Từ vụ lùm xùm hôm trước thì hình như nhỏ này ghim mình rồi hay sao ấy nhỉ.
Mỗi lần đi đổ rác thì y như rằng nhỏ cứ liếc kình như ăn tươi nuốt sống vậy.
Sợ ánh mắt nhỏ một phần, sợ cả cú tát của nhỏ tận nghìn phần
---
Cái nóng ngột ngạt của đêm Hà Nội khiến khu trọ trở nên yên ắng lạ thường, cho đến khi tiếng quạt điện tử giật giật, rồi dừng hẳn.
Khu trọ chìm trong bóng tối, chỉ còn vài tiếng càu nhàu lầm bầm từ mấy phòng bên cạnh.
Việt lúng túng mò mẫm trong phòng, tìm chiếc đèn tích điện nhưng rồi bàng hoàng nhận ra… đèn hết pin từ khi nào chẳng biết.
“Chết thật,” Việt lẩm bẩm.
Trong bóng tối, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là: “Mai có cái đèn tích điện xịn lắm! Thôi đành phải sang mượn thôi.” Vừa nghĩ đến đây, Việt đã thấy ớn lạnh, nhớ lại cú tát “trời giáng” của sáng nay.
Nhưng kệ, đã đến nước này thì còn ngại gì nữa?
Việt mò ra khỏi phòng, hít một hơi lấy can đảm rồi nhẹ nhàng gõ cửa phòng bên cạnh.
Cánh cửa mở ra, trước mắt là Mai, với vẻ mặt không mấy thiện cảm, như thể đã chuẩn bị sẵn “bàn tay thượng đế” lần nữa.
“Ơ, Mai ơi… cho anh mượn cái đèn tích điện được không?” Việt ngập ngừng, cố giữ giọng thật dễ thương, mong sao cô hàng xóm dễ dãi một chút.
Mai khoanh tay, nhìn Việt chằm chằm, giọng lạnh lùng, “Mượn đèn? Sao không bật đèn của mình lên đi?”
Việt cười gượng gạo, gãi đầu, “Ờ… đèn của anh hết pin rồi, nên anh mới sang đây… mà, tiện thể… anh cũng muốn giải thích chuyện hồi sáng…”
“Anh còn chuyện gì để giải thích nữa?” Mai nhìn Việt như thể đang đối diện với kẻ chuyên… “nhặt nhầm”.
“Không… không phải như em nghĩ đâu! Đúng là lúc sáng, anh không hiểu sao tự nhiên giỏ đồ lại có… cái… đó…” Việt lúng túng, cố tìm từ ngữ diễn đạt sao cho dễ nghe nhất, nhưng đúng lúc đó Mai bất ngờ tung ngay một cú đấm thẳng vào mặt cậu.
BỐP!
Việt chỉ kịp nghe một tiếng “bốp” vang trời, rồi cảm giác đau điếng từ mũi lan khắp khuôn mặt.
Cậu ôm mũi, cảm giác chất lỏng đang chảy xuống tay, chạm vào mới biết là máu.
“Trời ơi, sao em lại đấm anh nữa?!” Việt đau đớn la lên.
Tiếng kêu cứu của Việt lập tức làm dãy trọ xôn xao.
Các cánh cửa lần lượt mở ra, những cái đầu tò mò thò ra từ khắp các phòng.
Và đứng ngay cửa phòng Việt là… mẹ cậu, người vừa từ quê lên thăm con trai hiền lành, nay lại phải đối diện với cảnh tượng không thể tin nổi.
“Trời đất ơi, thằng Việt! Con làm cái trò gì mà bị đánh chảy máu mũi thế kia?” Bà mẹ không tin vào mắt mình.
“Mẹ ơi, không phải lỗi của con…” Việt vừa nói vừa ôm mũi, cố gắng giải thích trong đau đớn.
“Con… con chỉ muốn mượn cái đèn tích điện của Mai, rồi nhân tiện giải thích luôn vụ hiểu lầm sáng nay…”
“Hiểu lầm?” Bà mẹ nhìn con trai đầy nghi hoặc, rồi quay sang Mai, ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa kinh ngạc.
“Con của cô Ánh đấy, không phải đứa dễ đấm người đâu.
Mà con của cô Ánh hiền lành nết na, con thử đụng vào thử xem? Đụng cái là nó đấm cho không trượt phát nào, nhìn cái mũi kia là biết.”
Mai đứng khoanh tay, nhìn Việt đầy thách thức, còn bà mẹ thì nghiêm nghị thêm: “Con liệu mà giải thích cho đàng hoàng.
Cô Ánh nghe chuyện này thì đấm thêm mấy cái nữa đấy, lúc đó đừng có gọi mẹ ra cứu.”
Việt muốn đào hố chui xuống.
Nhìn mẹ mình, nhìn Mai, rồi lại nhìn đống máu trên tay, cậu chẳng biết nên cười hay khóc.
Bà mẹ nhìn con trai, giọng đầy nghiêm túc nhưng vẫn không giấu được nụ cười mỉm, “Thôi, đừng làm cô Ánh phật lòng, vào rửa cái mũi đi.
Để mẹ sang xin cái đèn cho, không lại ăn thêm quả đấm nữa thì khổ.”
Đêm đó, trong căn phòng tối om, Việt ngồi cạnh chiếc đèn tích điện sáng chói mà mẹ vừa “vận động” cho, còn mũi thì được dán băng sơ cứu trông đến là khổ sở.
Cậu tự nhủ rằng, từ nay sẽ tránh xa Mai hết mức có thể.
Nhưng cũng ngay lúc ấy, một ý nghĩ mơ hồ bỗng len lỏi trong lòng Việt: một đêm mất điện, một cái mũi chảy máu, và một người hàng xóm không giống ai – liệu đây có phải là “khởi đầu bất ngờ” cho những ngày tháng sinh viên đầy rắc rối mà cậu không thể ngờ tới?