Sắp tới kì thi giữa kì một.
Không khí lớp học vui vẻ trước kia đã hoàn toàn thay đổi.
Vừa đến lớp, không hề có học sinh tụm ba tụm bảy nói chuyện, thay vào đó là ngoan ngoãn ngồi ở chỗ mình, một là học thuộc từ vựng tiếng anh, hai là giải đề toán lí hóa, nếu không cũng là hỏi bạn học giỏi hơn.
Bình thường, An Di đã thấy bạn cùng bàn của mình vô cùng được chú ý, đến hôm nay lại càng được ‘chú ý’ hơn.
Giờ ra chơi tiết đầu, đếm qua đã có khoảng sáu bảy bạn đến chỗ anh hỏi bài, hơn nữa đều là những bài khó cuối cùng trong đề.
Anh có vẻ không thoải mái lắm, lông mày có chút xô lại với nhau, nhưng vẫn kiên nhẫn viết lời giải ra cho họ, kêu là đọc không hiểu thì hỏi lại sau.
Đáng sợ hơn là anh chỉ đọc đầu bài xong cái, chưa đến một phút liền nghĩ ra phương hướng giải bài, điều này khiến học sinh chăm chỉ An Di có chút bị ‘xúc phạm’.
Lạ cái, hằng ngày ở nhà toàn thấy anh lăn trên sô pha xem ti vi, hoặc ngồi trong phòng chơi game, hò hét với đám Giản Dương.
Tới lớp có vẻ cũng không tập trung nghe giảng lắm, thỉnh thoảng nghịch nghịch tóc cô, rồi vuốt vuốt tay cô, hoặc là trực tiếp nằm lăn ra bàn ngủ.
À, hình như thầy cô cũng chưa từng nhắc nhở anh mấy cái này, đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua thì phải.
Giản Dương ngồi bàn dưới, thong thả giải đề Toán cũng nhấc mắt lên nhìn một cảnh náo nhiệt phía trước
“Ái chà, lại đến lúc Thương ca tỏa sáng rồi! Thật ghen tị với loại học thần như cậu ta mà!”
Hà Phán cười cười
“Thôi, có hận thì hận bản thân cậu sinh ra không có bộ não xịn xò như cậu ấy! Người ta học một hiểu mười, cậu thì… thôi đi!”
“Phán à, cậu nói làm tôi đau lòng đó!”
Cho đến lúc vào tiết sau, chỗ này mới miễn cưỡng yên tĩnh lại.
An Di tò mò nhìn sang Hàn Thương
“Hàn Thương, anh học tốt lắm sao?”
Anh nhếch mày vui vẻ, chống tay xuống bàn, ngả ngớn hỏi cô
“Sao nào? Tiểu học muội cũng muốn hỏi bài sao? Nhưng nếu là em thì anh phải tính phí đàng hoàng mới được!”
An Di nghiêng đầu
“Tại sao? Anh phân biệt đối xử với em đấy à?”
“Hôn một cái giảng một bài, đây là đãi ngộ cho một mình em thôi!” – anh cười càng thêm lưu manh – “Sao nào? Có hứng thú không? Kẻ khác muốn cũng không có phúc phần này đâu!”
An Di nghe xong, vành tai liền nóng rực, cảm giác như trở về cái đêm ở Tĩnh Xá.
Trời thì rõ lạnh, nhưng không cách nào làm lạnh bản thân mình, ngược lại là rạo rực cùng kích động.
Cô vội vàng lấy tay chặn miệng anh, nói nhỏ
“Đây là lớp học, anh đứng đắn một chút được không?”
____
Giờ nghỉ trưa, An Di bị Lộ Ái Nhi kéo ngay xuống căn tin, vừa đi vừa lẩm bẩm
“Thật là tốn năng lượng mà! Vừa về nước có mấy ngày lại gặp ngay kì kiểm tra, xui xẻo! Ở nước ngoài mình có học giống trong nước đâu, lại mất công học bù mấy ngày đêm, ngủ cũng không yên! Thật là tức chết lão nương rồi! Cậu nói xem đúng không Di Di!”
An Di vỗ nhẹ vai cô bạn, an ủi
“Không sao, không sao! Điểm kém một lần cũng có chết đâu!”
“Không được! Ba tớ hứa sẽ tặng tớ vé đi suối nước nóng nếu tớ thi tốt đó! Hơn nữa suối nước nóng này từng được nhiều người nổi tiếng ghé thăm, rất là khó kiếm chỗ đấy! Mình không muốn phí cơ hội này đâu!”
Đằng sau hai cô nàng là ba chàng trai.
Giản Dương nhìn nhìn cái người đang lớn miệng đằng trước, thở dài
“Haizz, hôm đầu tiên gặp Lộ Ái Nhi, cứ tưởng cậu ta là tiên nữ giáng trần, tôi đây còn muốn theo đuổi một phen.
Ai ngờ, tiên nữ chưa gì đã biến thành ‘tiên nữ cử tạ’ rồi! Tính tình thì nóng nảy không ai bằng! Thật tiếc cho một khuôn mặt khả ái!”
Hà Phán đá chân cậu ta
“Chẳng phải đáng yêu lắm sao?”
“Không, Tiểu Di Di vẫn đáng yêu nhất! Phải không Thương ca?”
Hàn Thương nãy giờ còn đang mải ngắm mĩ nữ trước mặt.
Hôm nay An Di búi tóc dài thành một cục nhỏ trên đầu, vài sợi tóc con còn rơi lại sau gáy cô, nhìn vô cùng đáng yêu.
Hơn nữa, cần cổ trắng nõn lộ ra thật sự quá là mê người rồi.
Hàn Thương tính toán lần sau nhất định phải để lại một trái dâu tây nhỏ trên đó mới được.
“Nè Thương ca! Trả lời tôi đi chứ!”
Giản Dương thúc nhẹ cùi chỏ vào eo anh.
“Cậu bớt nhảm đi Giản Dương.
Còn nữa, nhìn Di Di nhà tôi ít thôi!”
____
Giờ học buổi chiều, mọi người có chút uể oải hơn so với sáng.
Cũng nhờ vậy mà bạn cùng bàn đỡ bận rộn hơn một chút.
An Di đang giải đề Toán, bị mắc lại ở câu cuối.
Cô đánh mắt sang con người lười biếng đang nghịch rubik bên cạnh, tính hỏi anh thì lớp trưởng Tuệ Mẫn đã giành trước
“Bạn học Lâm, có thể làm phiền cậu một chút không? Mình chưa biết làm câu này, cậu giúp mình với!”
Giọng cô ấy thật ngọt ngào, lại có chút đáng yêu… giống như đang làm nũng vậy.
An Di làm như vô tình mà nhìn anh, muốn biết anh có phản ứng gì.
Ai ngờ, Hàn Thương vậy mà ngay lập tức đồng ý, hơn nữa, không chỉ viết lời giải mà còn tận tình hướng dẫn từng bước một.
Cực kì, cực kì chu đáo.
An Di cảm thấy lòng mình nặng trĩu, thật khó chịu.
Rõ ràng anh chỉ làm người tốt, giảng bài giúp người ta thôi.
Đúng vậy, là ‘tận tình’ giảng giải thôi, có gì đâu chứ!
An Di xoay người lại, không nhìn hai người nữa, cũng vứt luôn ý định hỏi bài anh.
Cô không tin là mình không tự giải được.
Sau đó, quyển nháp trong tay cô như trở thành nơi trút giận.
Cô cật lực nháp xuống cách giải, nhưng mãi vẫn không ra được, liền bực bội ghì mạnh ngòi bút chì xuống, khiến nó vỡ nát, trang giấy trắng cứ vậy mà thủng một lỗ.
“Em đi sai hướng rồi!”
Giọng nói quen thuộc kề sát bên tai khiến cô giật mình, phản xạ đầu tiên là lật đi trang giấy vừa bị giày vò.
Hàn Thương buồn cười
“Tờ giấy có tội tình gì mà em đả thương tới mức như vậy hả?”
An Di mặc kệ anh, không thèm trả lời,
Thật ra, vừa nãy khi Tuệ Mẫn tới hỏi bài, anh đã để ý thấy cô cũng định hỏi, nhưng đột nhiên dừng lại, tập trung quan sát phản ứng của anh.
Thế là anh nảy ra hứng thú trêu cô một lúc.
Nhưng hình như làm mèo con giận dỗi luôn rồi.
“Hửm? Không thèm đáp lời anh luôn?”
An Di: “…”
Hàn Thương: “Chẳng nhẽ… Em ghen rồi sao?”