Một tuần thi căng thẳng nhanh chóng trôi qua.
Trong lúc chờ điểm, đám học sinh liền nhàn hạ ra hẳn.
Vừa ra chơi, Lộ Ái Nhi đã quay xuống bàn dưới, cười hớn hở
“Ê các bồ, muốn đi suối nước sóng Thiên Không không? Đại tỷ bao!”
An Di với Hàn Thương không có phản ứng gì lắm, nhưng Giản Dương lại nhảy dựng lên
“Thiên Không? Là suối nóng nổi tiếng dạo gần đây đúng không? Tôi nghe nói thần tiên tỷ tỷ Lưu Diệc Phi cũng từng tới đó, cả mấy đỉnh lưu nữa!”
“Đúng vậy! Chính là nó đó bạn hiền!” – Ái Nhi vui vẻ khi gặp người chung chí hướng
“Làm sao cậu kiếm được vé vậy? Tôi nhờ ba tôi đặt từ tháng trước mà vẫn không được này!”
“Haha, nói cho mà biết, ba ba tôi là người quen của chủ quán đó, còn đây…” – lôi từ trong cặp ra 5 chiếc vé mới cứng – “… là quà ba tôi thưởng cho tôi đó!”
Giản Dương sáng mắt, ôm chặt lấy tay Hà Phán bên cạnh
“Phán ơi, là nó đó! Thật sự là nó! Tôi muốn đi! Ái Nhi tỷ tỷ~”
Ái Nhi giả bộ ‘ọe’ một tiếng rồi quay sang nhìn An Di
“Di Di, chúng ta cùng đi ha! Vừa khéo có năm vé luôn!”
An Di nhìn cô bạn, có chút khó xử
“Nhưng… sắp đến kì thi học sinh giỏi rồi, giáo viên tiếng anh cử mình tham gia…”
Ái Nhi bĩu môi
“Không phải chứ? Cậu nỡ lòng nào từ chối mình sao?”
Hà Phán cũng cười cười
“Còn tớ với Thương ca nữa.
Tớ đăng kí thi hóa, cậu ấy bị ép đi thi toán rồi!” – chỉ vào Hàn Thương
Giản Dương, Ái Nhi: “Hả? Không chịu đâu!”
Ái Nhi: “Đây là lần đầu tiên chúng ta đi du lịch cùng nhau đó! Hơn nữa, số vé này thực sự rất khó kiếm.
Nếu chỉ có mỗi mình đi với tên ngáo ngơ này thì chán lắm!”
Giản Dương: “Tôi cũng chả muốn đi cùng cậu đâu nha!” – chỉ vào mặt Ái Nhi – “Với cả, học tập phải đi đôi với nghỉ ngơi chứ, các cậu thấy đúng không? Vừa thi giữa kì xong, phải giải lao, thư giãn đầu óc, rồi mới có sức ôn bài tiếp được!”
Ái Nhi: “Đúng đúng! Hoặc nếu không, ba người tới đó ôn thi cũng được, bọn này bao tiền xe cho! Dù sao vé cũng miễn phí, không đi uổng lắm!”
Sau một hồi thuyết phục, cuối cùng thì thiểu số thắng đa số.
_____
Ba người ngồi trên một chiếc xe lớn, bên ngoài có thiết kế như một chiếc xe buýt bình thường, nhưng bên trong lại giống như một căn nhà thu nhỏ, có đủ mọi nhu cầu thiết yếu.
Giản Dương há hốc mồm, nhìn ngắm xung quanh rồi hỏi
“Ê, Lộ đại tiểu thư, đây thật sự là xe nhà cậu sao?”
“Ừ, sao không mãn ý hả?”
“Không, không, tôi chỉ bị mùi tiền làm cho choáng chút thôi! Tôi còn tưởng chúng ta sẽ phải ngồi trên tàu điện ngầm, không ngờ…”
“Muốn cảm ơn thì phải cảm ơn ba ba tôi!”
Cha Lộ nghe nói con gái cùng nhóm bạn đi suối nước nóng, mà quãng đường này lại mất tận 3 tiếng đi đường, thế là ông dứt khoát mua chiếc xe này để họ di chuyển cho thoải mái, khỏi phải chen chúc trên phương tiện công cộng.
Chiếc xe băng băng trên con đường lớn dẫn ra khỏi thành phố sầm uất, thay vào đó là cảnh núi rừng xanh ngát và thiên nhiên thơ mộng.
An Di vui vẻ dùng điện thoại chụp lại quang cảnh, rồi tiện tay ghi lại những hoạt động của bạn bè trên xe.
Giản Dương với Hà Phán đang chơi cờ vây với nhau, Ái Nhi ngồi bên cạnh Giản Dương nhắc nước, nhưng cuối cùng lại hại cậu ta thê thảm.
Ba người ầm ĩ một hồi rồi lại mở ti vi cỡ nhỏ lên, cùng nhau hát hò.
Còn Hàn Thương, anh đang ngồi bên cạnh cô, gương mặt uể oải, có vẻ đêm qua lại thức khuya nữa rồi.
Anh không buồn tham gia cùng bọn họ, chỉ lẳng lặng cùng cô ngồi ở đây.
Đột nhiên, cô thấy bên vai mình hơi nặng.
Chàng trai đã dựa đầu vào vai cô ngủ thiếp đi rồi.
Không hiểu sao anh có thể ngủ được trong cái không gian đầy tiếng ồn như này nhỉ? Nhưng hình như cái không gian này cũng khá yên bình đó.
An Di bất giác nở nụ cười, nhìn ngắm thật cẩn thận mọi khoảng khắc.
Thật muốn cho mẹ xem những thước phim này, để bà ấy biết cô đang sống sôi nổi như thế nào!
.
.
Suối nước nóng Thiên Không nằm trong lọt thỏm giữa một khu rừng nguyên sinh cực kì xinh đẹp.
Nơi này được thiết kế theo kiến trúc cổ của Nhật Bản, tạp nên một nét rất mới lạ, rất riêng, thu hút được đông đảo khách du lịch hằng năm.
Tuy nhiên, để duy trì chất lượng phục vụ, cũng như đảm bảo trải nghiệm cho khách hàng, mỗi ngày, chỉ có một số lượng vé nhất định được bán ra
Năm người được sắp xếp vào hai phòng, một phòng nam một phòng nữ.
Sau khi cất hành lý xong, năm người tập trung tại đại sảnh, chuẩn bị ra ngoài đi dạo trong rừng cây phong.
Lộ Ái Nhi đặc biệt thay ra một bộ váy liền thân màu trắng tinh khôi, tà váy dài tới giữa đầu gối xòe rộng ra giống như một công chúa nhỏ, vừa dịu dàng lại ngọt ngào, vô cùng thích hợp với địa điểm ngày hôm nay.
Cô ấy còn đặc biệt chuẩn bị cho An Di một bộ tương tự, cũng là màu trắng nhưng chân váy phủ kín tới tận mắt cá chân, mỗi lần di chuyển, nó sẽ nhẹ nhàng đu đưa theo, rất nịnh mắt.