Tối nay cha mẹ Lâm có tiệc xã giao nên bữa tối của hai người bạn trẻ sẽ ăn ở ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, Doãn Tình còn chu đáo đưa chi hai người mấy trăm tệ
“An An, dẫn em gái đi ăn ngon nha! Đừng có vô mấy quán đồ ăn nhanh đó!”
Hàn Thương: “Ài, con biết rồi mà mẫu hậu! Mẹ đi đi kẻo muộn”
Sau khi cha mẹ rời đi, hai người thay đồ rồi ra ngoài.
Vì mới gần 6 giờ chiều, An Di kéo Hàn Thương đi khu mua sắm dạo chơi một lát rồi mới đi ăn.
Anh vui vẻ gật đầu.
“Em muốn mua gì sao?”
Hàn Thương cùng cô dạo khu bán quần áo.
“Ừm, mấy hôm nữa em về thăm mẹ.
Muốn mặc một bộ đồ thật đẹp, để cho bà ấy thấy rằng em đang sống rất tốt, để bà yên tâm một chút về em” - An Di không hề giấu diếm, nói thẳng
“Mẹ em ở Vu Hà sao?”
“Ừm”
“Sao bà ấy không tới Thành Đô cùng em?”
“Không tới được”
Anh nhìn thấy nụ cười nhạt nhẽo, buồn bã của cô, lòng liền trùng xuống.
Có vẻ anh không nên nhắc tới mẹ cô?
“Được rồi, anh giúp em chọn.
Đi thôi!”
Hàn Thương nắm lấy tay cô gái nhỏ, kéo cô đi tới cửa hàng gần đó
“Mắt thẩm mĩ của nam nhân hình như đều rất kém”
“Em chê anh sao?”
An Di cười: “Là anh tự nói đó”
Nói là vậy, nhưng bộ nào An Di thử lên đều sẽ hỏi anh: “Anh thấy sao? Đẹp không?”.
Anh rất kiên nhẫn nhận xét giúp cô, dù rằng đây là lần đầu tiên anh giúp người khác chọn đồ, không có kinh nghiệm nhưng anh tin mình biết cái gì mặc lên người cô thì đẹp nhất.
Xong xuôi, lúc An Di đang thanh toán thì Hàn Thương nhìn thấy một chiếc vòng tay bạc được trang trí bằng chiếc icon đuôi cáo vô cùng dễ thương ở cái tủ kính bên cạnh.
Anh liền gọi
“An Di, lại đây”
An Di nhận lấy túi giấy đựng váy rồi đi lại
“Sao vậy anh?”
Hàn Thương chỉ chiếc vòng, nói với cô nhân viên
“Chị lấy cho em xem chiếc vòng này”
An Di nghiêng đầu: “Anh muốn mua vòng tay sao?”
“Là cho em, đồ ngốc”
Nói rồi, anh cầm chiếc vòng, mở khóa rồi đeo lên cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô.
Ngắm nghía một hồi rồi cong môi cười thỏa mãn.
Anh tự thấy mắt nhìn của mình tốt số hai không ai chủ nhật.
Tiểu Di Di đeo lên đẹp mắt vô cùng.
Cô ngây ngốc nhìn nó, trong lòng ấm áp, vui vẻ không sao tả hết.
“Cảm ơn anh, em rất thích.
Hay là em cũng chọn một cái cho anh nha!”
Hàn Thương nhìn cô vui, bản thân cũng coi như đã được trả công rồi
“Không cần, anh không tính toán với em như vậy”
“Nhưng em muốn mua cho anh! Như vậy được rồi chứ? Thời gian này, anh đã giúp đỡ em rất nhiều”
An Di chọn cho anh một chiếc vòng bạc cùng kiểu, nhưng icon là hình cánh bướm.
An Di thấy, anh rất giống loại sinh vật này.
Anh nhẹ nhàng bước vào cuộc sống cô, đem theo những màu sắc rực rỡ và xinh đẹp, rồi không biết từ bao giờ đôi mắt cô vốn tăm tối liền tràn ngập cầu vồng sặc sỡ.
“Sao lại là bươm bướm? Anh nhỏ bé, yếu đối vậy sao?”
An Di nhìn anh, đôi mắt cong lên ý cười dịu dàng
“Nhưng nó cũng rất đẹp!”
______
Hai người chọn một nhà hàng gia đình gần trung tâm mua sắm, vì không kén ăn nên liền chọn bừa vài món rồi cùng nhau thưởng thức.
Vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Một lát sau, một bàn ăn gần đó truyền tới tiếng cãi vã.
“Này, cô làm ăn kiểu gì vậy hả? Đổ hết bia lên người tôi rồi!”
Một cô gái mặc đầm đen bó sát, đi giày cao gót, trang điểm cá tính đang lau chùi số bia dính trên váy mình, cau mày mắng cô nàng phục vụ kia.
Chàng trai ngồi cạnh cô ấy liền lau giúp, nhẹ nhàng nói
“Không sao mà em, cô ấy cũng không cố ý đâu.”
Cô phục vụ liên tục xin lỗi
“Xin lỗi chị, là lỗi của em.
Chị… chị đừng báo chủ quán kẻo em bị đuổi.
Em…em có thể đến tiền giặt ủi cho chị, được không?”
An Di nhận ra, cô phục vụ kia chẳng phải Trương Thiên Ái sao? Hơn nữa, cô gái mặc váy đen kia, hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi thì phải?
Bỗng nhiên, Hàn Thương ngồi đối diện liền nói
“Anh qua bên kia xem một chút nha”
An Di gật đầu theo thói quen, nhìn anh rời đi, trong lòng có phần mất mát: “Anh… để ý tới Trương Thiên Ái sao?” Cô cố gạt đi suy nghĩ vô lý đó.
Suốt mấy ngày nay anh còn chẳng để mắt tới cô ta, sao giờ liền nhìn lọt được.
Nhưng cô cũng không dám nhìn theo anh nữa, thu tầm mắt lại rồi tập trung ăn nốt bữa cơm.
Khoảng 10 phút sau, Hàn Thương quay lại.
An Di ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt không dấu nổi vài tia dò xét.
“Hàn Thương”
“Sao vậy? Em muốn ăn thêm gì sao?”
“Cô phục vụ kia là Trương Thiên Ái?”
Hàn Thương đối diện với ánh mắt cô, sau gáy lạnh toát như bị nhìn thấu.
Anh nhếch môi cười, liền hiểu ra ý tứ của cô
“Nhóc con, em nghĩ gì vậy?”
An Di thu lại tầm mắt: “Không nghĩ gì”
“Đúng, anh vừa gặp Trương Thiên Ái.
Nhưng anh qua đó không phải vì cô ta.
Chàng trai bên kia là anh họ anh, tên Lâm Ngạn, cô gái bên cạnh là bạn gái anh ấy.
Anh qua chào hỏi chút thôi, lúc đầu còn không nhận ra Trương Thiên Ái là người phục vụ”
Gánh nặng trong lòng được buông bỏ, An Di vui vẻ nhưng làm bộ không để ý
“Em có bắt anh giải thích gì đâu”
Anh chiều chuộng đưa giấy ăn cho cô, nói
“Ăn xong rồi chứ?”
“Ừm.
Chúng ta về sao?”
“Em muốn về hay đi xem phim?”