Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Mặc dù trận cuối trong loạt trận lượt đi lượt về của bảng đấu đã để thua MA, nhưng khí thế của TS không hề bị ảnh hưởng. Giải đấu bước sang giai đoạn thi đấu vòng tròn một lượt, hai bảng AB gặp nhau, hai trận đầu tiên, TS một lần nữa có được chuỗi hai trận thắng liên tiếp, số điểm tích lũy đã vượt qua GGX, vươn lên vị trí thứ hai bảng A và thứ ba toàn bảng, xem như đã bước một chân vào vòng loại trực tiếp, fan hâm mộ sĩ khí dâng trào, trang Weibo chủ quản cũng theo đó mà nước lên thì thuyền lên.

Một đội tuyển vốn chỉ thuộc tầm trung, sau khi trở lại thi đấu lại bất ngờ lên được vị trí nhì bảng, trận thua duy nhất là trước MA – đội tuyển được đánh giá là mạnh nhất LPL hiện tại—— Riêng chuyện này thôi đã đủ để fan TS phổng mũi cả năm rồi.

Nhưng TS cũng không vì có được chuỗi thắng mà chủ quan.

"Mấy bữa nay tập luyện cứ như không cần tiền nữa ấy, tôi phát ói luôn rồi đây này——" tiểu Bánh Bao ra khỏi phòng tập luyện, vịn tường mà đi, hai bàn tay co rồi lại duỗi để thả lỏng.

Mục Vãn Vãn vặn người: "Đúng là không cần tiền thật."

Anh Dương nói: "Có để luyện đã phải cảm ơn ông trời lắm rồi, mấy đứa quên những ngày tháng chỉ có thể đấu tập với đội hai trước đây rồi sao? Đương nhiên không phải là anh xem thường đội hai của chúng ta, mà chỉ cảm thấy đội hình cách đánh mãi cũng chỉ có thế, không còn đủ để giúp mấy đứa tiến bộ nữa."

Khoảng thời gian này, hết đội này đến đội khác mời đấu tập, ngoại trừ MA và GGX, các đội trong nước bọn cô đều đã gặp hết rồi. Thậm chí có lúc anh Dương còn nhận thêm cả lời mời của mấy đội LSPL.

Mục Vãn Vãn hỏi người bên cạnh: "Sao anh không nói gì?"

"À, anh đang nghĩ, hình như UB mạnh hơn rồi." Bùi Lộ nói.

UB là đội đang đứng đầu bảng B, mùa giải trước đã vào đến bán kết giải mùa hè LPL.

"Đương nhiên rồi, dù gì cũng là đội vào được đến bán kết, với lại mùa này họ còn kí hợp đồng với một huấn luyện viên Hàn nữa cơ mà?" Hổ ca nói, bật cười, "thật ra tôi rất tò mò, tuyển thủ người Hàn bất đồng ngôn ngữ cũng không sao, dù sao thì lúc thi đấu quanh đi quẩn lại cũng chỉ có từng đó câu, dễ học. Còn huấn luyện viên thì giao tiếp sao giờ?? Tiếng Anh? Không phải nổ chứ, mấy đứa bên UB, tiếng Anh còn tệ hơn cả tôi."

Gần đây bọn cô mới đấu tập một trận với UB, hai thắng một thua, ván cuối cùng kéo dài đến phút năm mươi lăm, nhờ một cú mở tuyệt đẹp của Mộc Đầu thắng được giao tranh mới giành được thắng lợi chung cuộc.

Tiểu Bánh Bao: "Kể ra cũng vi diệu thật—— lúc mới bắt đầu giải mùa xuân, tôi thật sự không ngờ chúng ta có thể đạt được đến mức này."

Mục Vãn Vãn hỏi: "Mức gì cơ?"

"Thì...thật ra sau giải mùa hè bọn anh tập luyện rất vất vả, nhưng anh nghĩ giỏi lắm cũng chỉ đến tứ kết là cùng?" tiểu Bánh Bao nắm chặt tay, "còn giờ anh thấy, chúng ta có thể vô địch được, trở thành đội tuyển đại diện cho LPL, tham gia MSI!"

Mục Vãn Vãn: "Ý là muốn khen em đó hả? Hơi hồi hộp xíu, cảm ơn nhe."

"Không phải, chỉ là anh thấy mình mạnh hơn rồi, phá kén thành bướm——"

Bốp, Hổ ca đập lên đầu anh ta một cái.

"Tứ kết? Ý gì đây, không muốn vô địch thì còn thi đấu làm gì nữa?"

Mộc Đầu bất ngờ lên tiếng: "Mà, mọi người biết trên bàn máy tính của Bánh Bao có một quả cầu thủy tinh không."

Đương nhiên là biết, lúc trước tiểu Bánh Bao ôm về còn bị Trần Hòa cười nhạo nữa mà.

"Là vì hồi đó cậu ta thấy trên Weibo bảo là sao Thủy nghịch hành*, chủ bài viết đó gợi ý cậu ta dùng một quả cầu thủy tinh để trấn..."

"Đậu má——" tiểu Bánh Bao chạy đến bịt miệng Mộc Đầu, "Mộc Đầu, cậu không nói tôi cũng không xem cậu là người câm đâu!"

"Sao Thủy nghịch hành và quả cầu thủy tinh thì còn có thể hiểu được," Bùi Lộ nói, "nhưng tại sao trong quả cầu lại có một cặp tình nhân với một đống bông tuyết? Có cái công tắc, ấn vào thì mấy bông tuyết đó còn trôi lơ lửng được nữa..."

Mục Vãn Vãn ngạc nhiên: "Còn...nữ tính hơn cả em, sao em không thấy cái quả cầu đó đâu hết vậy?"

"Không, cậu ấy không nữ tính bằng em." Bùi Lộ nói rõ suy nghĩ của mình.

Tiểu Bánh Bao tuyệt vọng lắm rồi: "Đừng nói nữa! Tôi quăng nó đi rồi!"

Cầu thang của TS hơi lệch sang trái so với cửa chính, mọi người ồn ào vui vẻ đi qua hành lang, chuẩn bị lên lầu thì thấy một chiếc ô tô mini dừng ở ngoài.

Người ngồi trong xe bước xuống, tay còn cầm theo cái túi rất quen mắt—— là tên của khách sạn không nhận giao hàng mà tiểu Bánh Bao ngày nhớ đêm mong.

Bùi Lộ xách theo hai túi lớn trở lại.

Lên lầu, anh đặt một túi xuống trước mặt tiểu Bánh Bao: "Đây là của các cậu."

Sau đó, đặt túi còn lại lên bàn của Mục Vãn Vãn.

Tiểu Bánh Bao trố mắt: "Tự dưng tôi không dám chắc mình 200 cân hay là em ấy 200 cân nữa rồi."

Hổ ca: "Nghĩ gì vậy? Ai bảo cậu 200 cân, rõ ràng là cậu 240 cân mà."

Mục Vãn Vãn nhìn Bùi Lộ bày mấy hộp thức ăn ra, mặc dù rất đói, nhưng vẫn không nhịn được mà ngước mắt lên hỏi anh: "tiểu Lộ thần, anh đang nuôi heo à?"

"Hôm nay em chưa ăn sáng mà."

Mục Vãn Vãn ngạc nhiên: "Sao anh biết..."

Hôm nay Bùi Lộ đi học, cô dậy muộn quá, lười làm đồ ăn sáng, để bụng đói uống tạm một cốc sữa.

"Trứng với bánh mì vẫn còn nguyên."

"..." OK.

Anh Dương ngồi cạnh Hổ ca, nhìn hai con người đang trò chuyện đằng kia.

Dạo này anh rất bận, một là chuyện làm người đại diện còn nhiều thứ phải xử lí, hai là gần đây có rất nhiều đơn vị đến xin làm nhà tài trợ, anh cần phải bàn bạc nội dung cụ thể với phía trên. Bận đến nỗi hai trận trước đều là huấn luyện viên phó đi cùng các thành viên đến nơi thi đấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui