Anh Từng Là Duy Nhất

“Hân Nghiên, bọn em ở khách sạn sẽ phải xuất trình chứng minh thư, Thẩm Duệ rất dễ điều tra được em ở đâu, ở trung tâm thành phố anh có một căn nhà, hay là em tới đó lạnh tạm một thời gian.” Thật ra Liên Mặc muốn nói, chuyện ảnh nóng bị lộ. Một khi cô xuất hiện trước nơi đông người thì sẽ bị đám ký giả truyền thông hoặc đám cuồng phẫn nộ công kích. Đến khi đó cô muốn giấu chỗ ở của mình với Thẩm Duệ là không thể.

Tống Hân Nghiên do dự một lát, cô biết, với sức ảnh hưởng của Thẩm Duệ ở Đồng Thành, cho dù cô trốn ở đâu thì anh cũng sẽ tìm được cô. Cô không muốn gây thêm phiền phức cho Liên Mặc, dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô, lẽ ra phải do bản thân tự giải quyết.

“Liên Mặc, đưa em tới khách sạn đi.” Tống Hân Nghiên kiên trì nói, cô tránh né Thẩm Duệ bởi vì trong lòng cô rất loạn, cô không thể đưa ra quyết định lý trí.

Liên Mặc nhìn cô, sự cứng cỏi trong xương cốt khiến cô không thể dễ dàng dựa dẫm vào ai đó. Lúc này, anh rất ghen tị với người đàn ông đã làm tổn thương cô.

“Được.”

Nửa giờ sau, xe dừng ở bên ngoài một khách sạn bảy sao, đây là khách sạn của Liên thị, ở đây Liên Mặc có một phòng VIP dài hạn, có thể trực tiếp nhận phòng mà không cần đăng ký.

Lúc xuống xe, Liên Mặc đưa kính râm của mình cho cô, anh nói: “Hân Nghiên, đeo lên đi, đừng để người khác nhận ra.”


Trái tim Tống Hân Nghiên đau nhói, cô đưa tay nhận lấy kính rồi đeo lên. May mà hiện tại là ban đêm, trong khách sạn không có người, cô đi thẳng vào thang máy cũng không bị nhận ra.

Liên Mặc đưa hai người về phòng, anh đặt Hàn Mỹ Hân còn đang ngủ say lên giường, bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn Tống Hân Nghiên đang đứng trước cửa sổ, anh nói: “Em đi tắm rửa rồi ngủ đi, sáng mai anh lại tới thăm hai người.”

Tống Hân Nghiên quay người lại, cô áy náy: “Liên Mặc, xin lỗi, nửa đêm còn hại anh chạy bôn ba, anh nhanh về đi, lái xe chú ý an toàn.”

Liên Mặc chậm rãi bước tới cạnh cô, anh cụp mắt nhìn cô, giữa lông mày của cô có một sự cô đơn không che giấu được, đột nhiên anh không kiềm chế được, đưa tay ôm cô vào trong lòng: “Hân Nghiên, chúng ta là bạn bè, đừng suy nghĩ linh tinh, ngủ một giấc thật ngon, chuyện lớn sẽ trở thành ngày hôm qua, dũng cảm đối mặt mới tất cả.”

Tống Hân Nghiên yên lặng mặc cho anh ôm, cô gật đầu nói: “Anh yên tâm, em không sao, anh về nhà đi.”

Mặc cho trong lòng không hề nỡ, nhưng Liên Mặc lẫn tự nhủ bản thân để buông cô ra, anh bỏ hai tay vào túi quần một cách mất tự nhiên, nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối: “Được, em nghỉ sớm đi.”

Tống Hân Nghiên tiễn Liên Mặc ra ngoài rồi đóng cửa, cảm xúc bị đè nén cả đêm bỗng dâng trào, cô không chịu nổi, trượt dọc theo cánh cửa, ngồi trên mặt đất cho đến khi trời sáng.



Liên Mặc lái xe rời khỏi khách sạn, điện thoại anh vang lên, anh bắt máy, giọng nói mang theo một chút thờ ơ: “Ai vậy?”

“Tôi là Thẩm Duệ.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo của Thẩm Duệ, Liên Mặc cười khẽ: “Tôi biết là ai, sao muộn thế này mà Tổng giám đốc Thẩm còn gọi cho tôi vậy?”

“Anh đưa Hân Nghiên đi đâu rồi?” Thẩm Duệ chất vấn không chút khách khí, ngay dưới mí mắt của anh còn dám đưa người đi, anh ta cũng to gan thật đấy!

“Cô ấy không muốn gặp anh!” Liên Mặc hờ hững nói.


“Chuyện giữa tôi và cô ấy không cần người ngoài nhúng tay vào, Liên Mặc, nói cho tôi biết cô ấy ở đâu thì tôi sẽ không nhắc tới chuyện cũ, nếu không thì đừng trách tôi không nhắc trước.” Thẩm Duệ nham hiểm nói.

“Tổng giám đốc Thẩm cũng chỉ có bản lĩnh này thôi sao? Tôi đã nói rồi, cô ấy không muốn gặp anh, tôi nghĩ tốt nhất anh vẫn nên ngẫm lại những gì mình đã làm với cô ấy rồi hẵng trút giận lên người khác.” Liên Mặc nói xong liền cúp máy.

Trong lòng Thẩm Duệ vô cùng tức giận, anh siết chặt điện thoại trong tay, dùng sức ném ra ngoài, điện thoại đụng phải kính chắn gió vỡ thành đôi, trái tim anh cũng theo đó mà vỡ thành từng mảnh. Anh cắn răng, mím chặt môi, đôi mắt phượng như phủ thêm một lớp sương mù, u tối đến đáng sợ. Cô không muốn gặp anh, làm sao anh có thể chấp nhận câu trả lời này được?

Một lúc sau, anh cầm một chiếc điện thoại khác gọi đến một dãy số: “Điều mấy người ra đây, tôi muốn biết Tống Hân Nghiên đang ở đâu trong thời gian ngắn nhất.”

Nghiêm Thành ở đầu dây bên kia cũng không hề phát cáu, điện thoại Tổng giám đốc gọi tới, anh muốn ngủ cũng không dám ngủ. Từ khi ảnh nóng của cô Tống bị phát tán ra ngoài, bầu không khí trong công ty xuống tới âm độ, cách Tổng giám đốc Thẩm trong vòng mười mét luôn có một áp lực khiến người ta không thể thở nổi.

Hơn ai hết, anh hy vọng Tổng giám đốc Thẩm và cô Tống sẽ làm lành với nhau, nhưng xem ra đêm nay, hai người họ còn cãi nhau nhiều hơn.

Thẩm Duệ dừng lại một chút, vẻ mặt anh mang theo hơi lạnh thấu xương, anh nói: “Ngoài ra, cho người giám sát Liên Mặc, anh ta đi đâu gặp những ai đều phải báo cáo hết lại cho tôi.”

“Vâng thưa Tổng giám đốc.” Nghiêm Thành vội vàng bò dậy, anh cúp máy, bắt đầu gọi điện thoại tìm người.

Mười rưỡi, Nghiêm Thành đẩy cửa đi vào phòng làm việc, người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản nhưng trên người anh lại toát ra một vẻ lạnh lùng cao quý. Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại, ánh mắt u ám: “Tìm thấy người chưa?”


Nghiêm Thành lau mồ hôi lạnh trên trán, bầu không khí trong phòng làm việc cực kỳ căng thẳng, anh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Duệ, chỉ cúi đầu nói: “Vẫn chưa, Liên Mặc rất gian xảo, người của chúng ta đã mất dấu rồi.”

Bảy giờ sáng, Liên Mặc ra khỏi nhà, a đến ngoại ô phía Tây đánh golf cùng đối tác, 8 giờ quay trở lại thành phố ăn sáng xong thì về Liên thị, 9 giờ tổ chức hội nghị cấp cao, người của bọn họ vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, hội nghị kết thúc vào lúc 10 giờ, Liên Mặc tự mình lái xe rời khỏi công ty, anh ta lượn trên phố một vòng, đi đổ xăng, đợi đến khi chiếc xe lái ra ngoài thì tài xế đã đổi thành một người khác, không thấy Liên Mặc đâu nữa.

Thẩm Duệ nhíu mày, anh nhìn Nghiêm Thành không chớp mắt. Có một loại bình tĩnh như cơn giông sắp ập tới, anh nhếch môi: “Không tìm được người còn về đây làm gì? Tiếp tục tìm cho tôi!”

“Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã cho người điều tra những khách sạn thuộc sản nghiệp của Liên thị, phát hiện Liên Mặc có một phòng VIP dài hạn ở đó, nếu như tôi đoán không nhầm thì chắc hẳn bây giờ cô Tống đang ở khách sạn.” Nghiêm Thành danh thiếp của khách sạn đó cho Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ nhận lấy, anh cầm áo khoác rồi bước nhanh ra ngoài. Nghiêm Thành vội vàng theo sau, anh vừa đi vừa nói: “Còn có một chuyện nữa, vụ bê bối formaldehyde vừa rồi đã có tiến triển.”

“Nói!” Thẩm Duệ không dừng bước, hiện tại đối với anh không có chuyện nào quan trọng bằng việc tìm Tống Hân Nghiên cả, lần này tìm được cô, anh nhất định sẽ không bao giờ để cô rời khỏi tầm mắt.

Hai người đi vào trong thang máy, Nghiêm Thành ấn số tầng, anh báo cáo tiếp: “Chủ thầu mà lần trước chúng ta điều tra, vợ của anh ta đến đồn cảnh sát minh oan, nói chồng cô ta bị người ta hại chết. Chủ thầu vốn không hề dính vào cờ bạc, anh ta cũng không thiếu nợ ai, nghe nói là một người rất thương yêu gia đình, siêng năng thành thật. Chúng tôi lần theo dấu vết và phát hiện ra trước khi chết anh ta có vẻ như đang lẩn trốn ai đó, cuối cùng thì bị xe tải cán chết khi băng qua đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận