Cúp điện thoại, Miêu Miêu bắt đầu hoang mang, người bên cạnh nói gì cô hoàn toàn không nghe thấy.
Để tránh bị phát hiện, cô đã làm tài khoản phụ của mình trông giống với tài khoản thủy quân, thậm chí mấy tháng trước còn chia sẻ Weibo của người nổi tiếng nữa... Làm sao Bùi Lộ lại đoán ra được chứ??
"Bảo bối...bảo bối?"
"A?" Miêu Miêu giật mình.
"Em có nghe anh nói không?" người đàn ông hỏi, "bọn họ như này là đang ức hiếp em, chúng ta không cần nhẫn nhịn làm gì nữa, lên mạng đấu trực diện với cô ta! Em sao thế... sắc mặt sao lại kém quá vậy? Vừa nãy trong điện thoại nói gì thế?"
Lúc Bùi Lộ nói ra chuyện đó, Miêu Miêu đã đổi sang nghe điện thoại bằng tai bên kia, người bên cạnh không nghe thấy gì cả.
"Không, không có gì đâu."
"Đề nghị này của anh em thấy sao?"
"Không được..." Miêu Miêu hồi hồn, dáng vẻ như sắp bật khóc, "có nhiều người nói giúp họ như vậy, mỗi người một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết em rồi, em không dám đâu."
"Có gì mà không dám... em làm sai, nhưng em cũng đã biết sai rồi mà? Cái cô Lâm Cửu kia cũng buồn cười thật, muốn quay lại với bạn trai cũ thì quay lại đi, sao cứ phải kéo em vào làm gì không biết?"
Miêu Miêu tủi thân nói: "Có lẽ là thấy dạo gần đây em được làm bình luận viên cho LPL."
"Phụ nữ bây giờ đúng là nham hiểm thực dụng mà," người đàn ông chép miệng, nói, hoàn toàn quên mất trước kia chính mình cũng từng lấy lòng Lâm Cửu, "không sao, cô ta cũng chỉ cần một lời xin lỗi thôi, em cứ đăng một bài xin lỗi giải thích lên đi... dù sao cũng còn có anh mà? Weibo của anh có hơn hai mươi nghìn fan, đều là fan thật bên phòng livestream của anh..."
Lại một lần nữa nghe thấy mấy từ xin lỗi giải thích, Miêu Miêu không còn khống chế nổi sự sợ hãi trong lòng nữa rồi.
Cô ta vội vàng đứng dậy, cầm lấy túi: "Em đột nhiên nhớ ra còn có chút việc... anh yêu, có thời gian em sẽ liên lạc với anh sau nhé."
"Hả, giờ em phải đi rồi à?" người đàn ông ngẩn ra, giọng hơi mang theo sự bất mãn, "không phải chúng ta đã nói rồi sao, cùng nhau đi chơi hai ba ngày... em mới đến được một buổi tối thôi mà."
"Em có việc gấp thật mà," Miêu Miêu nở nụ cười đã luyện tập vô số lần, hôn một cái lên má của người đàn ông, "để hôm khác đi được không?"
"........Được rồi, vậy em có thời gian thì phải liên lạc với anh đấy."
Miêu Miêu "ừm" một tiếng, xoay người, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Ra khỏi nhà hàng của khách sạn, cô mở ghi chú trong điện thoại, trên đó có viết địa chỉ trụ sở TS.
**
"......Cháu gái, cháu gái!"
"Thằng nhóc kia, này, dậy đi!"
Lâm Cửu bị lay tỉnh.
Cô mở mắt ra, bị ánh sáng mặt trời làm chói mắt, một lần nữa nhắm mắt lại.
Chân thì tê, eo thì nhức, một vùng đầu thì đau như búa bổ.
Chưa rõ đầu cua tai nheo gì, cô nghiêng đầu, chỉnh đầu mình sang một tư thế dễ chịu hơn, kết quả vừa quay sang đã giật bắn mình—— khuôn mặt của người đàn ông phóng đại ngay trước mắt cô!
Đầu Lâm Cửu trống rỗng, tay nhanh hơn não, chào hỏi ngay với mặt anh ta một phát——
"Bốp!"
Người đàn ông bị đánh cũng không né, cau mày mở mắt ra, hai người nhìn nhau với cự li gần trong mười giây.
Giọng nói đánh thức họ một lần nữa lại vang lên: "Ấy...không đúng, sao lại còn đánh người?"
Lâm Cửu phản ứng lại được, cuống cuồng ngồi dậy——
Cỏ xanh, khung thành, đường chạy...
Kí ức tối qua từ từ hiện lại trong đầu.
Cô với Từ Hạo đến đây uống rượu, kết quả mười chai bia đó chẳng bao lâu đã cạn sạch, Lâm Cửu đang uống vui, bèn đặt bia ở siêu thị nhờ người ta giao tới.
Cô lờ mờ nhớ được...lúc nhân viên giao hàng đó nhìn thấy bọn cô còn giật mình hoảng sợ, đặt đồ xuống xong là bỏ chạy một mạch.
Sau đó...sau đó hai người bọn cô hết ly này đến cốc khác.
Rồi không có sau đó nữa.
"Cháu gái, hai đứa bọn cháu làm cái gì ở đây thế này, uống rượu sao không đến chỗ nên đến, lại chạy đến sân vận động làm gì?" nhân viên dọn vệ sinh mặt đầy bất mãn, "hai đứa bọn cháu bảo giờ cô phải dọn dẹp thế nào đây?"
Hình như Từ Hạo cũng nhớ lại rồi, nhíu chặt lông mày từ từ ngồi dậy.
Kết quả anh ta còn chưa ngồi vững, người bên cạnh đã cởi ngay áo khoác hay mặc vào mùa xuân——
Rồi trùm thẳng lên mặt anh ta!
Từ Hạo: "......"
"Bọn cháu...khụ," hôm qua điên khùng ở sân bóng lâu như vậy, giờ cổ họng gần như hỏng luôn rồi, Lâm Cửu cố sức ho hai cái, "giờ bọn cháu đi ngay, rác cháu cũng sẽ mang theo ạ."
Từ Hạo: "Lâm Cửu, cô muốn..." chết à.
Còn chưa nói xong, Lâm Cửu đã dựa vào cảm giác mà thò tay sang, bịt chặt cả mũi lẫn miệng anh ta.
Cô cứ ôm đầu Từ Hạo như thế, lúc dọn rác còn sợ cản trở, kẹp anh ta vào dưới cánh tay: "Cố chịu một chút, một lát nữa là xong rồi."
Từ Hạo: ".............."
Nếu không phải chỗ này quá cao, diện tích lại chật hẹp, anh giãy ra có thể làm cô ngã xuống.
Thì anh đã bẻ gãy cái cánh tay của Lâm Cửu luôn rồi.
Nhân viên dọn vệ sinh cạn lời nhìn cô, đột nhiên nói ra một câu: "Chắc hai đứa không làm một nháy ở đây đó chứ?"
Làm...một...nháy...
Các cô các bác bây giờ thật biết cách dùng từ mà!
Lâm Cửu vội vàng xua tay: "Không có! Không có! Cô yên tâm! Bọn cháu chỉ uống rượu thôi!"