Mặt trời vừa ló dạng, ánh sáng nhạt dần lan qua khung cửa sổ, len lỏi vào căn phòng nhỏ của Việt.
Ánh nắng vàng nhạt chiếu lên chiếc bàn học lộn xộn, lướt qua đôi giày thể thao còn đầy bụi, rồi dừng lại ở giường nơi Việt vẫn còn đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua khiến rèm cửa khẽ động đậy, tạo nên khung cảnh ấm áp, bình yên của một buổi sáng chủ nhật.
Giữa sự tĩnh lặng ấy, bỗng có tiếng gõ cửa khe khẽ kèm theo giọng nói trong trẻo vọng vào:
“Anh Việt ơi, dậy đi! Dậy ăn sáng nào!”
Việt nhíu mày, chui sâu hơn vào chăn, miệng lẩm bẩm trong cơn buồn ngủ: “Chủ nhật mà… để yên cho anh ngủ thêm chút đi…”
Nhưng Mai không bỏ cuộc.
Cô đẩy cửa bước vào, đứng chống tay ngang hông: “Anh tưởng hôm nay em để anh ngủ tới trưa chắc? Dậy đi, ăn sáng xong rồi em còn nhờ anh một chuyện quan trọng.”
Nghe thấy chữ "nhờ vả", Việt chỉ nhắm mắt lười nhác, cất giọng ngái ngủ: “Anh còn chưa muốn nghe em nói nữa kìa.
Thôi, tự đi làm đi…”
Mai bĩu môi, bước lại gần, kéo chăn ra khỏi người anh: “Nếu anh dậy ngay bây giờ thì bữa sáng hôm nay có cả phở mẹ nấu đấy.”
Đến đây thì Việt mở mắt, mặt lộ vẻ hứng thú, nhưng vẫn giả vờ làm cao: “Phở à? Được thôi, nhưng em đừng có mong nhờ vả gì nha.
Chủ nhật là để nghỉ ngơi.”
Mai nheo mắt nhìn anh, môi khẽ cười: “Cứ xuống ăn sáng đi đã.
Em có nói gì đâu mà anh phải lo?”
***
Bước vào phòng ăn, Việt ngồi xuống đối diện Mai, không giấu được sự thỏa mãn khi thấy tô phở thơm nức trên bàn.
Anh vừa bưng tô lên, chuẩn bị húp thử thì Mai nhẹ nhàng cất giọng: “Anh Việt, lát nữa anh chở em đi tập múa nhé?”
Việt đặt tô phở xuống, nhíu mày lắc đầu: “Anh tưởng em đùa, hôm nay là chủ nhật mà.
Anh chỉ muốn ở nhà ngủ thôi!”
Mai năn nỉ: “Em thi múa sắp tới rồi, hôm nay là buổi tập cuối.
Anh làm ơn đi mà!”
Nhưng Việt vẫn ngoan cố: “Không đi.
Em gọi xe ôm hoặc nhờ ai khác đi.
Chủ nhật là để ngủ, em hiểu không?”
Lúc này, mẹ Việt đang dọn dẹp trong bếp, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, bà lặng lẽ quay lại, lườm anh một cái sắc lẹm.
Việt lập tức im lặng, hắng giọng rồi quay lại nhìn Mai với vẻ mặt miễn cưỡng:
“Được rồi, đi thì đi...!nhưng lần này thôi đấy!”
Mai khúc khích cười, đôi mắt lấp lánh vẻ đắc thắng, còn Việt thì khẽ thở dài.
Anh biết, một khi mẹ đã liếc, thì chẳng còn đường lui nào khác.
Vừa thấy Việt chạy chiếc xe máy cà tàng đến, Mai nhăn mặt ngán ngẩm:
"Xe này mà anh định chở em đi à? Xe gì mà cũ như...!như cái đống sắt vụn!"
Việt bật cười, vỗ vỗ yên xe với vẻ tự hào: "Này, em đừng có coi thường nhé! Xe này dù cũ nhưng chạy bao nhiêu năm vẫn êm ru.
Không có nó thì em đâu được đi thi đúng giờ!"
Mai lườm nguýt: "Xe này mà anh gọi là êm ru? Ngồi lên mà cứ rung cầm cập, em còn sợ nó tan tành giữa đường!"
Việt không chịu thua: "Nếu xe anh cũ quá thì em xuống đi bộ đi.
Nhưng mà nhớ là đừng có mà than thở với anh khi trễ giờ thi nhé!"
Mai phụng phịu nhưng cuối cùng vẫn leo lên xe, vòng tay bám hờ lấy yên sau, vừa ngồi vừa lắc đầu ngán ngẩm.
"Được rồi, anh cứ đi.
Nhưng mà anh chạy cẩn thận chút, đừng có phóng như tên lửa đấy!"
Việt chỉ mỉm cười, chọc thêm một câu: "Em cứ yên tâm mà thưởng thức gió trời đi.
Xe cũ nhưng người lái vẫn ổn mà!"
Trong suốt chặng đường, Mai không ngừng cằn nhằn, cứ mỗi lần Việt tăng ga thì cô lại kêu la, còn Việt thì chỉ biết cười trừ, cố tình phóng thêm một chút chỉ để chọc tức cô.
Đến nơi, Mai nhảy xuống xe ngay khi Việt vừa thắng lại, vừa sửa lại tóc vừa nói với vẻ trêu tức: "Anh đúng là lãng tử một cách...!cục mịch! Em thà đi bộ cho lành còn hơn ngồi trên chiếc xe này lần nữa."
Việt bật cười lớn: "Thế thôi, lần sau em tự mà đi bộ nhé.
Anh cũng không ép đâu!"
Mai lè lưỡi cười rồi nhanh chóng đi vào trong phòng thay đồ.
Việt đứng ngoài đợi, vẫn nghe rõ từng âm thanh của buổi tập từ xa vọng lại, thỉnh thoảng còn lén nhìn qua cửa sổ, ngắm nhìn từng động tác uyển chuyển của Mai.
***
Buổi thi kết thúc, Mai bước vào phòng thay đồ để thay lại bộ đồ bình thường.
Đột nhiên, cô cau mày nhận ra một điều vô cùng bối rối: chiếc quần dài của mình đã không cánh mà bay.
Lục tung túi đồ, nhìn quanh phòng, cô hốt hoảng nhận ra ai đó đã vô tình cầm nhầm mất.
Lúng túng, cô không biết phải làm thế nào.
Việt thấy Mai loay hoay bước ra, mặt đỏ bừng.
Anh nhướng mày hỏi: "Sao trông em như vừa mất đồ thế?"
Mai ngập ngừng, gãi gãi tay: "Ờ...!có người nào đó đã lấy nhầm mất chiếc quần dài của em."
Việt bật cười khúc khích, nhưng rồi hiểu ngay tình cảnh oái oăm của Mai, anh đành tháo chiếc quần dài bên ngoài của mình, chỉ còn mặc chiếc quần đùi hoa bên trong, đưa cho cô: "Thôi, em mặc tạm cái này đi.
Đừng có cười cái quần đùi của anh đấy nhé!"
Mai nhìn chiếc quần đùi hoa sặc sỡ của Việt, không nhịn nổi cười: "Trời đất, ai lại đi mặc quần hoa sặc sỡ thế này chứ! Bộ anh không thấy ngại hả?"
Việt giả vờ nhún vai, trêu lại: "Ngại thì ngại, nhưng giúp đỡ người trong lúc hoạn nạn mà! Mặc đi, đừng cằn nhằn nữa."
Mai miễn cưỡng mặc chiếc quần dài của Việt, vừa cảm thấy lạ lẫm vừa bật cười không ngớt mỗi khi nghĩ đến chuyện chiếc quần đùi hoa của anh.
Trên đường về, cô ngồi sau xe, không ngừng hát nghêu ngao và chọc ghẹo Việt:
"Việt ơi, cái quần hoa của anh hợp với anh lắm đấy nhé, lần sau cứ mặc vậy mà ra đường đi.
Đảm bảo ai cũng nhìn anh hết!"
Việt lắc đầu ngán ngẩm, mỉm cười bất lực: "Em cứ cười cho đã đi, nhưng lần sau đừng có hòng anh cho mượn đồ nữa."
Cả hai cứ cười đùa vui vẻ, đường về nhà bỗng ngắn hơn hẳn.
***
Khi sắp về đến nhà, Mai bỗng nhiên im lặng.
Từ xa, cả hai thấy bóng dáng ông Bảy - cha của Mai, đang đứng trước cửa nhà, dáng vẻ loạng choạng say khướt, liên tục đập cửa vì không có chìa khóa.
Mai run rẩy nắm chặt lấy áo khoác của Việt, đôi mắt cô ánh lên sự sợ hãi khó giấu.
"Việt… em không muốn về gặp ba lúc này.
Anh giúp em được không?"
Việt nhìn Mai, lòng chùng xuống khi thấy nỗi sợ rõ ràng trên khuôn mặt cô.
Anh suy nghĩ một chút, rồi khẽ cởi áo khoác, trùm lên đầu Mai, khẽ thì thầm: "Em cứ trùm kín, đừng sợ.
Anh sẽ chạy xe thật nhanh vào sân, mẹ anh cũng đã ra sẵn rồi.
Chỉ cần vào trong, em sẽ an toàn."
Mai nhìn anh, đôi mắt tràn ngập sự tin tưởng.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, trùm kín người dưới chiếc áo khoác ấm áp của Việt.
Việt lấy lại bình tĩnh, rồ ga, chiếc xe lao thẳng vào sân nhà, hai người ngồi im lặng, tim đập mạnh trong lồng ngực.
Việt nhìn Mai, mỉm cười trấn an, còn Mai thì thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng đáng sợ.