Mai năm nay học lớp 12, còn tôi đã là sinh viên năm hai đại học.
Tuy chỉ chênh nhau có hai tuổi, nhưng mỗi khi gặp nhau là y như rằng chúng tôi lại chí choé.
Mai cứ nhăn nhó bảo tôi lười biếng, còn tôi thì trêu cô đủ điều.
Chiều hôm ấy, khi tôi đang nằm dài trên ghế sofa thì Mai xuất hiện ở cửa, chìa cuốn sách toán dày cộp trước mặt tôi, giọng năn nỉ:
“Anh Việt, giúp em làm bài này với! Em giải mãi không ra.”
Tôi uể oải phẩy tay.
“Thôi đi, tự làm đi.
Anh còn nhiều việc lắm!” Tôi cố tình ngả người ra ghế, tỏ vẻ như không muốn giúp.
Mai bĩu môi, nhìn tôi đầy khó chịu, nhưng rồi lại nghĩ ra cách khác.
“Nếu anh không giúp em, em sẽ xuống méc mẹ anh!”
Tôi bật cười, ra vẻ không tin.
“Méc mẹ anh? Em nghĩ mẹ anh sẽ làm gì? Chắc bà chỉ cười thôi!”
Mai nhướng mày, mặt nghiêm lại.
“Anh đừng có mà coi thường! Mẹ anh mà biết anh lười biếng không chịu học, chắc chắn bà sẽ không hài lòng đâu.”
Tôi thở dài, đành chịu thua.
“Thôi được rồi, sang lấy tập qua đây anh giải cho.”
Mai hứng hởi chạy sang nhà lấy tập thì bỗng nhiên trước mặt Mai đó là...!ông Bảy, Mai định chạy sang lại nhà Việt thì đã quá muốn, ông Bảy từ khi nào đã chồm tới nắm được đuôi tóc của Mai rồi.
Việt thấy Mai đi lâu quá định sang xem sao, bỗng nghe tiếng hét của Ma, lập tức đứng lên hối hả chạy sang.
Vừa tới cửa nhà Mai, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt tôi.
Ông Bảy đang nắm tóc Mai, tay tát mạnh vào mặt cô khiến cô loạng choạng ngã xuống nền nhà, mắt nhắm chặt lại trong đau đớn.
Không còn suy nghĩ gì nữa, tôi lao thẳng vào, hét lớn: “Buông Mai ra!”
Ông Bảy quay phắt lại, nhìn tôi với ánh mắt đỏ ngầu, nhưng tôi mặc kệ, giằng mạnh tay ông ra khỏi Mai và đẩy ông lùi lại.
Không chần chừ, tôi kéo Mai đứng dậy và nắm tay cô, cùng chạy ra khỏi nhà giữa tiếng quát mắng của ông Bảy.
Chúng tôi chạy thục mạng cho đến khi tới công viên gần đó mới dừng lại, cả hai thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng.
Nhìn Mai đang cố lau nước mắt, lòng tôi trào lên nỗi hối hận.
Chúng tôi ngồi bệt xuống ghế đá trong công viên, thở dốc vì chạy quá nhanh.
Nhìn Mai, tôi thấy gương mặt cô còn hằn đỏ vết tay ông Bảy, khóe môi như đang run rẩy.
Chẳng hiểu sao lòng tôi lại thấy đau xót.
“Mai...!anh xin lỗi.
Vì anh mà ba em...”
Mai cố gượng cười, dù nụ cười vẫn lạc lõng.
“Không sao đâu anh.
Em đã quen với chuyện này rồi.” Cô cúi đầu xuống, giọng nhỏ lại.
“Chỉ là...!em không ngờ ba lại… trước mặt anh...”
Tôi nhìn Mai, không kìm được mà hỏi, “Mai, ba em...!thường xuyên như vậy sao?”
Mai im lặng, ánh mắt lảng tránh.
“Chuyện trong nhà...!em cũng không muốn nói ra ngoài nhiều.
Anh biết đấy, em không muốn người ta nhìn ba em bằng ánh mắt khác.”
Tôi nhíu mày, cảm giác không thể chấp nhận được.
“Nhưng em không đáng phải chịu đựng như vậy! Dù ông ấy là ba em, nhưng đánh em như thế là sai…”
Mai ngước lên nhìn tôi, đôi mắt cô lấp lánh nước.
“Anh nghĩ em không muốn thoát khỏi điều đó sao? Nhưng em còn mẹ, còn gia đình, em không thể bỏ đi.
Với lại… chẳng ai hiểu em cả.”
Tôi thở dài, đưa tay chạm nhẹ lên vai cô, nói khẽ: “Nhưng có anh ở đây.
Nếu có chuyện gì, em có thể nói với anh mà.”
Mai bật cười nhạt, cúi đầu xuống nhìn đôi tay đang run rẩy của mình.
“Anh thật là...!Lúc nào cũng làm em cảm thấy an toàn, nhưng đồng thời cũng khiến em lo lắng.
Anh biết không, ngay từ đầu em đã nghĩ anh chỉ là một kẻ vô tư, lười biếng và bướng bỉnh.”
Tôi bật cười.
“À, hóa ra trong mắt em anh là người như vậy à?”
Mai gật đầu, môi khẽ nhếch lên.
“Nhưng hôm nay, anh đã khiến em phải suy nghĩ lại.
Không ngờ anh cũng có lúc… mạnh mẽ đến thế.”
Tôi nhìn sâu vào mắt Mai, rồi nghiêm túc nói: “Mai, nếu anh là người mạnh mẽ, thì tại sao em không để anh bảo vệ em? Anh không nói đùa đâu.
Nếu em cần một nơi để trốn khỏi sự mệt mỏi, anh sẽ ở đây.
Đừng sợ, được không?”
Mai cúi đầu, giọng như nức nở, nhưng vẫn cố giữ vẻ kiên cường.
“Cảm ơn anh, thật đấy.
Em… không biết mình sẽ ra sao nếu không có anh lúc này.”
“Vậy thì tối nay về nhà anh tạm đi.
Anh sẽ nói với mẹ là em ngủ lại.
Chứ giờ mà quay về thì kiểu gì cũng…” Việt nhìn sang đưa ra lời đề nghị.
Mai giật mình.
“Gì cơ? Em ở lại nhà anh á?”
Tôi nhún vai.
“Ừ, chứ muốn về đấy không?”
Mai ngần ngại một lúc rồi gật đầu, miệng vẫn cố chọc lại tôi.
“Được rồi, nhưng anh mà kêu mẹ anh nấu phở cho em nhá, hồi bữa ăn còn nhớ lắm tô phở tái nam đầy thịt của mẹ anh đấy
Tôi phá lên cười, nói giọng châm chọc: “ Rồi rồi chỉ có ăn là giỏi thôi, lo mà về làm đống bài tập kia kia!”
Cả hai cười phá lên, không khí nặng nề tan biến, thay vào đó là những câu chọc ghẹo.
Chúng tôi đứng dậy, tay trong tay đi về phía nhà tôi, chẳng ai muốn nói ra nhưng cũng biết rằng từ đây, có lẽ chúng tôi sẽ gắn bó với nhau nhiều hơn bởi những cuộc “giải cứu” như thế này.