Anh Và Chúng Ta

Sau cái đêm sinh nhật trời đánh, những hành động đáng xấu hổ với Nguyễn Tiến Đức, tôi dường như tránh mặt anh, cứ nghĩ đến cái lúc bị anh sờ soạng người tôi lại run lên. Có vẻ hôm đó hơi quá rồi thì phải.

Huỳnh Mai Anh vừa về nhà rồi, cuối cùng thì nó cũng không ở lại Hà Nội nữa, nó hết cảm hứng rồi.

Tôi mệt mỏi, lê lết bò xuống phòng khách để uống nước, Phạm Đình Cường cũng không biết từ đâu đã nấu xong đồ ăn mà gọi tôi:

"Bụi ơi, chị xuống ăn cơm luôn đi này."

"Nghe thấy rồi đại thiếu gia."

Tôi uống xong nước thì xuống ngồi vào bàn ăn, bằng một cách thần kỳ nào đó nó xuất hiện trong nhà mà tôi chẳng hề biết. Bố mẹ tôi lại chẳng ở nhà nữa.

Tôi cầm bát cơm lên, chưa kịp đưa vào mồm miếng nào, Phạm Đình Cường đã lên tiếng:

"Đức vào Sài Gòn rồi đấy. Nghe nói là có chuyến công tác gì đó, chị biết chưa?"

Tôi liếc nhìn Phạm Đình Cường rồi đáp:

"Chị biết để làm gì? Kệ anh ấy chứ."

"Dạo này anh Mạnh có liên lạc với chị không? Em thấy sinh nhật chị không có anh ấy?"

"Anh Mạnh rất bận, nhưng vẫn nhắn với chị, có điều rất ít, thỉnh thoảng lại chuyển khoản cho chị, nhưng không gọi bao giờ. Từ khi anh vào Sài Gòn đến giờ cũng hai tháng rồi, chị định tuần sau sẽ bay vào Sài Gòn xem sao."


Vừa nói tôi vừa chìm vào suy tư, không biết sao trong đầu tôi lại thoáng qua tia bất an, nóng ruột.

"Chị nghe Huỳnh Mai Anh nói, tối đêm sinh nhật chị, Nguyễn Thu Ngọc ôm em khóc lóc ghê lắm. Em còn tình cảm với Ngọc không?"

Phạm Đình Cường đang chăm chú nhìn tôi, ánh mắt bất ngờ chốn tránh, ngập ngừng mãi mới nặn ra được vài câu:

"Không chị, sai thì cũng sai rồi, kết thúc thì cũng đã kết thúc rồi, còn gì nữa đâu."

Tôi cũng có chút ngờ vực nhưng thôi không hỏi nữa, Phạm Đình Cường chắc cũng không vui vẻ gì khi hỏi đến Nguyễn Thu Ngọc.

"Qua một thời gian dài tiếp xúc với Huỳnh Mai Anh thì sao?" Tôi hỏi.

"Em và Mai Anh chỉ là bạn thôi."

Tôi thở phào, chẳng biết sao lại là thở phào nữa, có lẽ tôi thấy mừng vì họ coi nhau là bạn thay vì có tình cảm với nhau. Phạm Đình Cường là người chung thủy, tôi không nghĩ nó sẽ bước vào một mối quan hệ sớm như thế sau khi mới chia tay. Nói là mới chia tay thôi, ngót nghét đã gần nửa năm trôi qua, tôi về lại Hà Nội cũng lâu rồi, nhớ Sài Gòn quá.

Tôi không nói thêm gì nữa, Phạm Đình Cường cũng không mấy mặn mà với những câu chuyện mà tôi đưa ra. Tôi vẫn luôn suy nghĩ về lý do, nguyên nhân dẫn đến thầy mình mất vợ con, chẳng biết trong khoảng thời gian vừa qua Phan Việt Hưng đã trải qua những chuyện gì.

Ăn xong tôi về phòng, tình cờ đúng lúc có cuộc gọi từ Lục Hiền Anh, vài ngày nữa sẽ làm tiệc đầy tháng cho bé Sen, mời tôi đến thăm dự, tôi cũng vui vẻ. Dù sao thì di chuyển từ Tạ Quang Bửu về Giảng Võ cũng chỉ là một cung đường dài hơn bốn cây số, hơn nữa tôi còn nhận là mẹ của Sen mà.

Tôi nhận job của một phòng trà nọ vào tối nay, Dương Khánh Vũ lại bám lấy tôi đòi đi cùng, thằng bé này chăm chỉ ra phết đó chứ, dù mới chỉ là sinh viên năm ba mà đã làm bao nhiêu việc.

Tôi ngồi vào laptop soạn lại một ít tài liệu, thì nhận được tin nhắn messenger của Triệu Quang Sơn, tôi và Sơn cũng lâu rồi không gặp, dạo này thằng Bờm không phải đi khám nữa, nên tôi ít khi gặp Sơn.


"Mai gặp nhau một chút được không? Ngày kia tớ bay rồi."

Tôi mới chợt nhớ ra, hôm sinh nhật Sơn nói sẽ đi du học về ngành mắt ở đâu đó, cụ thể thì tôi không nhớ được, không ngờ rồi cũng đã sắp tới ngày, vậy là ba năm nữa mới có thể gặp lại à.

"Ok vậy thì chiều mai nhé."

"Tớ đi rồi cậu có nhớ tớ không?"

"Nhớ chứ, cậu là bạn tốt của tớ mà."

"Ok, vậy chiều mai nhé. Cậu chọn rồi gửi địa chỉ cho tớ nha." Triệu Quang Sơn nói.

Hai mươi tư năm cuộc đời, từ năm này qua năm khác rồi những người bạn cũng lần lượt có gia đình, có sự nghiệp. Ừ thì tôi cũng có, tôi sẽ flex với mọi người, một tình yêu mà tôi có đó là gia đình tôi luôn khoẻ mạnh, có một người yêu tôi và có một người tôi yêu, thế là quá đủ rồi.

Tôi soạn tài liệu xong thì ngồi ngân nga điệu nhạc của một ca sĩ mà mình rất thích, tôi sắp lấn sân sang làm ca sĩ tới nơi mà mấy cái nốt cao tôi không lên được, tự dưng thấy cũng uổng bốn năm học nhạc viện hàng đầu đất nước.

"Nhìn em anh bối rối, anh thua rồi tim em lắm lối, anh chưa từng dám nói anh yêu một ai thế này.."

Bỏ đi, hát hò gì.

Tôi có thuộc lời đâu, đoạn này hay nên tôi hát cho cuộc đời thêm muôn màu muôn vẻ vậy chứ bài này sầu không gì diễn tả được.


Như hẹn, tôi chọn một quán cà phê sân vườn gặp Triệu Quang Sơn. Hôm nay rất khác với cái vẻ bình thường, thường ngày đã đẹp sáng bừng rồi, giờ chao chuốt hơn nên làm người ta chao đảo theo. Tóc tai vuốt vuốt các thứ không khác gì mấy anh tổng tài hay xuất hiện trong phim ngôn tình Trung Quốc, đó là tôi diễn tả về cái vẻ đẹp trời phú của Triệu Quang Sơn.

Tôi với Sơn ngồi xuống ghế, tôi order cho mình một ly cappuccino quen thuộc, còn Sơn vẫn như hồi đại học, một ly cà phê sữa đá cho tỉnh táo.

Tự nhiên hai đứa nhìn nhau cười ngại ngùng chẳng biết phải nói gì. Nói sao thì hôm nay cậu ta cũng quá bảnh rồi.

"Cậu hôm nay khác quá. Chẳng giống một bác sỹ đầu tắt mặt tối chút nào." Tôi nói.

Triệu Quang Sơn tay khuấy cà phê, miệng cười:

"Tớ cũng đâu phải bác sĩ, với cả mai tớ bay rồi thì làm gì nữa mà bận."

"Cũng phải, cậu sẽ đi bao lâu?"

"Nhanh là ba năm, còn lâu thì cũng không biết được."

"Vậy cậu cứ đi đi, ba năm nữa cậu về em gái tớ vừa tròn mười tám, tớ sẽ gả nó cho cậu."

Tôi nói trêu chọc Triệu Quang Sơn, thật ra thì cũng có chút không nỡ, nhưng biết sao giờ, tôi và Sơn cũng đã từng bốn năm không liên lạc rồi mà, hơn nữa cậu ấy đi cũng là để tốt cho cậu ấy thì là bạn tôi phải vui mới phải.

Triệu Quang Sơn chỉ ngồi đó, không để lộ biểu cảm gì.

"Tớ đã định không nói với cậu, nhưng nếu không gặp cậu trước khi đi, có lẽ tớ sẽ cảm thấy có rất nhiều tiếc nuối vì biết bao giờ mới gặp lại nhau. Cứ cho là ba năm nữa thì lúc đó có khi cậu đã yên bề gia thất rồi, cơ hội gặp nhau sẽ rất ít."

Tôi bắt đầu không hiểu lời cậu nói rồi đấy Triệu Quang Sơn.


Tôi cười:

"Có gì đâu, chẳng phải tớ vẫn luôn ở đây à? Sau này cậu về chỉ cần alo tớ là sẽ có mặt, không phải lo."

Chẳng biết Triệu Quang Sơn nghĩ gì, nhưng sau đó rất lâu, cậu ta mới nở nụ cười miễn cưỡng trên môi rồi nhìn tôi trìu mến:

"Ừ, cậu sẽ luôn ở đây mà. Vậy sau này tớ về phải ra đón tớ nhé với cả đưa tớ đi chơi ở những nơi tớ chưa từng đến."

"Ok. Ngày mai để tớ đưa cậu ra sân bay nhé."

"Ngày mai sẽ có khá đông người, cậu không ngại thì cứ đến tiễn tớ."

Tôi thở dài, tôi luôn cảm thấy Triệu Quang Sơn đối xử với mình rất tốt, bốn năm sau gặp lại cũng chưa từng khác đi. Liệu rằng vài năm nữa gặp lại thì sao? Cậu ấy có còn như bây giờ không? Mà nghĩ xa thế làm gì, biết đâu một hai năm nữa tôi kết hôn cùng anh Mạnh hoặc một ai đó thì sao? Cũng có thể là Nguyễn Tiến Đức mà.

Triệu Quang Sơn lấy ra một hộp quà, đó là một cuốn sách, quyển sách này tôi đã rất lâu muốn mua nó nhưng chưa có cơ hội, ai ngờ lại được tặng bởi cậu ấy.

"Quyển sách này tớ rất thích đọc, tớ muốn tặng cho cậu một quyển để coi như là kỷ niệm, sau này dù có gặp lại hay không thì cậu hãy nhớ về tớ nhé." Sơn nói.

Tôi cầm lấy quyển sách rồi mừng rỡ:

"Tớ cũng rất thích nó, tớ đã đọc nó ở trên eBook, chỉ là chưa mua sách thôi. Cảm ơn cậu nhé, tớ sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận."

Quyển sách này đã ra cách đây nhiều năm về trước, đó là Không Diệt, Không Sinh, đừng sợ hãi của nhà sư Thích Nhất Hạnh, tôi đã đọc đi đọc lại nó nhiều lần mà mãi đến giờ mới có sách.

"Cậu thích là được rồi." Sơn nói.

Chúng tôi ngồi mãi một lúc cũng về, đến nhà Sơn ôm chầm lấy tôi, không nói gì, rồi mãi một lúc cũng buông ra và ra về trong sự không nỡ. Lòng tôi cũng rất phức tạp, tôi sẽ không nghĩ là Sơn thích tôi đâu, vì cứ nghĩ mọi chuyện đơn giản thôi, để cuộc đời thêm bình yên. Tôi cầm món quà của Sơn và đi vào nhà, thôi thì chúc cậu một đời bình an, cảm ơn cậu vì đã không nói ra những suy nghĩ làm xáo trộn tình bạn của chúng ta Triệu Quang Sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận