Thẩm Duệ cau mày, bên trên đã thi hành kiểm soát giao thông từ lâu, sao có thể xảy ra tình huống này được, rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì. Tống Hân Nghiên bỗng cảm thấy sốt ruột vô cùng, vội quay sang nói với Thẩm Duệ: “Thẩm Duệ à, có chuyện gì vậy?”
“Anh cũng không biết, chúng ta chạy lên phía trước xem thử đi.” Dứt lời, anh rề xe vào đường trống bên cạnh, chạy lên trước một khúc. Lúc này, ba chiếc xe hoa đã dừng hẳn lại do bị một chiếc Aston Martinone 77 màu đen chặn đường, dưới ánh mặt trời rực rỡ, chiếc xe đen đó lại tỏa khí lạnh âm u.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, đợi tới khi hoàn hồn thì ảnh sát giao thông đã tới sơ tán.
Trong chiếc Lineoln Stretch Limousine, vì xe thắng gấp nên thoạt nhìn, Thẩm Ngộ Thụ và Hạ Doãn Nhi có hơi chật vật, tài xế vội vàng quay đầu kiểm tra cô dâu, chú rể, hỏi thắm: "Cậu năm, mợ năm, hai người có sao không?"
Thẩm Ngộ Thụ nhăn mặt cau mày, ra lệnh: “Xuống xe xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”
“Rõ” Tài xế chưa từng gặp chú rể nào như này, rõ ràng là ngày vui trọng đại, nhưng mặt mày lại u sầu như vội về chịu tang vậy, cộng thêm bộ vest đen kia nữa, nhìn mà sợ chết khiếp luôn ấy.
Hạ Doãn Nhi liếc Thẩm Ngộ Thụ, bình thản nói: “Thẩm Ngộ Thụ, nếu anh không muốn kết hôn với tôi thì lập tức xuống xe đi, đừng có ngồi đây mà mặt ủ mày chau”
Thẩm Ngộ Thụ cười khẩy: "Cô tưởng tôi muốn cưới cô lắm sao? Nếu không phải sợ ông cụ bước chân vào quan tài trước thời hạn, còn khuya tôi mới kết hôn với cô”
Hạ Doãn Nhi giận dữ quay ngoắt đầu đi, không thèm để ý tới anh ta. Cô ta liếc nhìn chiếc Aston Martin màu xám bạc bên ngoài cửa sổ, lửa hận trong mắt như được tiếp thêm đầu, phút chốc đã bốc lên ngùn ngụt.
Tài xế lái chiếc xe chạy phía trước nói qua bộ đàm: "Có một chiếc Aston Martin chạy ngược chiều chắn ngang đường, trong xe ngồi một nam một nữ, tôi không biết họ, cậu hỏi thử cậu năm xem cậu ấy có quen biết gì bên đó không, giờ lành sắp tới rồi, để lỡ giờ lành thì không tốt lắm đâu”
Tất nhiên Thẩm Ngộ Thụ cũng đã nghe thấy, trái tim anh ta nảy lên thình thịch, là người mà anh ta đang nghĩ đến sao? Thế là anh ta vội vàng tông cửa, lao thẳng xuống xe, len lỏi qua đoàn xe, chạy tới trước chiếc Aston Martin màu đen kia. Truyện Linh Dị
Đúng là trong xe ngồi một nam một nữ, nam lạnh lùng, cao ngạo, nữ hiền dịu, thướt tha. Khi nhìn thấy người con gái ngồi trong xe, Thẩm Ngộ Thụ có cảm giác cổ họng như nghẹn lại, không thở nổi. Suốt một thời gian dài, anh ta chạy khắp mọi nơi tìm kiếm người con gái ấy như điên như đại, nhưng cô ấy lại như bốc hơi khỏi thế gian, chẳng để lại chút dấu vết gì.
Thế mà bây giờ, cô lại đột ngột xuất hiện trước mặt Thẩm Ngộ Thụ.
Thẩm Ngộ Thụ mở to mắt, nhìn chằm chằm người con gái ngồi ở ghế phó lái không chớp mắt, khung cảnh trước mặt như phủ một tầng sương mờ, nếu bây giờ người đó bảo anh ta hãy bỏ trốn cùng mình, ắt hẳn Thẩm Ngộ Thụ sẽ không chút do dự mà đi theo cô ấy.
Đèn flash nhấp nháy liên tục, bên lẽ có vô số người qua đường cầm điện thoại quay chụp lại cảnh tượng này. Không hổ là hôn lễ thế kỷ, tới cả kẻ cướp dâu cũng tất có tiền, chiếc Aston Martin màu đen này với chiếc màu xám bạc kia là cùng một phiên bản giới hạn đúng không nhỉ?
Ở Trung Quốc chỉ có năm chiếc xe được thiết kế riêng của dòng này thôi, không ngờ hôm nay lại xuất hiện tận hai chiếc, thử hỏi sao hội mê xe có thể dễ dàng bỏ qua chứ? Thế là ai cũng cầm điện thoại lên, quay chụp lia lịa hai chiếc xe sang trọng kia
Thẩm Ngộ Thụ đứng lặng tại chỗ không nhúc nhích, trong ánh đèn lập lòe, gương mặt của cô gái kia thoắt ẩn thoắt hiện, hốc mắt của anh ta ngày càng ướt át, anh ta vươn tay, chầm chậm duỗi về phía cô.
Trong xe, Lệ Ngự Hành nghiêng đầu nhìn em gái yêu quý của mình, trên mặt hiện rõ vẻ dịu dàng: "Không xuống xe gặp anh ta hả?”
Hôm nay, Lệ Gia Trân mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc đen để xõa cùng đôi môi tô son đỏ mọng, nhưng lại không giấu được dáng vẻ tiều tụy của cô ấy. Cuối cùng cô ấy vẫn quay lại, bởi cô còn một tâm nguyện muốn hoàn thành trước khi anh ta trở thành chồng của người khác.
Cô ấy mở xe, bước xuống, gió nhẹ khẽ lướt qua, làn váy phấp phới, như sắp mọc cánh bay đi vậy. Lồng ngực Thẩm Ngộ Thụ nhói lên từng cơn, chầm chậm bước từng bước về phía trước, khó khăn lắm mới dừng lại được mà không phải nhào tới ôm cô vào lòng. Nếu đây là một giấc mơ, anh ta nguyện mãi mãi không tỉnh lại, để thời gian đóng băng tại khoảnh khác này.
Lệ Gia Trân từ từ tiến lại gần, mỗi một bước là một lần trái tim nhói đau như bị dao cắt, bởi hôm nay, mục đích cô tới đây là để từ biệt Thẩm Ngộ Thụ, từ biệt người đàn ông mà cô yêu thương, theo đuổi suốt chín năm ròng rã. Tình yêu mà anh ta dành cho cô, đã đủ để cô kiên cường sống nốt cuộc đời không có anh ta ở bên.
Một đoạn đường vô cùng ngắn ngủi, Lệ Gia Trân lại đi rất lâu, mỗi bước cô đi nặng như đeo chỉ, khó nhọc vô cùng,
Cô ấy đứng trước mặt Thẩm Ngộ Thụ, nghiêng đầu nhìn anh ta, môi khẽ nhếch, nở một nụ cười tính nghịch, nhưng dù nụ cười có rạng rỡ tới đâu cũng chẳng che giấu được cảm xúc ưu thương sắp hóa thành sông chảy ngược nơi đáy mắt, cô nói: “Anh Ngộ Thụ, anh còn nhớ không, trước kia anh và em từng hứa với nhau, nếu anh dám cưới người khác, em sẽ tặng anh một món quà cả đời khó quên”
Thẩm Ngộ Thụ nhìn người con gái trước mặt, chỉ vậy thôi cũng đủ để anh ta nhận ra cô không tới cướp rể, mà tới để từ biệt mình. Cổ họng anh ta như bị một nắm bông mềm mại chặn ngang, khiến anh ta hít thở không nổi
“Em muốn tặng anh món quả gì” Thẩm Ngộ Thụ khổ sở hỏi, giữa khung cảnh đỏ đen trước mặt, bóng trắng tỉnh khôi đó như phát sáng, sáng đến chói lòa, khiến tăm mắt anh ta trở nên mù mờ, dù đã mở to hai mắt hết cỡ cũng chẳng thể nhìn rõ bóng hình của người con gái ấy.
Lệ Gia Trân tiến thêm một bước, xóa tan chút khoảng cách cuối cùng còn sót lại, rõ ràng đã từng gần gũi nhau tới vậy, giờ lại như xa cách nghìn trùng. Ánh mắt cô dừng lại trước đóa hoa cài áo tượng trưng cho chú rể trên ngực anh ta, trái tim đau đớn như bị gai đâm.
Đèn fiash nhấp nháy liên hồi, tạo thành biển ánh sáng chói mắt đến cùng cực, giữa đại dương rực rỡ này, hai tay Lệ Gia Trân quàng qua cổ Thẩm Ngộ Thụ, dâng hiến đôi môi đỏ mọng của mình cho anh ta.
Trong tiếng thét chói tai của đám đông, cửa sau của chiếc xe hoa đậu một góc bỗng bật mở, cô dâu mặc váy cưới trắng tỉnh bước xuống, đứng bên cạnh xe, mặt không biến sắc nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang ôm hôn nhau say đắm, hai bàn tay siết chặt, móng tay ghim sâu vào da thịt. Nụ hôn của hai người họ chẳng khác nào một cái tát vang dội vào mặt cô ta, từ giờ trở đi, cô ta sẽ trở thành trò hề của giới thượng lưu.
Nếu Hạ Doãn Nhi đã dám cướp người đàn ông của Lệ Gia Trân này, vậy cô sẽ khiến cô ta mất hết mặt mũi, cả đời cũng không thể quên, đúng là công bằng.
Đôi môi hai người quấn quýt lấy nhau tận mười phút, nhưng không một ai dám bước tới tách họ ra. Tống Hân Nghiên ngồi trong xe, nhìn họ ôm hôn nhau thắm thiết như vậy thì vui đến bật khóc, cuối cùng cô ấy vẫn không nỡ buông tay mà chạy tới đây.
Nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, chân Lệ Gia Trân run lên băn bật, chẳng thế đứng vững, đôi mắt sáng như sao khép hờ, ánh nước lấp loáng phủ kín mắt. Cô lặng nhìn vệt son dính trên môi người đàn ông trước mặt, nhoẻn miệng cười khẽ, tiếng cười chất chứa đầy sự bi thương và tuyệt vọng, nước mắt cũng không kiềm được mà tuôn rơi.
“Anh Ngộ Thụ, tân hôn hạnh phúc”
Lệ Gia Trân chầm chậm tách ra khỏi lồng ngực anh ta, lùi về sau vài bước, lặng lẽ rời khỏi thế giới của anh ta.