'Tống Hân Nghiên thấp thỏm nhìn anh, kéo váy nói: "Đẹp không anh?”
"Rất đẹp." Thẩm Duệ chậm rãi đi đến bên cạnh cô, sau khi thay quần áo, Tống Hân Nghiên xinh đẹp đến mức anh chỉ muốn giấu cô đi, một mình thưởng thức vẻ đẹp của cô.
Anh nắm tay cô, bước ra khỏi phòng ngủ. Anh đi rất chậm, quan tâm vết thương nơi chân cô còn chưa khỏi hẳn. Dưới tầng, Liên Thanh Vũ đang ngồi trong phòng khách, thấy cặp trai thanh nữ tú chậm rãi đỡ nhau xuống cầu thang, hai tay cô ta siết chặt thành nắm đấm, trong lòng vô cùng ghen tị.
Cô ta rất muốn lao tới đẩy Tống Hân Nghiên xuống cầu thang, đổi lại cô ta đứng cạnh Thẩm Duệ. Được anh nhìn bằng ánh mắt đầy âu yếm như vậy, cô ta sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Thế nhưng hiện tại Liên Thanh Vũ không thể làm gì hết, Thẩm Duệ đã có ý định đuổi cô ta đi, nếu cô ta lại tỏ ra ác ý với Tống Hân Nghiên thì anh sẽ hành động ngay lập tức.
Dù có nghiến nát răng, cô ta vẫn phải giả vờ ngoan ngoãn.
Liên Thanh Vũ đứng dậy khỏi ghế sofa, chậm rãi đi tới trước cầu thang, cười nói: “Anh Duệ, hôm nay chị dâu thật xinh đẹp, đúng là trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, nếu đây mà là lễ cưới thì người khác còn tưởng hai người mới là cô dâu chú
rể đấy. 'Tống Hân Nghiên nghe Liên Thanh Vũ tâng bốc mà sởn hết da gà.
'Thẩm Duệ nghiêng đầu liếc cô, trong mắt thoáng qua vẻ si mê và trìu mến, anh cười trêu: “Nghiên Nghiên, hôm nay em nhớ chủ động một chút nhé, em cướp. được hoa cưới của cô dâu thì cặp đôi làm lễ cưới tiếp theo nói không chừng sẽ là chúng ta rồi.”
'Tống Hân Nghiên lười anh, gằn giọng: "Em không muốn."
'Thẩm Duệ chỉ cười không nói gì, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thấy đã muộn, anh bèn nói: "Đi thôi, sắp trễ giờ rồi."
Tống Hân Nghiên đang định kéo dài thời gian thì Thẩm Duệ đã ôm eo cô bước ra khỏi cửa. Cảm giác sau lưng như có ánh mắt lạnh lẽo cứ nhìn chăm chằm mình, khoảnh khắc bước ra khỏi biệt thự, cô lặng lế quay đầu lại, lập tức. trông thấy vẻ hận thù hằn rõ trong mắt Liên Thanh Vũ, trái tim cô không khỏi nảy lên.
Có một loại người như vậy, bản thân không làm gì hết vẫn biến thành kẻ thù trong mắt đối phương. Không phải do bạn không tốt mà là do bạn đã cướp mất thứ người ta yêu thích rồi.
Cô biến thành cái gai đâm vào thịt của Liên Thanh Vũ bởi vì cô đã có được người đàn ông cô ta mong muốn nhất nhưng không bao giờ có được.
Một chiếc Aston Martin One 77 đang đậu trong gara, trên toàn thế giới chỉ sản xuất có bảy mươi bảy chiếc xe dòng này thôi, trong đó ở Trung Quốc chỉ có năm chiếc, giá trị mỗi chiếc lên tới nửa tỷ đồng, không ngờ một trong số đó lại nằm trong tay Thẩm Duệ.
Chiếc Aston Martin màu xám bạc tỏa ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, 'Thẩm Duệ lịch lãm mở cửa xe, chờ Tống Hân Nghiên ngồi vào anh mới nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi ngồi vào ghế lái.
Giao thông trong thành phố đã bị hạn chế nghiêm nghặt, các phương tiện được chuyển hướng phân làn nên không gây ra tình trạng ùn tắc. Khi xe của họ vượt qua một chiếc xe móc rẽ vào con đường đến nhà họ Thẩm, thế mà trên đường không có một bóng xe nào, đây cũng là con đường duy nhất đến nhà tổ nhà họ Thẩm.
Thẩm Duệ dừng xe bên đường, đợi khoảng chừng hai mươi phút sau, đoàn rước dâu mới cuồn cuộn kéo tới. Dẫn đầu là ba chiếc xe việt dã Mercedes-Benz, nắp sau xe mở ra, nhiếp ảnh gia giỏi n Đồng Thành đang ghi lại cảnh xe hoa và đoàn xe rước dâu sang trọng bậc nhất.
Chiếc dẫn đầu là Stretch-Limousine màu trắng, được trang trí bằng hoa hồng Louis XIV tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu. Mấy chiếc xe thể thao hộ tống phía sau thì Tống Hân Nghiên không kể tên nổi, trên đường xuất hiện quá nhiều xe sang, thu hút sự chú ý của người đi ở làn đối diện. Mọi người không ngừng ngước. lên nhìn, cảnh tượng này chẳng khác gì một buổi triển lãm xe hơi sang trọng.
Thậm chí trên trời còn có máy bay không người lái chụp ảnh từ trên không, đám cưới thế kỷ này hoành tráng đến mức xưa nay chưa từng có.
Nghe nói chỉ duy nhất một bên truyền thông được phép đưa tin độc quyền về đám cưới, các nhà truyền thông khác chỉ có thể ngồi trên đường chụp ảnh từ xa, uống rượu độc giải khát.
Đây là đám cưới hoành tráng nhất ở Đồng Thành trong những năm gần đây, tạo thành sự chênh lệch rõ rệt với đám tang xa hoa nhất không lâu sau đó.
'Tống Hân Nghiên đang ngồi ở ghế phụ, nhìn chiếc Stretch-Limousine chạy qua, thoáng thấy chú rể bên trong với gương mặt tuấn tú không một chút vui vẻ, cô buồn bã lẩm bẩm: “Rõ ràng cả hai không yêu nhau mà, sao lại muốn kết hôn chứ?”
"Em nói gì?" Thẩm Duệ hỏi cô. 'Tống Hân Nghiên lắc đầu: "Không có gì."
'Thẩm Duệ nghiêng người nhìn cô chằm chằm, nhìn thật sâu vào mắt cô, nói: “Em đừng nghĩ ngợi lung tung.”
"Em không có, em chỉ thấy tiếc cho Gia Trân thôi. Nếu cô dâu trong chiếc xe này là em ấy, vẻ mặt Thẩm Ngộ Thụ sẽ không buồn bã như vậy. Nhìn họ làm em luôn cảm thấy sức mạnh của con người thật nhỏ bé, cuối cùng cả hai vẫn không đánh bại được vận mệnh.” Tống Hân Nghiên tiếc nuối nói, điều khiến cô cảm thấy tiếc nhất chính là tình cảm chín năm của hai người họ.
Cuộc đời con người có bao nhiêu lần chín năm chứ, có lẽ một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không bao giờ tìm lại được.
Ngón tay mềm mại của Thẩm Duệ khẽ mơn trớn làn da mỏng manh nơi cằm cô, anh ngông cuồng nói: “Mệnh anh do anh quyết, chứ không thuộc về ông trời.”
'Tống Hân Nghiên nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt, cô cười khúc khích lắc đầu: “Anh lái xe đi."
Thấy cô mỉm cười, trái tim Thẩm Duệ chậm rãi thả lỏng. Anh khởi động xe, đi theo đoàn rước dâu về biệt thự nhà họ Thẩm. Đột nhiên phía trước vang lên một tiếng phanh chói tai, đoàn xe đang tiến tới bỗng dừng lại.