tô Mộc Hề nghe anh nói với nhân viên cửa hàng: “Giúp tôi trả lại cái này.”
Thì Phỉ trả lại mỳ tôm, đổi một hộp kẹo cao su.
Bọn họ lại ngồi chung một chỗ, nhìn con người muôn hình muôn vẻ phía ngoài cửa sổ, nhai kẹo cao su nửa tiếng.
Tô Mộc Hề vừa nhai kẹo cao su, vừa thầm oán có phải ông chủ mới quá tính toán chi li hay không? Chê mì gói ăn không ngon, nên chỉ có thể ăn kẹo cao su.
Hoặc giả là biết nhai kẹo cao su có thể gia tăng cảm giác no bụng, nhai đến mức không còn đói…
Cuối cùng, cũng có một chiếc xe Audi A4 màu trắng dừng trước cửa hàng tiện lợi, người trong xe bấm kèn, Thì Phỉ: “Có người muốn mời khách, dẫn em đi cải thiện cuộc sống thôi.”
Thì Phì và Tô Mộc Hề một trước một sau đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, lên xe Audi màu trắng.
Thì Phỉ ngồi bên cạnh người lái, Tô Mộc Hề ngồi ở hàng sau, người lái xe là một phụ nữ, mái tóc dài màu nâu gợn sóng, từ kính chiếu hậu Tô Mộc Hề chỉ có thể nhìn được một bên mắt của cô ấy, trang điểm tinh tế, đuôi mắt hơi nhếch lên, làm cho người khác không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Cô ấy mặc một bộ đồ màu xanh đậm, chất liệu cao cấp, may đo hoàn hảo.
Sau khi ánh mắt các cô chạm nhau trong kính, đại mỹ nhân cong mắt cười chúm chím nhìn cô, Tô Mộc Hề giống như làm chuyện xấu bị phát hiện vội vàng dời tầm mắt.
Thì Lam vừa nhìn thấy Thì Phỉ, liền mắng kiểu tóc của anh trông thật xấu.
Thì Phỉ vuốt tóc, xem thường, giới thiệu nói: “Đây là chị họ của anh, Thì Lam, đây là Tô Mộc Hề, bạn học.”
Thì Lam nhìn qua kính chiếu hậu mỉm cười chào hỏi với Tô Mộc Hề, Tô Mộc Hề cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chào chị.”
“Rốt cuộc là bạn học nữ hay là bạn gái?”
“Em ấy là trợ lý cho chiến đội của em.”
Thì Lam chế giễu nói: “Việc còn chưa đâu vào đâu, mà đã tìm xong trợ lý rồi, coi chừng sau này không giải quyết không tốt.”
Thì Phỉ vô cùng tự tin nói: “Nét phẩy đang viết [3], cũng không còn xa.”
[3] Nét phẩy ở đây đang nói đến câu Việc còn chưa đâu vào đâu của Thì Lam ở trên.
Nguyên văn câu trên của Thì Lam là: Viết chữ bát mà chưa viết nét phẩy cho hoàn chỉnh.
Mà nét thứ nhất trong chữ “bát” là nét phẩy.
Chữ “bát” chưa có nét phẩy tức là vẫn chưa vung bút viết chữ, ví với sự việc vẫn chưa bắt đầu.
Thì Lam dẫn bọn họ đến một nhà hàng Nhật Bản, Tô Mộc Hề nhìn chằm chằm một bàn đầy thức ăn, yên lặng nuốt nước miếng.
Nhím biển trông rất ngon, tôm ngọt [4], tôm hùm trông cũng không tệ.
Nhưng, ăn quá nhiều hình như không tốt lắm? Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, có để lại ấn tượng xấu không? Nhưng có mối quan hệ gì chứ, các cô lại không quen, ai biết sau này có cơ hội gặp lại nhau hay không?!
[4] Tôm ngọt (甜虾): Vì nó mềm và ngọt, nên được gọi là tôm ngọt.
Nó được sản xuất chủ yếu gần biển Nhật Bản.
Sau khi quyết định, Tô Mộc Hề tập trung toàn bộ tinh thần vào việc ăn uống, Thì Lam và Thì Phỉ thì trò chuyện về các vấn đề của chiến đội.
Thì Lam nói: “Chú đã gửi thông báo cho cả gia đình, không được phép giúp đỡ cho em dưới bất kỳ hình thức nào.
Dựa trên mối quan hệ sâu đậm của chúng ta, chị có thể bí mật tài trợ cho em một chiếc xe.”
Thì Phỉ vừa bộc lộ vui mừng, thì Thì Lam đã nói: “Gần đây văn phòng Viện kiểm sát có một loạt xe bị tịch thu phải bán đấu giá, có thể để lại cho em một chiếc Santana.”
Thì Phỉ lại bình tĩnh, không nhanh không chậm nói: “Không gạt chị, Santana cũ em cũng mua được.”
“Hoặc đổi ra tiền, tự em chọn.”
“Có thể nói thêm tiêu chuẩn không?”
Thì Lam bình thản nói: “Xe bị tịch thu, nào có chỗ cho em chọn?”
“Vậy chị đổi ra tiền đi, có bao nhiêu tính bấy nhiêu.” Nói xong còn thấp giọng càu nhàu: “Không nghĩ tới đường đường là một đại luật sư, lại keo kiệt như vậy.”
Tô Mộc Hề đang uống nước thiếu chút nữa thì phun ra.
Chị đồng ý tài trợ cho anh, anh nên cám ơn mới phải, vậy mà còn chê người ta keo kiệt, chính anh mới là người keo kiệt đó?
“POLO thế nào?”
Bị Santana kích thích, bây giờ Thì Phỉ cảm thấy chỉ cần tốt hơn Santana là được.
Thì Lam thấy Thì Phỉ đồng ý, thì liên hệ tại chỗ, cúp điện thoại nói: “Mười giờ sáng ngày mai, em đến văn phòng tìm chị lấy xe.”
Cơm nước no nê, Thì Lam đưa Thì Phỉ và Tô Mộc Hề về trường, trước khi đi, cô ấy đưa cho Tô Mộc Hề một tấm danh thiếp, và dặn dò: “Sau này nếu nó thiếu em tiền lương, thì đến tìm chị, chị giúp em kiện nó đến táng gia bại sản.”
Tô Mộc Hề nhận tờ danh thiếp, vẫy tay nói tạm biệt với Thì Lam, thấy đèn đuôi xe của Thì Lam dần dần biến mất trên đường, cô mặt đầy ngưỡng mộ nói: “Chị anh thật là soái.”
Thì Phỉ đến gần tai Tô Mộc Hề thấp giọng nói: “Em có thể không hiểu rõ về chị ấy rồi, chị ấy là luật sư bào chữa hình sự.
Muốn để chị ấy giúp em, thì anh phải làm ra một vài chuyện rất cầm thú mới được, ví dụ như…”
Tô Mộc Hề bị dọa sợ tránh qua một bên: “Chị anh là một người chị tốt, em sẽ giữ lại danh thiếp sau này kết bạn với chị ấy.”
Thì Phỉ nhướng mày nói: “Không kiện anh?”
Tô Mộc Hề chân chó lắc đầu: “Không không.”
Thì Phỉ hài lòng cười híp mắt: “Xét thấy biểu hiện hôm nay của em không tệ, anh có thể đưa em về ký túc xá.”
“Em có thể tự mình đi về, không làm phiền anh.”
Vừa mới dứt lời, Tô Mộc Hề liền chạy thật nhanh.
Thì Phỉ nhìn bóng người chạy trốn giống như con thỏ nhỏ của cô, “xì” bật cười.
Người đi qua đường cho rằng mình nhìn lầm, Thì Phỉ mà cười?!!.