Việt không bao giờ nghĩ rằng một ngày, mình sẽ bắt đầu cuộc sống mới trong một ngôi nhà xa lạ, bên cạnh một gia đình xa lạ.
Nhưng cũng không ngờ, nhờ căn nhà này mà cuộc đời anh lại trở nên rối ren, vui buồn lẫn lộn khi gặp một người con gái như Mai.
Chuyện bắt đầu khi mẹ Việt mua căn nhà kế bên gia đình Mai.
Vì bận rộn công việc dưới quê, mẹ để Việt lên ở trước, vừa tiện cho việc học hành của anh vừa trông coi căn nhà.
Ngày đầu tiên chuyển đến, Việt vẫn chưa quen lắm với cuộc sống mới.
Mọi thứ trong ngôi nhà tuy cũ nhưng có nét ấm áp riêng.
Hàng xóm bên cạnh có vẻ ít người, chỉ thấy bóng dáng một người đàn ông thường xuyên say xỉn và cô gái có đôi mắt sắc sảo, thường lướt qua như thể anh không tồn tại.
Một buổi chiều, Việt lên sân thượng lấy đồ phơi, nhưng vừa bước tới gần cây sào, anh sững người khi thấy dưới chân mình là một món đồ lót nữ, màu sắc sặc sỡ và vô cùng lạc quẻ trong đống quần áo khô ráo.
Anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì một giọng nói đầy tức giận vang lên:
“Đồ biến thái! Ai cho anh đụng vào đồ của tôi!”
Việt ngước lên, thấy Mai – cô hàng xóm mà anh chưa từng nói chuyện – đang nhìn anh với ánh mắt hừng hực lửa giận.
Còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhận ngay một cái tát giòn tan.
Cơn đau ập đến khiến Việt sững người, bối rối đến đỏ cả mặt.
Hóa ra chỉ là sự hiểu nhầm, nhưng Mai chẳng buồn nghe giải thích, chỉ ném cho anh cái nhìn sắc như dao rồi quay đi.
Việt đứng chôn chân, vừa ấm ức vừa buồn cười, chẳng hiểu sao sự cố lại xảy ra theo cách trớ trêu đến vậy.
Việt ngồi suy nghĩ về cái tát oan ức đó mà không khỏi bật cười.
Tự dưng lại nhớ tới vẻ mặt tức giận nhưng có chút gì đó đáng yêu của Mai, anh vừa thấy buồn cười lại vừa thấy nhói lòng.
Dù ngượng ngùng, nhưng hình ảnh Mai lại len lỏi trong suy nghĩ anh, như thể để lại một vết dấu khó xóa.
Sau hôm đó, những lần gặp nhau giữa hai người trở nên kỳ lạ, vừa ngại ngùng vừa khó chịu.
Đến một buổi tối, sau cả ngày quanh quẩn trong nhà cảm thấy tù túng, Việt quyết định rủ Mai ra ngoài đi bộ cho khuây khỏa.
Ban đầu Mai còn ngập ngừng, nhưng rồi cô đồng ý.
Không gian yên tĩnh của đêm tối, con đường vắng vẻ, làn gió mát thổi nhẹ khiến cả hai cảm thấy dễ chịu hơn.
“Đi dạo với anh một tí không Mai, lâu rồi anh chưa đi dạo vào buổi tối.” Việt vừa đứng dậy rồi cất lời rủ Mai.
Mai nhìn Việt vẻ nghi ngờ:
“ Tối rồi đi làm gì, anh định rủ tôi vào chỗ tối vắng người rồi làm chuyện tầm bậy đúng không?”
“Có cún mới thèm làm vậy với cô á, cô nương.” Việt vừa nói vừa cười đùa.
Hai người rượt nhau khắp nhà, rồi Mai cũng chịu đi với Việt vì cũng đang dảnh rỗi nên cũng không có việc gì làm.
Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên con hẻm vắng vẻ.
Việt và Mai lững thững đi bộ bên nhau, chẳng ai lên tiếng, cả hai như đang mải mê với những suy nghĩ riêng.
Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân đều đều, thỉnh thoảng vang lên tiếng lá xào xạc dưới chân.
Một lúc sau, Mai khẽ cất giọng, giọng cô thoảng buồn: “Việt này, anh nghĩ… nếu một ngày ba mẹ em ly hôn thật thì em nên đi theo ba hay mẹ?”
Việt thoáng ngạc nhiên, quay sang nhìn cô:
“Sao tự dưng em lại hỏi vậy?”
Mai nhìn xuống đất, đôi mắt đượm buồn: “Tại em cứ nghĩ mãi về chuyện này thôi… Em không biết mình nên làm thế nào nếu chuyện đó xảy ra thật.”
Việt đáp ngay, giọng chắc nịch:
“Theo mẹ chứ! Chắc chắn phải là mẹ rồi.”
Mai cười khẽ, nhưng nụ cười không giấu nổi sự đau đớn: “Anh nghĩ vậy à? Nhưng… ba từng rất thương em.
Hồi trước, ba là người đàn ông tốt, rất tốt.
Lúc mẹ vắng nhà, ba luôn chăm sóc và lo lắng cho em từng chút một, mặc dù em không phải là con ruột của ba.”
Việt ngạc nhiên, không kìm được mà hỏi lại: “Em không phải con ruột của ba… ý em là…?”
Mai gật nhẹ, nhìn xa xăm:
“Ừ.
Em là con riêng của mẹ.
Ba không phải ba ruột, nhưng lúc nhỏ em chưa bao giờ cảm thấy xa cách, ba thương em như con gái ruột.
Em nghĩ, dù không sinh ra em, ba vẫn là người gắn bó và yêu thương em nhất trên đời.”
Việt thở dài, không biết phải nói gì.
Hóa ra, dưới vẻ mạnh mẽ của Mai là một tâm hồn đầy tổn thương, đầy những câu hỏi không lời đáp.
Anh cảm thấy một chút xót xa, như nhìn thấy chính mình khi còn nhỏ.
Lúc ba mẹ anh ly hôn, anh cũng từng nghĩ ba vẫn thương mình, từng ước ba sẽ quay về, nhưng cuối cùng chỉ còn mình mẹ bên cạnh anh mà thôi.
Mai nói tiếp, giọng trầm buồn:
“Vậy mà giờ đây… mọi thứ thay đổi hết rồi.
Ba mất việc, công ty phá sản, còn mẹ thì đi công tác suốt.
Ba như biến thành một người khác, chìm trong rượu, thường hay ghen tuông vô lý… và… đôi lúc còn trút giận lên em.”
Việt nghe mà lòng nặng trĩu.
Anh không nghĩ rằng Mai phải chịu đựng nhiều như vậy.
Lặng đi một lúc, anh nhẹ nhàng hỏi:
“Mai này, em có khi nào nói chuyện với mẹ về việc này chưa?”
Mai lắc đầu, giọng nghẹn ngào:
“Em có thử, nhưng mẹ lúc nào cũng bận.
Em sợ làm mẹ lo thêm, nên cứ im lặng chịu đựng thôi.”
Việt đắn đo một lúc, rồi nhẹ nhàng khích lệ:
“Anh hiểu em rất thương mẹ, nhưng em cũng có quyền được hạnh phúc, được bảo vệ.
Nếu em không nói ra, mẹ sẽ không bao giờ biết em đang gặp vấn đề gì.
Đôi khi… chỉ cần nói ra, mọi chuyện sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
Mai ngước lên nhìn Việt, ánh mắt chất chứa sự ngập ngừng:
“Còn anh thì sao, Việt? Từ nhỏ, anh đã phải sống xa ba, anh… có thấy cô đơn không?”
Việt nén tiếng thở dài, nhớ lại tuổi thơ của mình:
“Cô đơn chứ.
Nhiều khi, anh ước ba sẽ quay lại, nhưng rồi… anh hiểu rằng mình chỉ có thể dựa vào mẹ.
Mẹ làm việc vất vả lắm, sáng tối đều bận rộn để lo cho anh.
Nên… dần dần anh chấp nhận, cố gắng sống vui vẻ để mẹ không buồn.”
Mai khẽ mỉm cười, nụ cười đầy xót xa:
"Em cũng vậy.
Nhiều khi em muốn chạy trốn khỏi tất cả, nhưng lại không muốn để mẹ phải lo lắng thêm nữa.
Cứ nghĩ mình lớn rồi, phải tự lập, nhưng đôi khi vẫn muốn có một ai đó để dựa vào.”
Việt cười nhẹ, định đưa tay an ủi, nhưng nghĩ đến cái tát hôm nọ lại ngại ngùng rụt tay lại.
Thay vào đó, anh nghiêng người, nói với vẻ vui tươi:
“Thôi nào, đừng suy nghĩ quá nhiều nữa.
Hãy nghĩ về tương lai! Như anh nè, cứ học tốt, ra trường kiếm việc, sau này thành công rồi tự lập cũng chẳng cần phải lo nghĩ nhiều.
Chúng ta cứ sống hết mình thôi, vui vẻ lên, em nhỉ?”
Mai nghe vậy, bật cười nhẹ, nỗi buồn dường như tan biến phần nào:
“Anh nói dễ nghe quá ha! Nhưng thôi, em sẽ thử nghĩ theo cách của anh, lo mà học rồi tự lập vậy!”
Cả hai bật cười, tiếng cười hòa lẫn trong gió đêm, tạo nên một bầu không khí ấm áp, xua tan hết sự cô đơn trong lòng.
Họ trò chuyện về những dự định tương lai, về những điều mà họ mơ ước khi còn là những đứa trẻ, cho đến khi quay về nhà.
Khi vừa đến trước cửa, mẹ Việt thấy cả hai trở về, bà mỉm cười nhìn hai người, trêu chọc:
“Hai đứa đi đâu mà vui thế, trông cứ như cặp tình nhân ấy nhỉ?”
Mai bối rối đỏ mặt, còn Việt thì lúng túng quay đi.
Bà chỉ cười tủm tỉm, rồi mời cả hai vào ăn cơm, nhắc rằng đồ ăn nguội nhưng tình cảm vẫn còn ấm áp.
Trong lòng Việt chợt thấy một chút ấm áp lạ thường, như thể cuộc sống này đã nhẹ nhàng hơn nhờ có thêm một người bạn đồng hành.