An Di nhìn người mẹ sau 3 tháng không gặp đã gầy rộc đi.
Mái tóc dài lúc trước đã cắt ngắn lại, một vài sợi bạc điểm xuyến vào màu đen.
Làn da xạm đi trông thấy, lại có thêm nhiều vết nhăn ở khóe mắt, khóe miệng.
Chỉ duy có đôi mắt dịu dàng của bà là không thay đổi.
“Mẹ sống có tốt không?”
Thư Ân chần chừ, bà nhìn đi nơi khác chứ không nhìn cô
“Tạm được đi.
Quản ngục rất quan tâm mẹ, con không phải lo cho mẹ đâu.
Còn con thì sao, con gái? Ở nhà dì Doãn có tốt không? Trường học mới sao rồi? Đã quen với thầy cô, các bạn chưa?”
Bà hỏi liên tục, An Di từ từ trả lời từng câu hỏi
“Hiện tại con rất tốt.
Gia đình dì Doãn rất yêu thương con, dì ấy chăm sóc con như con gái ruột vậy.
Trường học thì có hơi lạ, tốc độ học nhanh hơn Vu Hà nhiều, nhưng con làm quen được rồi.
Bạn bè đều hòa đồng, thầy cô cũng nhiệt tình nữa.
Còn có, con trai dì Doãn, Lâm Hàn Thương, anh ấy bằng tuổi con, học chung lớp với con, rất là quan tâm con… Nên là mẹ đừng lo nhe!”
Thư Ân nghe xong, cũng thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn một chút.
Hẳn là con gái bà đã tìm được những người thực sự yêu thương nó.
Có lẽ lúc bà rời khỏi thế gian này, con bé sẽ đỡ đau lòng hơn một chút.
Con gái bà là đứa trẻ tốt, chỉ tiếc lại đến với bà chứ không phải một gia đình bình thường êm ấm hơn.
Con bé từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn người khác, cũng phải học cách nhìn mặt người khác mà sống.
Còn bà…
Lúc phát hiện ra bản thân bị bệnh nan y, chỉ còn một năm để sống, bà đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Nghĩ lại quá khứ và hiện tại đau khổ của mình, cũng nghĩ tới tương lai phải chống chọi cùng lúc với căn bệnh và người chồng bệnh hoạn ở nhà.
Bà thấy bí bách, bà muốn thoát khỏi nó.
Nhưng rồi, bà lại nhớ đến con gái bà.
Tiểu Di Di nhỏ bé đáng thương của bà.
Nếu ngày ấy bà chết rồi, con bé phải làm sao mà sống với người cha ác quỷ ấy? Vì vậy, bà nghĩ tới việc đánh đổi mạng mình với mạng lão.
Cả đời bà đã sống hèn nhát, chịu đựng và nhẫn nhịn rồi, không thể để con gái sau này cũng phải như mình, hơn nữa, đằng nào cũng chỉ còn một năm để sống, chi bằng giải thoát cho Di Di sớm một năm…
______
Doãn Tình đứng bên ngoài trại giam đợi An Di, tiện thể đưa vài gói quà cho mấy quản ngục, nhờ họ quan tâm, chăm sóc Thư Ân một chút.
Bà biết Thư Ân bị bệnh nan y, không còn sống được bao lâu, vậy nên mới mặc kệ lời hứa với bà ấy, đưa An Di tới đây.
Dù sao cũng phải để hai mẹ con gặp nhau mấy lần, nếu không cả hai sẽ đều ân hận tới cuối đời.
Một lúc sau, An Di trở ra, trên mặt thoáng nét buồn man mác.
Doãn Tình thở dài nhìn cô gái nhỏ, bà vỗ nhẹ vai cô dịu dàng nói
“Gặp mẹ không vui sao? Sao lại buồn thế này, hửm?”
An Di cúi xuống nhìn mũi giày
“Bao giờ chúng ta lại đến đây lần nữa vậy dì? Cháu thấy mẹ rất tiều tùy, muốn tới gặp bà ấy nhiều hơn chút.”
Doãn Tình nghe vậy, đoán là tình trạng sức khỏe của Thư Ân đang ngày càng xấu đi, bà chẳng còn cách nào, đành che giấu trước
“Đừng lo lắng quá, Di Di à! Dì đã nhờ quản ngục chăm sóc mẹ cháu chu đáo hơn chút rồi, sẽ không sao đâu! Việc của cháu bây giờ là học cho thật tốt, sau này có tương lai tươi sáng.
Có vậy, mẹ cháu mới an tâm được.
Còn việc tới đây thường xuyên thì… Lịch học ở trường chẳng phải rất bận rộn sao? Hơn nữa, thời gian đi lại cũng không ngắn.”
An Di hiểu những gì Doãn Tình nói, nhưng cũng không tránh khỏi thất vọng.
Doãn Tình ôm vai cô cùng đi về phía xe đang đỗ
“Được rồi, đừng buồn nữa Tiểu Di Di của dì! Trước tiên chúng ta về nhà đã ha! Bao giờ được nghỉ dài ngày, chúng ta lại quay lại!”
_____
Lúc hai người trở về nhà, trời đã sẩm tối.
Lâm Hàn Thương đã nằm dài trên sô pha cả ngày, chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của cô gái nhỏ trở về.
Anh tính chào cô một tiếng, nhưng vẻ mặt thiếu sức sống kia của cô khiến lời đến miệng liền nuốt trở vào.
Doãn Tình vào sau, nhìn chồng trong bếp đang làm cơm
“Lão Lâm, lấy giúp em cốc nước ấm! Ngoài kia sao lại lạnh thế cơ chứ!”
Chờ cho tới khi Doãn Tình ngồi xuống bên cạnh, Hàn Thương không kìm được hỏi bà
“Mẹ, An Di gặp lại dì Thư Ân không vui vẻ sao?”
Doãn Tình vỗ đùi cậu
“Con tốt nhất là đừng nhắc tới mấy chuyện này với con bé! Có thời gian thì đưa con bé ra ngoài chơi cho thoải mái.”
Hàn Thương gật gù.
____
Phòng tắm chìm trong làn hơi nước mờ ảo.
Thiếu nữ cuộn mình trong bồn tắm, đôi mắt nhắm nghiền lại cũng không cản được dòng nước mắt lăn dài trên gò má.
Cô bất giác nghĩ về quá khứ, nghĩ tới người đàn ông nhuốm đen cuộc đời Thư Ân, nghĩ tới tình cảnh bà hiện tại phải chịu đựng.
Sao mẹ cô lại thảm như vậy? Mà cô, chẳng giúp gì được cho bà ấy cả, ngược lại còn được ở trong ngôi nhà ấm cúng này, ăn ngon mặc đẹp.
Liệu cô có xứng với cuộc sống này không?