Mục Vãn Vãn đang được nghỉ giải lao, lên Weibo và Tieba đọc bình luận của cộng đồng mạng.
Có người chửi Miêu Miêu nhân phẩm tệ hại không biết xấu hổ, cũng có người chửi bọn cô hùa nhau bắt nạt một cô gái, nhưng mà những người như thế cực kì ít, mấy trăm cái bình luận chỉ có hai, ba cái như vậy, cơ bản là như muối bỏ biển.
"Anh nói xem tại sao họ vẫn còn giúp Miêu Miêu tẩy trắng vậy," Mục Vãn Vãn chống cằm, "rõ ràng đã rùm beng đến mức này rồi...bên ban tổ chức LPL cũng ra thông báo rồi, vậy mà Miêu Miêu đến giờ vẫn chưa lên tiếng gì."
Bùi Lộ thò tay sang, tắt giao diện Tieba của cô đi: "Không cần biết sự thật ra sao, luôn sẽ có người không thích em vào vạch lá tìm sâu nói này nói nọ em, đừng bận tâm làm gì."
"Em cũng chẳng muốn bận tâm đâu, nhưng em lại hay ngứa tay, cứ muốn mở ra xem..." Mục Vãn Vãn lảm nhảm, "hay là em gỡ cài đặt một thời gian nhỉ? Không được, nếu Miêu Miêu lại xuất hiện đổi trắng thay đen, thế chẳng phải em sẽ bỏ lỡ tiên cơ à!"
"Không sao, em gỡ đi, nếu cô ta có nói gì, anh sẽ báo em biết."
Mục Vãn Vãn không tin: "Anh còn ít lên Weibo hơn cả em nữa đó."
Bùi Lộ nghiêm túc suy nghĩ: "Vậy anh cài theo dõi đặc biệt tài khoản cô ta nhé?"
"Hử??" Mục Vãn Vãn nói, "anh dám!"
"Không cài vậy." Bùi Lộ cười, "không sao, Bánh Bao nhiều chuyện lắm, chuyện gì cậu ấy cũng là người hóng được trước tiên."
"Đừng tưởng ngồi xa là tôi không nghe thấy nhá!" tiểu Bánh Bao hét vọng lại từ một nơi xa, "giờ anh còn không dám livestream đây này, vừa nãy mới stream được năm phút, trên màn hình toàn thấy hỏi chuyện của bọn em thôi."
"Thì khỏi stream." Hổ ca nói, "không phải anh Dương đã bảo giờ lo tập trung đấu tập à, muốn bị THK đánh gãy chân hay gì?"
Tiểu Bánh Bao: "Không phải, thời lượng stream của tôi vẫn còn thiếu một tiếng nữa, vì một tiếng đồng hồ mà bị trừ tiền, tôi xót lắm... thôi vậy, mai tôi ráng dậy sớm rồi stream, buổi sáng là ít người nhất."
Ở một phía khác, chỉ có Mộc Đầu là vẫn an tâm livestream, lần này anh ta còn tắt luôn cả mic.
Bình luận chạy trên màn hình của anh ta không có quá nhiều khác biệt so với mọi ngày—— Vì các khán giả đều biết, lúc livestream Mộc Đầu mà lên tiếng nói chuyện đã là chuyện hiếm lắm rồi, hoàn toàn không hy vọng vào việc anh ta sẽ thỏa mãn lòng hiếu kì của họ.
Tiểu Bánh Bao nhìn sang phía đó với ánh mắt đầy hâm mộ: "Sau này tôi cũng phải đi theo con đường nạnh nùng mới được, không nói gì nhưng fan vẫn hiểu."
"Anh?" Mục Vãn Vãn cười, "còn nói nhiều hơn cả fan nữa ấy."
Hổ ca nói: "Hai người khỏi chó chê mèo lắm lông đi."
Đã stream đủ số giờ, Mục Vãn Vãn vui vẻ thanh tịnh, đấu đôi cùng Bùi Lộ.
Ai ngờ ngay cả trong game cũng không thoát khỏi cảnh bị truy hỏi.
[Doumao BBQ (Lee Sin): Wan thần? Có phải em bị Miêu Miêu thu mua rồi không? Sao chuyện kia không có phần sau nữa vậy?]
Cái tên này vừa nhìn đã biết là một streamer nào đó đang livestream rồi.
Mục Vãn Vãn mặc kệ anh ta, tập trung farm lính.
[Doumao BBQ: Nói đi mà, Lu thần có đó không?]
[TSLuu (Shen): Không.]
[Doumao BBQ: ...Đừng vậy mà, khán giả đang chờ đây này, tôi khó khăn lắm mới gặp được hai người trong rank đó QAQ]
Giờ Mục Vãn Vãn mới phát hiện cái tên BBQ này hơi quen quen.
[TSWanwan (Jinx): BBQ, chúng ta từng gặp nhau rồi đúng không?]
[Doumao BBQ: Em nhớ ra rồi hả!! Wan thần, chúng ta từng gặp nhau trong giải Solo của Doumao, anh là người để tóc đầu đinh đó, có đưa cho em một chai Ưu Lạc Mỹ nữa đấy, em nhớ không?]
Ưu Lạc Mỹ là tên một hãng trà sữa.
[TSWanwan: ??]
[TSLuu: Ưu Lạc Mỹ?]
[Douma BBQ: À, là vui vẻ, kiểu kiểu vậy, cùng một nghĩa! Chúng ta còn kết bạn WeChat với nhau nữa mà, nhưng mà anh ngại không dám gửi tin nhắn cho em, nữ thần QAQ]
Mục Vãn Vãn tự dưng thấy phía bên trái mình hơi lành lạnh.
Cái con người này nói gì không nói, hết Ưu Lạc Mỹ rồi nữ thần làm cái gì hả!
Quả nhiên, Bùi Lộ nhìn thấy câu này, vùi đầu tiếp tục cắm mắt, không nói thêm một câu nào nữa.
[Doumao BBQ: Nữ thần khi nào em mới stream thế? Anh tặng em vài món quà.]
[Doumao BBQ: Nữ thần, bùa đỏ hồi lại rồi, anh phụ em lấy nha.]
Mục Vãn Vãn thầm nói trong lòng con bùa đỏ này bà đây không cần.
Đang nghĩ thì Bùi Lộ bất thình lình hỏi: "Lấy bùa đỏ không?"
Không dám lấy không dám lấy.
Đang chuẩn bị lắc đầu thì lại nghe thấy Bùi Lộ hỏi: "Qua đây."
Mục Vãn Vãn vội vàng điều khiển tướng, đi cùng với Bùi Lộ... mò vào rừng của địch.
Đang ăn bùa đỏ trong rừng đối phương, cô chợt nhớ đến chuyện gì đó, không nhịn được mà cười ra tiếng.
Bùi Lộ nhìn cô: "Cười gì thế?"
Mục Vãn Vãn lắc đầu: "Em còn nhớ lúc mới đến, toàn là em muốn đi lấy bùa đỏ, rồi bị anh kéo về..."
"Gì," tiểu Bánh Bao nói, "tiểu Lộ kéo được em về chắc? Lần nào cậu ấy chả vừa giảng đạo cho em vừa theo sau em đi ăn bùa đỏ."
"Phụ xướng phu tùy." Mục Vãn Vãn nói đầy vẻ cao thâm, "các anh không hiểu được đâu."
"...Chỉ lúc bình thường mới để cô ấy lấy," Bùi Lộ nói, "còn khi thi đấu thì không để cô ấy làm vậy được."
Vừa nói xong, điện thoại để trước mặt đổ chuông.
Anh liếc nhìn tên hiển thị, gỡ tai nghe, kẹp điện thoại vào giữa, động tác tay vẫn không dừng lại: "Anh."
Bùi Hải hỏi: "Ừm, ăn cơm chưa."
"Ăn rồi, còn anh?"
Mục Vãn Vãn tò mò nhìn sang, rất nhanh đã bị tín hiệu trong game gọi về.