'Thẩm Duệ chậm rãi đi theo sau cô, nghe cô ngây thơ nói vậy anh lắc đầu bật cười.
Lúc rời khỏi đường phố Minh Thanh vẫn còn sớm, Tống Hân Nghiên còn tức giận Thẩm Duệ nên cô ngồi ghế sau. Thẩm Duệ vừa lái xe vừa nói: "Em rất thích bộ trang phục đó à?”
'Tống Hân Nghiên không để ý tới anh.
"Vậy khi chúng ta chụp ảnh cưới, anh bảo nhà thiết kế thiết kế một bộ như thế được không?" Thẩm Duệ dỗ cô.
'Tống Hân Nghiên vẫn không để ý đến anh, hừ một tiếng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Sao anh hiểu được ảnh chụp sau này và ảnh chụp hiện tại không hề có cảm giác giống nhau?
Bốn mươi phút sau, xe dừng trước cửa tiệm lễ phục cao cấp, trong tủ trưng bày đầy trang phục xinh đẹp cao quý. Tống Hân Nghiên biết nơi này, Tống Nhược Kỳ là khách quen ở nơi đây.
"Anh dẫn em đến đây làm gì?" Tống Hân Nghiên nhãn nhịn, cuối cùng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ.
"Thử lễ phục." Một tháng trước Thẩm Duệ đã báo kích cỡ của Tống Hân Nghiên cho nhà thiết kế lễ phục. nổi tiếng Italy, một tuần trước lễ phục đã được chuyển bằng máy bay về, khi đó cô đang chiến tranh lạnh với anh nên anh không dẫn cô đến đây.
Anh đi đến ghế sau, kéo cửa chờ cô.
'Tống Hân Nghiên không chịu xuống xe, cô nói điều kiện với anh: "Anh đưa ảnh chụp cho em, em sẽ đồng ý với anh đi vào thử lễ phục. Nếu không vào hôn lễ của 'Thẩm Ngộ Thụ anh hãy đi một mình đi, hoặc là tìm bạn gái khác."
Từ khi bức ảnh giường chiếu bị tung lên Weibo, ông cụ Thẩm không hề xuất hiện, cuối cùng không tìm cô gây phiền phức nữa. Song, ông không đến tìm cô không có nghĩa ông chấp nhận mối quan hệ giữa cô và Thẩm Duệ. Cô chủ động đi đến, rất sợ ông cụ Thẩm sẽ thả chó căn cô.
'Thẩm Duệ biết cô còn giận dỗi vì chuyện ảnh chụp, anh khoác tay lên cửa xe, cười nói: 'Em thử xong lễ phục thì anh sẽ đưa cho em."
"Thật sao?" Đôi mắt cô tỏa sáng, cho dù tấm hình khi nãy cô chụp rất xấu nhưng cô vẫn muốn có, dù sao đó cũng là tấm duy nhất.
Anh khẽ gật đầu: "Đương nhiên, quân tử nhất ngôn."
"Tứ mã nan truy." Cô vô cùng hào hứng vội vàng xuống xe. Thẩm Duệ nhìn dáng vẻ phấn khởi của cô, cô gái này như thời tiết tháng sáu, thay đổi thất thường.
Anh đóng cửa xe lại dẫn cô đi vào cửa hàng lễ phục. Trong cửa hàng vàng son lộng lẫy, nhân viên phục vụ nhiệt tình lên đón tiếp: "Anh Thẩm, lễ phục đã chuẩn bị xong, mời qua bên này."
Tống Hân Nghiên đi theo Thẩm Duệ đến khu khách VIP, liếc nhìn thấy Thẩm Ngộ Thụ đang ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt anh ta lộ vẻ không kiên nhẫn. Đúng lúc này, rèm trong phòng thử đồ kéo ra, Hạ Doãn Nhi mặc váy cưới trắng nõn đứng trên bục. Áo cưới thiết kế đuôi cá, dựa trên thiết kết đang thịnh hành nhất hiện tại, lộ vẻ cao quý xa hoa.
Trong giây phút Tống Hân Nghiên nhìn thấy Hạ Doãn Nhi, cô muốn quay người rời đi nhưng lại bị Thẩm Duệ nắm cổ tay lại. Anh im lặng nhìn cô, nói: "Đi thử lễ phục đi, ngày mai anh không có thời gian đi cùng em."
Thẩm Ngộ Thụ không yên lòng, cho dù anh thỏa hiệp với vận mệnh, không thể không cưới Hạ Doãn Nhi làm vợ nhưng trong lòng chỉ nhớ nhung người kia. Đêm đó, anh xúc động đi đến thành phố Giang Ninh nhưng cũng không gặp Lệ Gia Trân.
Ngự Hành nói cho anh biết Gia Trân ra nước ngoài du học, nhờ anh ta nhắn anh một câu, số mệnh có thì cuối cùng sẽ có, số mệnh không có thì đừng cưỡng cầu. Bọn họ yêu nhau chín năm, trong lúc quan trọng cô từ bỏ anh còn bảo anh đừng cưỡng cầu, đúng là vô cùng nực cười.
Nếu như cô muốn anh cưới Hạ Doãn Nhi thì anh sẽ cưới, chỉ mong cô đừng hối hận!
Nghe thấy giọng của Thẩm Duệ, anh ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, sau đó lại cụp mắt im lặng. Tống Hân Nghiên nhìn Hạ Doãn Nhi ở trên bục, cô ta như con gà trống hiếu chiến, kiêu căng hất căm lên nhìn cô bằng nửa con mắt.
Cô cắn răng, vì sao cô phải đi? Người đứng trên bục nên là Gia Trân chứ không phải cô ta, người nên đi là cô 1a.
Gặp ở nhà họ Hạ một lần, cô rất thích tính cách hoạt bát của Hạ Doãn Nhi. Sau đó chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Hạ Doãn Nhỉ xuất hiện trước mặt cô là cô chủ vênh váo hung hăng, tranh giành váy cưới với Gia Bảo. Sau đó cô †a nói khiến cô không còn ấn tượng tốt gì với cô ta cả.
Cô nhìn Thẩm Ngộ Thụ, cô không rõ vì sao Thẩm Ngộ Thụ lại khuất phục trước vận mệnh. Anh ta và Gia Trân có chín năm tình cảm, chẳng lẽ không sánh bằng gió xuân thoáng qua với Hạ Doãn Nhi sao?
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh, cô ta cảm thấy bầu không khí dường như có sát khí khó hiểu, vội nói: "Cô Tống, mời đi theo tôi."
Tống Hân Nghiên giấy ra khỏi tay của Thẩm Duệ, khập khễnh đi về phía phòng thay đồ. Thẩm Duệ nhìn bóng lưng của cô, anh bước nhanh về phía trước nắm chặt cổ tay cô, xoay người bế ngang cô lên, khế trêu chọc: "Có nhân công miễn phí lại khong gọi, hành hạ mình như thế làm gì?"
'Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, ánh đèn chiếu lên người anh, hơi thở nam tính của anh bao phủ mang theo. vẻ hung hăng khiến người ta sợ hãi. Tống Hân Nghiên nắm áo sơ mi trên vai anh, bị anh ôm vào phòng thay quần áo.
Dường như cô cảm nhận được ánh mắt ghen ghét nhìn bọn họ, cô rướn khỏi vai anh nhìn bóng dáng đang đứng trên bục. Hạ Doãn Nhi ghen ghét nhìn bọn họ chằm chằm, trong giây phút đó bỗng nhiên cô hiểu ra một điều.
Mặc dù mới gặp nhau trong biệt thự nhà họ Hạ, cho dù Thẩm Duệ uy hiếp khiến cô ta sợ hãi nhưng cô không hề bỏ sót dáng vẻ thiếu nữ tim đập thình thịch khi Hạ Doãn Nhi nhìn Thẩm Duệ. Sau này, ông cụ Thẩm còn nói với cô vợ của Thẩm Duệ chỉ có thể là Hạ Doãn Nhi.
Sau đó, trong biệt thự nhà họ Thẩm xảy ra chuyện, 'Thẩm Duệ bị hạ độc, thật ra đêm đó ông cụ Thẩm đã tính toán hết cả, muốn để cho Thẩm Duệ và Hạ Doãn Nhi gạo nấu thành cơm, từ đó ép bọn họ kết hôn.
Từ lúc đầu người Hạ Doãn Nhi thích là Thẩm Duệ, nhưng cô ta lại muốn gả cho em trai của người trong lòng, cuối cùng cô ta muốn gì?
Thẩm Duệ đặt Tống Hân Nghiên lên ghế trong phòng thay quần áo, anh cụp mắt nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, ngón tay khẽ nâng cằm cô lên, khẽ hỏi: "Em đang suy nghĩ gì thế?"