Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Mục Vãn Vãn bỏ thẻ lại vào ví, cột đại tóc lên, cầm theo ví ra khỏi phòng.

Tối nay được nghỉ ngơi, đồ ăn khuya vẫn chưa được giao đến, mọi người đã về phòng mình hết rồi, chỉ có Mộc Đầu vẫn ngồi ở phòng khách xem tivi, thấy Mục Vãn Vãn cầm ví đi ra, nhận ra chủ của chiếc ví, anh ta nhàn nhạt nói: "Tiện thể bảo tiểu Lộ xem trên bản đồ xem đồ ăn đã đến đâu rồi."

Mục Vãn Vãn: "...Vâng."

Cô đi đến trước phòng Bùi Lộ, gõ cửa.

Không thấy phản hồi, lại gõ thêm hai cái.

Lần này rốt cuộc cũng có phản hồi rồi: "Ai vậy?" giọng còn hơi vang.

Mục Vãn Vãn dựa vào bên cửa: "Em. Chủ nợ đến rồi."

Người bên trong ngẩn ra, vội vàng đáp lại: "Anh ra ngay!"

Mục Vãn Vãn hỏi: "Anh đang bận hả? Vậy lát em đến tìm anh sau?"

"Đừng đi...anh xong rồi."

Giọng Bùi Lộ chuyển từ xa sang gần, cửa mở ra, một luồng hơi ấm ập vào mặt.

Người trong phòng nửa thân trên để trần, đuôi tóc ẩm ướt, nửa thân dưới quấn khăn tắm, lờ mờ thấy được đường viền màu trắng, rõ ràng là đang tắm.

Bình thường thì không rõ lắm, giờ cởi trần ra như này, có thể thấy rõ được đường gân chạy dọc cánh tay anh, lằn lên rõ ràng, hoàn toàn không giống dáng người mà một thanh niên nghiện game nên có, cánh tay còn có cả cơ bắp nữa chứ.

Mục Vãn Vãn nuốt nước bọt: "Anh đang tắm à?"

"Ừm, sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là em muốn nói..." Mục Vãn Vãn quơ quơ cái ví trong tay, đè nén trái tim đang đập loạn, nói, "đưa thẻ mà không đưa mật khẩu là sao?"

Bùi Lộ nhướng mày, đang định nói gì đó nhưng rồi lại nhịn xuống.

Yết hầu anh khẽ động, im lặng một lúc, đột nhiên đứng dịch sang một bên, thấp giọng nói.

"Em vào đi rồi anh nói."

...

Cái gì??

Tim Mục Vãn Vãn nảy lên, não bắt đầu suy diễn——

Cởi trần rồi nói câu này, rõ ràng là giao dịch thể xác mà!! Liêm sỉ đâu rồi!!!

Không ngờ anh lại thế này đấy tiểu Lộ thần!

Trong lòng cô loạn cào cào, nhanh chóng nghiêng người bước vào phòng.

Kể ra, cô còn chưa nhìn kỹ phòng Bùi Lộ nữa, chỉ mới đứng ở ngoài lén nhìn sơ sơ, biết trong này có một cái máy chạy bộ thôi.

Không ngờ không chỉ có máy chạy bộ, cạnh đó còn có cả một đống dụng cụ tập thể hình nữa.

Giường của Bùi Lộ cực kì lớn, lớn hơn nhiều so với giường của cô, tủ quần áo cũng là một cái tủ gỗ to đùng, có lẽ do vừa rồi chủ nhân căn phòng mới lấy đồ từ trong đó ra, tủ quần áo chưa kịp đóng kín lại, cô nhìn sang đó, phát hiện Bùi Lộ còn nhiều quần áo hơn cả cô nữa.

Trong không khí thoang thoảng mùi sữa tắm, khác với loại con gái hay dùng, sữa tắm có thêm một ít mùi nước hoa của nam giới, nhưng không quá nồng.

Cô thu hồi tầm mắt, quay đầu sang, mặt chạm nhẹ vào vai Bùi Lộ.

Bùi Lộ vẫn chưa mặc quần áo, cô vội vàng lấy tay che mắt lại, sau đó len lén tách ngón tay tạo ra một khe hở, quét mắt nhìn từ trên xuống dưới——

Ai nói Bùi Lộ là soái ca ốm yếu hả? Anh ấy có cả cơ bụng chữ V đây này!!

Bùi Lộ đỏ bừng cả tai, cũng không tránh vội đi, tay chống lên hông, nhìn vào khe hở giữa ngón tay cô: "Đề phòng em chạy mất...mật khẩu đợi anh tắm xong rồi sẽ nói em biết."

Mục Vãn Vãn khép kín kẽ ngón tay: "Vậy anh đi nhanh đi... sao phòng anh lại không có ghế?"

Giường, tủ quần áo và bàn đã chiếm quá nhiều diện tích rồi, trong phòng không có lấy một cái ghế.

"Bình thường ngồi nhiều rồi, nên trong phòng không để ghế." Bùi Lộ nói, "em ngồi tạm trên giường anh đi."

Cửa phòng tắm đóng lại, Mục Vãn Vãn do dự một chút, cuối cùng vẫn không ngồi lên giường Bùi Lộ.

Không phải là xấu hổ, mà là cô vẫn chưa tắm, thế là cô phủi phủi rồi ngồi luôn xuống sàn, nghiêm túc cúi đầu bấm điện thoại.

Lúc Bùi Lộ đi ra, thấy cô đang ngồi cạnh giường.

Vì đang xem video nên Mục Vãn Vãn không hề nghe thấy tiếng mở cửa.

Không biết xem được cái gì, cô bật cười thành tiếng.

"Cười gì thế?"

Mục Vãn Vãn ngẩn ra, ngước đầu lên, thấy Bùi Lộ mặc áo thun trắng và quần lửng, đang lau tóc bằng khăn lông.

Cô nói: "Có một trang tổng hợp cắt ghép các đoạn livestream của em làm thành video."

"Cắt những đoạn nào?"

"......Đoạn lúc em bị gank rồi gào tên anh."

Bùi Lộ cười, định xoa đầu cô nhưng nhớ ra tay mình vẫn còn ướt, lập tức bỏ tay xuống: "Sao lại ngồi đất?"

Anh vừa nói vừa ngồi xuống cạnh cô, cánh tay gác lên vai cô.

Mục Vãn Vãn đáp qua loa: "Ngồi đất cho thoải mái."

Trang Weibo cô đang xem có tên là "Fan TS không bao giờ bỏ cuộc", từ cái tên này đã có thể biết đây là nơi tụ họp của fan TS, hình như có đến mấy người cùng quản lý trang này.

Bùi Lộ có nghe nói về trang Weibo này, nhưng chưa xem bao giờ, thấy người bên cạnh xem chăm chú như vậy, không nhịn được mà hỏi: "Hay đến vậy sao."

Mục Vãn Vãn không nghe ra tâm tình trong lời nói của anh: "Ừa."

Trang này thật sự rất thú vị, cô thấy vui nhất là, khi cô vừa vào đội, bầu không khí trên trang này như sau:

[Không thể nào ngờ được, nữ tuyển thủ thể thao điện tử đầu tiên của Trung Quốc lại là người của đội mình, các quản trị viên tâm tình phức tạp, cảm xúc đan xen.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui