"Thật là đáng sợ, anh sinh ra ở Thiểm Tây, lớn lên ở Cam Túc.
Em sinh ra ở Liêu Ninh, lớn lên ở Nội Mông, cách xa cả nghìn dặm, rồi Trung Quốc lại có đến một phẩy ba tỷ người, thế mà chúng ta lại có thể thi đỗ một trường và ở cùng một phòng ký túc xá, thử tính xem xác suất đó nhỏ đến mức nào, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là em đã không thể gặp được anh rồi."
Đó là một đoạn trích dẫn tôi đọc được trong cuốn Phù Sinh Lục Ký của tác giả mạng Nam Khang Bạch Khởi.
Bây giờ anh ấy không còn nữa, nhưng khi đọc về tác phẩm của anh, tôi đều không kìm được mà rơi nước mắt.
Có thể tôi và Đức, những người tôi gặp được không có một thân thế phức tạp như vậy, nhưng Việt Nam cũng có đến hơn chín mươi triệu người, thế mà chúng tôi lại sinh ra trong cùng một thành phố, cùng một năm sinh và lớn lên học cùng trường.
Tôi chỉ mong những điều tốt đẹp sẽ đến với những mối quan hệ xung quanh tôi và không có cái kết bi thương đến đau lòng như tác giả.
Trời Hà Nội hôm nay mưa, tôi lại nổi hứng văn học, ngồi gõ máy tính trước cửa sổ, khung cảnh mưa rơi bên ngoài nhìn thật lãng mạn, trời cũng có chút se lạnh, mùa này ẩm ướt quá.
Sáng thứ năm lớp tôi không có lịch học, tôi tranh thủ dậy sớm ăn sáng cùng mẹ, bố tôi lại đi từ sáng sớm rồi.
Nhà tôi ở bên cạnh cái trường đại học có diện tích lớn nhất nội thành là Đại học Bách Khoa Hà Nội.
Tôi chỉ vô tình nhìn từ cửa sổ xuống, nhưng lại vô tình bắt được cảnh rất đẹp.
Một chàng trai trên người khoác chiếc áo đỏ thương hiệu của HUST đang đứng co ro vào một góc quán, đeo chiếc khẩu trang màu trắng, tóc basic nhìn rất phù hợp với cái thân hình của anh ta, nhìn từ trên xuống cũng không cao lắm, tầm một mét bảy lăm là cùng, tôi lặng lẽ quan sát, từ đâu đó một cô gái mang trên mình chiếc áo NEU cầm chiếc ô chạy đến, cô gái đó không ngừng lau đi những giọt mưa ướt trên áo của chàng trai kia, tôi không nghe rõ họ nói gì, nhưng mà đúng là rất tình cảm, tôi đoán họ là người yêu, đang cùng nhau trải qua những tháng ngày hạnh phúc nhất của một cuộc tình.
Rồi họ nắm tay nhau rời đi dưới sự che chắn của chiếc ô.
Tôi mỉm cười, hình như tôi lại có lời rồi.
Chỉ là vô tình ngồi đây thôi mà lại có thể bắt gặp cảnh đẹp như thế, tôi đưa nó vào trong câu chuyện của mình và đặt tên là anh và chúng ta.
Tự dưng tôi lại thấy giống tôi và Đức năm lớp mười hai, xe chết máy giữa đường, trời lại mưa, chúng tôi phải hì hì nửa tiếng mới dắt về đến chỗ sửa xe, hai đứa ướt nhẻm, hôm sau ốm một trận không dậy nổi suốt ba ngày.
Nhớ đến tôi lại cười mãn nguyện, là cười xuất phát từ đáy lòng.
Bố tôi sáng nay nói ông vừa mua cho tôi một chiếc piano, nói là để tôi rèn luyện thêm một chút âm nhạc cho đời thêm vui, tôi cảm ơn ông ấy rối rít.
Ông nói vì tôi đỗ đại học nên mua cho tôi như quà tặng, ông còn nói sẽ mời thầy về dạy thêm thanh nhạc cho tôi.
Tôi nói không cần đâu, Đức cũng rất giỏi trong việc này, tôi sẽ bảo Đức dạy để đỡ được một khoản và cũng là người thân thiết, yên tâm hơn.
Ông ấy đồng ý rồi.
"Ting ting ting ting."
Tôi đang suy tư thì một cuộc điện thoại trên messenger cắt ngang, tôi nhìn đó là cuộc gọi từ Hoàng Hương Giang, tôi bắt máy, bên kia là những câu hỏi dồn dập:
"Alo, Hương ơi, mai thứ sáu học Lý Sinh Y học à?"
"Lần trước thầy bảo làm gì thế?"
"Mày ơi, gửi cho tao tài liệu của môn ngoại ngữ hai với, đang gấp lắm rồi."
"Cúc và Triệu Quang Sơn không gửi à?"
Tôi bình tĩnh hỏi lại Hoàng Hương Giang, tôi cũng không hay để ý đến việc trong lớp, mấy cái này cũng toàn Đức gửi cho tôi mà.
Tôi thậm chí còn không thèm tham gia câu lạc bộ nào của trường cơ, tôi không có thời gian chạy deadline, bận đi làm thêm rồi.
"Triệu Quang Sơn thì giờ này chưa dậy nhé, Nguyễn Thu Cúc về quê rồi.
Kêu tao tìm trong e-mail lớp, mà tìm rồi không thấy có." Nó trả lời.
"Ừ, để tao gửi bài tiếng Anh qua Zalo cho, còn bài Lý Sinh thì đúng là không biết, mai thực hành ở bên Hai Bà Trưng đấy nhé.
Bài đo bước sóng ánh sáng và Định luật Lambert - Beer, chỉ cần hoàn thành và vẽ biểu đồ ánh sáng ra thôi."
"Ok, cảm ơn Hương nhé."
Nó cảm ơn tôi rối rít rồi tắt máy, tính ra là tôi còn chưa làm bài luôn đấy.
À, là chưa nhìn đến số liệu đo được của hai tuần trước luôn đấy, nhìn mấy con số thôi đã thấy rối não rồi.
Tôi gọi cho Triệu Quang Sơn, bên kia lập tức bắt máy:
"Alo, gì đấy Hương?"
"Này, mày làm bài Lý Sinh chưa hả Sơn, gửi cho bạn chép với."
"Lớp trưởng chứ có phải thần tiên đâu, đang tìm cách giải đây.
Để tối gửi cho nhé, trời mưa quá mới dậy."
Chẳng hiểu sao lúc bầu ban chấp hành Đoàn và ban cán sự lớp tôi có thể cho nó một vé vote làm lớp trưởng nữa.
Giờ thấy sai lầm ghê, mà thôi không sao, Nguyễn Tiến Đức cũng rất giỏi mà.
Tôi xem tin nhắn Zalo với Nguyễn Tiến Đức, từ sáng tôi không để ý điện thoại, cậu ta đã sớm gửi bài hết cho tôi rồi.
Không quên kèm theo lời nhắn.
"Hôm nay, tao đi tập duyệt cho show hôm thứ bảy, chiều mới về, không rảnh nghe máy, đừng gọi nhé."
Tôi mới không thèm gọi đấy.
Không phải lo, cơ mà cũng thấy nhớ nhớ là thế nào nhờ.
Chân tôi khỏi mà tim tôi bị ốm rồi đấy, chắc tại cứ chăm chăm thả thính thằng bạn thân.
Tôi trả lời lại:
"Vâng, anh đừng bỏ bữa, nhớ ăn đầy đủ nhé."
Rồi cất điện thoại đi, ngồi gửi bài tập ngoại ngữ cho Hoàng Hương Giang, lại tiếp tục cầm quyển Phù Sinh Lục Ký lên đọc.
Chiều hôm ấy bớt mưa, tôi ra chợ mua ít rau cho mẹ nấu cơm, Dượng và dì vẫn chưa về, Phạm Đình Cường vẫn ăn cơm nhà tôi, trời mưa thế này mà bắt thằng bé chạy từ Hà Đông qua Hai Bà Trưng chỉ để ăn cơm thì đúng là làm khó con người ta quá, mẹ tôi bảo nó cứ ngủ lại phòng anh Khánh, mai chiều đi học.
Ờ tôi quên mất, nó học ở Đại Kim, Hoàng Mai.
Nó lẽo đẽo đi theo tôi để mua rau, tôi hỏi nó:
"Đường, tao hỏi thật mày nhé, mày có thẳng không đấy?"
"Mày muốn thử à?"
"Mày bị điên à? Tao chỉ thương dì Hoa thôi, nhà có mỗi thằng con trai đít nhôm, cuối cùng lại bể bóng thì dì buồn lắm."
Nó gõ đầu tôi, phá lên cười:
"Bụi ơi là Bụi, cái trí tưởng tượng của mày phong phú thật đấy, sao mày không làm nhà Văn đi, học Y làm gì nữa."
Học y là chuyện của học y, làm nhà văn thì vẫn làm được như thường mà.
Có một sự thật là giữa tôi, nó và Nguyễn Tiến Đức là hai người đó biết nấu ăn, biết phân loại rau, thịt, cá, cái gì ra cái đó.
Còn tôi thì không.
Tôi lườm nguýt nó:
"Tao thấy mày hôm trước nhìn Nguyễn Tiến Đức chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, tao tưởng mày thích con trai."
"Tao là đang suy xét nó, xem nó có phải người tốt không hay là một badboi, rồi xem tính nó thế nào, có tốt với mày không thôi."
"Làm thế làm gì?"
"Tao với mày chơi với nhau từ bé, mày là công chúa của tao, tao không ăn hiếp mày thì thôi.
Thằng khác nó ăn hiếp mày tao xông pha với nó liền."
Tôi há hốc mồm hết cỡ ngạc nhiên nhìn nó, ồ hóa ra tao là công chúa của mày hả Cường, ừ nhìn cũng ngon đấy, nếu mày không phải em họ tao, mày cũng có thể là một sự lựa chọn.
Phạm Đình Cường dừng lại trước một sạp rau, lên tiếng hỏi:
"Cô ơi, Cải cúc này bao nhiêu ạ? Cả cà rốt và súp lơ xanh này nữa ạ?"
"Cà rốt mười lăm nghìn, Cải cúc hai mươi, súp lơ hai năm nghìn con ạ.
Mua đi tươi lắm con."
Rồi cô nhìn tôi đứng như trời trồng ở đó, lên câu trêu chọc:
"Con có người yêu giỏi đấy."
Không cô ơi, nó không phải người yêu con, con làm gì đã có người yêu, con còn đang sợ ế đây này.
Tôi đứng đó chỉ biết cười trừ, chưa kịp phản bác lời cô nói.
"Bọn con là hai chị em cô ạ, không phải người yêu.
Cô cho cháu súp lơ này, hai củ cà rốt và bó cải cúc này nhé."
Tôi chưa kịp nói gì, Phạm Đình Cường đã thanh minh giúp tôi, không quên quay qua cười.
Tự dưng thấy nó cười cũng đẹp trai, nhưng cái tình cảm này là tình cảm của người nhà chứ không phải tình cảm nam nữ.
Sau khi trả tiền xong, nó dẫn tôi vào Ogami trên đường Trần Đại Nghĩa mua một bim bim, dù không hay gặp nhau, nhưng nó lại rất hiểu sở thích của tôi.
Đứng trước những gói bim bim từ các thương hiệu, tôi thèm thuồng nuốt nước miếng:
"Bụi, mày cứ lấy đi.
Tao thanh toán cho, hôm nay cứ ăn thỏa thích đi, tao bảo kê."
Thường thì mẹ không cho tôi ăn quá nhiều bim bim và đồ ăn nhanh, tôi nhìn nó âu yếm, hớn hở lấy vài gói rồi thanh toán ra về.
Tôi ôm đống bim bim trong lòng, mà vui như mùa hoa nở:
"Cảm ơn Đường nhé."
"Không có gì, lần sau lại mua nhé."
Rồi nghiêm túc nói với tôi:
"Sau này chị có yêu ai, thì cũng phải tìm hiểu kỹ mới được nhé.
Cảm thấy không ổn là nói với em luôn.
Nó không tốt với chị, em xử nó liền, em còn chưa bắt nạt chị, nó dám."
"Vâng, biết rồi.
Về thôi."
Tôi biết Đường nó thương tôi thật, tôi lớn hơn nó bốn tháng đấy, mà nó cứ xem tôi như con nít ấy, tình ra nó là một Thiên Bình đấy, sao mà goodboi quá ta, không giống một trap chúa như người ta vẫn quan niệm về cái bọn này tí nào.
Nó luôn khiến tôi có cảm giác được che chở khi ở bên nó ấy.
Cái cảm giác này thật sự rất thích, ngày trước cấp hai nó còn hay cùng tôi chốn học đi chơi, cứ về Thái Bình một cái, sẽ cùng tôi ra đồng bắt tôm tép, lội bùn bẩn cả người.
À quê tôi ở Thái Bình nhé.
Sau một lúc về nhà, nó nấu cơm, còn tôi và mẹ chỉ ngồi thôi.
Không hiểu sao số tôi lại quen được hai người, đã đẹp trai rồi lại còn nấu ăn giỏi, chẳng bù cho tôi một chút nào.
Hầy..