Lúc Bùi Lộ trở lại phòng chờ, mọi người đều đang hướng mắt về phía màn hình tivi.
Anh nhìn xung quanh: "Vãn Vãn đâu?"
Tiểu Bánh Bao đang gặm bánh mì, nhồm nhoàm đáp: "Đi trả lời phỏng vấn rồi."
"Ư ư ư ư ư——" thấy trên màn hình tivi, Mục Vãn Vãn đang chậm rãi đi ra từ hậu trường, Hổ ca bắt đầu ôm đầu rên ư ử.
"...Cậu ư cái quần gì! Còn kêu nữa thì phắn ra ngoài!" tiểu Bánh Bao cực kì bực mình.
"Thì tôi học theo cô nhân viên kia thôi mà, ư ư ư..." Hổ ca nói rõ từng chữ, "ư ư" hết nửa ngày, "sao tôi không thấy Nham thần ở chỗ khán giả! Tại sao?!!"
"Bởi vì anh vào hậu trường rồi." Thành Nham cười.
Hổ ca: "Ồ..."
Năm giây sau, ba người phía trước đồng loạt cứng người!
Anh Dương cũng bất ngờ, quay đầu lại: "Đến rồi à?"
"Ừa, cậu xem cậu đi, tôi ngồi ngay phía dưới mà cậu cũng chẳng thèm gọi tôi đến ôn lại chuyện cũ?" Thành Nham cười nói, "nếu không phải tiểu Lộ mời thì tôi cũng ngại chả dám đến đâu."
"Tôi sợ cậu phải vội về nhà với vợ thôi mà," anh Dương đi qua, ôm anh ta một cái, "ở nước ngoài thế nào?"
Người quen đều biết, Thành Nham xuất ngoại là vì ba mẹ vợ của anh ta mở công ty ở nước ngoài, anh ta phải sang đó làm việc.
Lần này về nước cũng là vì trong nước có một số chuyện phải xử lí, về gấp một chuyến, thấy anh ta xuất hiện tại nơi thi đấu anh Dương đã rất bất ngờ rồi, sao còn dám phiền anh ta đến hậu trường ứng phó đám nhóc này được.
"Chắc chắn không tốt bằng ở đây rồi," Thành Nham xoa bụng của mình, "cậu xem, bụng tôi đã thành vậy rồi. Ngày trước cả ngày chẳng vận động gì cũng không béo thế này."
Mấy người phía trước đồng loạt quay đầu lại.
Mộc Đầu là người phản ứng lại nhanh nhất, chào hỏi một câu: "Chào anh, Nham thần."
Tiểu Bánh Bao thì vội vàng đứng dậy: "Nham thần! Lâu rồi không gặp! Chúc mừng tân hôn!"
"..." Thành Nham dở khóc dở cười, "anh đã kết hôn được hai năm rồi đấy."
Hổ ca nãy giờ cứ "ư ư" lại thành người dè dặt nhất.
Anh ta xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, tay buông thõng xuống nắm thành nắm đấm: "...Nham thần!"
"Lâu rồi không gặp, Hổ con," Thành Nham vỗ vai anh ta, "hôm nay đánh không tệ, pha solo kill đó đẹp lắm."
Hổ ca gật đầu như gà mổ thóc: "Nhờ anh cả!"
Thành Nham nghe thấy câu này, liếc mắt nhìn Bùi Lộ.
Bùi Lộ không biết từ lúc nào đã ngồi xuống trước tivi, chăm chú nhìn lên màn hình.
Mọi người cùng nhau ngồi xuống, trên màn hình, Mục Vãn Vãn đã nhận lấy mic.
"Vị khách quý sẽ tham gia phỏng vấn ngày hôm nay của chúng ta là ADC của đội TS, Wan thần!" người dẫn chương trình cười đầy thân thiết, dẫn dắt khán giả phía dưới vỗ tay chào đón, "Wan thần hôm nay thi đấu cực kì xuất sắc!"
"Cảm ơn," Mục Vãn Vãn cười, nói, "là nhờ đồng đội thi đấu tốt, tạo được khoảng trống cho tôi gây sát thương."
"Hôm nay có được penta kill đầu tiên của giải mùa xuân, cũng là penta kill đầu tiên trong sự nghiệp thi đấu của bạn, ngầu hết sảy!" người dẫn chương trình hỏi, "bây giờ đang rất là phấn khích luôn đúng không?"
"Đúng vậy... phong độ cũng tiếp tục duy trì đến ván thứ hai. Cảm ơn hỗ trợ của tôi——"
Trong nhà thi đấu lập tức có tiếng ồn ào như có người đang cười.
"Chỉ cảm ơn mỗi Lu thần thôi sao?"
Mục Vãn Vãn khẽ gật đầu: "...Tiện thể cũng cảm ơn các đồng đội trên lý thuyết của tôi."
Người dẫn chương trình bật cười: "Wan thần vào đội chuyên nghiệp chưa được bao lâu, không biết có nghe nói tới Nham thần chưa?"
"Đương nhiên là có rồi," Mục Vãn Vãn nói, "đã chơi AD, có ai không biết đến Nham thần?"
Câu này tung Thành Nham lên tận trời, Thành Nham nghe vậy, lập tức nắm tay anh Dương thương lượng: "La Dương, tôi muốn nhận em ấy làm đệ tử chân truyền!"
"Được thôi," anh Dương đẩy mắt kính, "nhưng mà hình như cậu đấu đâu lại em ấy."
Tim Thành Nham trong chớp mắt như bị Kalista găm giáo rồi giật Giày Vò——
"Sao thế được!" Hổ ca nhảy dựng lên trước, "Nham thần xếp đầu trong giải solo hồi đó đấy!"
"Ừm," Bùi Lộ không ngoảnh đầu lại, "nhưng đã mấy năm rồi anh không đụng đến game."
"Cái này là cậu không hiểu anh rồi, tiểu Lộ," Thành Nham nói, "anh ở nước ngoài vẫn thường xuyên tranh thủ thời gian làm vài ván đấy..."
Anh Dương hỏi: "Đánh rank Bạc với vợ chứ gì?"
"..."
Mục Vãn Vãn vẫn còn đang trả lời phỏng vấn, không hề hay biết ngọn lửa chiến tranh ở hậu trường đã từ từ lan đến chỗ mình.
Người dẫn chương trình: "Xem ra Wan cũng u mê Nham thần!"
"U mê... vẫn chưa đến mức đó, nhưng mà tôi thật sự thấy anh ấy rất giỏi," Mục Vãn Vãn nhìn khán giả phía dưới, không thấy Thành Nham đâu nữa, thế là con ngươi cô đảo một vòng, nhìn vào ống kính máy quay gần nhất, nói, "nhưng trong đội thì lại có một anh bạn u mê anh ấy, đường trên của chúng tôi, Hổ ca—— cũng chính là người đã có được chiến công đầu trong ván một của ngày hôm nay."
Cô ở trên sân khấu quảng cáo giúp đồng đội, còn trong phòng chờ, Hổ ca chỉ hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống.
Mất mặt quá mà!
"Không phải cậu rất muốn gặp anh ấy à, giờ anh ấy đang ở đây, sao cậu không qua đó nói vài câu đi." tiểu Bánh Bao nhỏ giọng nói.
"Nói gì giờ?!"
"Sao tôi biết được... xin chữ kí này, ôm một cái này, chụp hình này?"
"Cậu bị điên à, có phải theo đuổi thần tượng đâu..."
Thành Nham lúc này đang ngồi cạnh anh Dương, cảm thán: "Xem bọn nó thi đấu, cứ như được quay về mấy năm trước vậy."