Đêm đã về khuya, cái tĩnh lặng mơ hồ bao trùm cả khu nhà trọ.
Tiếng gió rít qua những khe cửa như rên rỉ, lẫn đâu đó là tiếng chó sủa vang vọng từ cuối ngõ.
Khu trọ nhỏ, cũ kỹ, nằm lọt thỏm giữa lòng thành phố dường như bị bóng đêm nuốt chửng, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng không khỏi rùng mình.
Tất cả chìm vào sự im lặng đáng ngờ, trừ một căn phòng le lói ánh đèn…
Bỗng, tiếng lạch cạch của cánh cổng nặng nề vang lên, phá tan sự yên tĩnh.
Cùng lúc đó, một mùi rượu nồng nặc tràn ngập không khí.
Ông Bảy - người đàn ông với bước chân lảo đảo, dáng vẻ xiêu vẹo – vừa trở về.
Mái tóc bết mồ hôi bết vào trán, ánh mắt đỏ ngầu của ông càng thêm dữ tợn trong ánh đèn mờ ảo.
Ông loạng choạng bước vào nhà, vừa đi vừa lầm bầm chửi đổng, giọng lè nhè vì rượu.
Ánh mắt ông rơi thẳng vào phòng Mai, nơi cô con gái đang ngồi co ro ở góc giường, đôi mắt đầy lo lắng và sợ hãi.
“Mai!” – ông gầm lên, giọng đầy giận dữ.
“Mày lại giấu tao cái gì hả?”
Mai cúi mặt, giọng run run:
“Con… con đâu có giấu gì đâu ba…”
Nhưng lời thanh minh yếu ớt của Mai chẳng có tác dụng gì với ông Bảy.
Ông càng thêm tức giận, xông tới túm lấy tay cô, kéo mạnh về phía mình.
Mai cố vùng vẫy, nhưng sức yếu nên đành bất lực trong tay người cha nát rượu.
Bàn tay ông giáng xuống má cô một cú tát như trời giáng, khiến tiếng động vang dội khắp khu trọ.
Trong phòng kế bên, nam chính nghe thấy tất cả.
Tiếng thét, tiếng khóc nghẹn của Mai làm lòng anh như lửa đốt.
Biết Mai phải chịu đựng cha say rượu mỗi đêm, nhưng đêm nay tiếng khóc ấy khiến anh không thể ngồi yên.
“Không thể để cô ấy chịu đựng như vậy mãi,” anh tự nhủ.
Bỗng, một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu – giả làm ma để dọa ông Bảy, may ra có thể cứu được Mai.
Chậm rãi, anh kéo tấm rèm trắng trong phòng, quấn hờ lên người rồi nhẹ nhàng mở cửa, bước ra hành lang tối om.
Gió lùa vào từng kẽ hở, làm bóng anh đung đưa, giống như một hồn ma lẩn khuất trong bóng tối.
Đứng trước phòng Mai, anh khẽ gõ vào cánh cửa, giọng khàn khàn giả làm âm thanh rên rỉ:
“Đừng đánh con gái ngươi… nếu không… ta sẽ không tha…”
Ông Bảy đột ngột quay lại, đôi mắt đầy hoảng loạn khi nhìn thấy bóng trắng mờ mờ, dáng điệu kỳ quái.
Toàn thân ông run rẩy, chân lùi lại vài bước, môi mấp máy:
“Ma… ma thật sao?”
Vừa lúc ấy, ông Bảy hoảng hốt chạy vụt ra ngoài, để lại Mai trong phòng, vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt.
Khi nhìn kỹ lại, cô nhận ra “con ma” kia không ai khác chính là anh chàng hàng xóm – kẻ đã từng vô tình khiến cô nổi giận.
Không kịp kiềm chế cơn giận và sự sợ hãi vừa trải qua, Mai hét lên:
“Lại là anh hả?!”
Việt chưa kịp nói câu nào đã lãnh ngay một cái tát nữa từ cô.
Anh đứng như trời trồng, mắt mở to ngỡ ngàng, đau đớn nhưng không biết phản ứng thế nào.
Trong đêm tối, chỉ còn lại bóng dáng anh chàng lặng người, đứng lặng nhìn Mai trong khi cô vừa thở hổn hển, vừa cố gắng giữ bình tĩnh.
Anh đành lủi thủi bước về nhà đóng cửa lại và tự nhủ trong lòng ngực, khi đang còn thở hổn hển "mình thật là ngốc mà", dù toàn thân ê ẩm và mệt nhưng anh vẫn cố lết cái xác mình lên tới giường ngủ thiếp đi lúc nào không hay.