Anh Vẫn Luôn Chỉ Thích Em!!


Thiên Không này không hổ là địa dang có tiếng trong làng giải trí, chất lượng suối nước nóng quả thật khiến người ta thỏa mãn.
Bồn ngâm mình được đặt ngay ở trong tự nhiên, bao xung quanh là các mỏm đá đã được mài nhẵn để tránh nguy hiểm.

Nhìn xa hơn là cảnh lá phong đỏ rực lấp ló phía sau mái tranh và núi tuyết trắng xóa ở đằng sau khu rừng già.

Làn nước mềm mại, trong vắt được căn chỉnh nhiệt độ hợp lý, khói trắng bốc lên liên tục khiến du khách như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Lúc này đã khá muộn, trong hồ ngâm chỉ còn lại An Di và Lộ Ái Nhi.

Hai người mãn nguyện thả mình vào làn nước, cảm nhận cái vỗ về của tự nhiên trên từng tấc da thịt.
“Nơi này quá tuyệt vời rồi!” – Ái Nhi nhắm mắt lại như sắp ngủ
“Nhưng đừng ngủ quên nha Nhi Nhi!” – An Di
“Biết rồi!”
Một lúc sau, Lộ Ái Nhi chợt nhớ ra mình để quên điện thoại trong nhà tắm, liền bảo An Di cứ ở đây, mình đi một lát sẽ quay lại ngay.
Cô đi vào phòng tắm, nhìn quanh một lượt cuối cùng cũng thấy điện thoại nằm gọn trên chỗ rửa tay.

Cô nhanh chóng đi tới cầm nó lên, đem ra khu để đồ bên ngoài.
Lúc vừa mở cửa tủ ra để cất đồ vào, đột nhiên đèn điện tắt cái rụp, rồi lại sáng lên, nháy nháy vài cái rồi lại sáng.


Sau đó, cô nghe thấy một âm thanh kì lạ, giống như ai đó không ngừng cào vào bảng đen vậy.

Ái Nhi sợ đến ngồi sụp xuống, cô thấy sau gáy lạnh toát, trong lòng lẩm bẩm: “Má ơi, không phải là thứ đó chứ?”
“Làm gì vậy Lộ tiểu thư?”
Là giọng Giản Dương.

Còn có Hà Phán và Hàn Thương, họ đều mặc áo khoác của nhà trọ, có vẻ là vừa ngâm mình xong.
Cô ngước ánh mắt sợ sệt lên nhìn họ
“Mấy cậu vừa nãy có nghe thấy âm thanh gì không?”
Hà Phán nhíu mày
“Âm thanh gì cơ?”
“Giống như… giống như…”
Đúng lúc ấy, tiếng ‘két két’ lại lần nữa vang lên.

Ái Nhi run lên: “Ma! Có ma kìa má ơi! Cứu con với, huhu!”
Giản Dương cũng giật mình, khóe môi giật giật liên tục
“Không phải chứ!”
“Á!”
Lần này, âm thanh vang lên có chút khác, Ái Nhi liền nói
“Là giọng An Di! Cậu ấy còn một mình ở trong kia, không phải bị ma nữ làm gì rồi chứ?”
Hàn Thương nghe vậy, trong lòng liền có chút khẩn trương, không phải anh tin vào cái chuyện ma nữ hoang đường kia mà là lo An Di xảy ra chuyện trong đó.
“Lộ Ái Nhi, cậu vào xem thử xem An Di xem.”
Lộ Ái Nhi nghe vậy, lắc đầu nguây nguẩy
“Tôi sợ ma lắm, không chịu đâu!”
Đúng lúc này một tiếng hét thất thanh nữa vang lên, Hàn Thương không kịp suy nghĩ gì nữa, vội vàng chạy vào bên trong xem.
An Di ngã liên tiếp hai cái, ngã ngồi trên đất.

Chiếc khăn tắm quấn quanh người cũng vì vậy mà xộc xệch, để lộ phần lớn làn da trắng nõn trước ngực và cặp đùi căng mịn.


Gò má đỏ ửng lên vì hơi nóng, mái tóc dài được búi gọn gàng, tôn lên cần cổ thanh mảnh, vài sợi tóc rơi ra dính sát vào sườn mặt tinh tế của thiếu nữ.
Mà cảnh đẹp này lọt vào mắt chàng trai kia càng thêm ý vị mặn nồng.
“An Di, em không sao…”
Lời chưa nói hết, bạn học Lâm đã cứng họng, đứng hình trong 3 giây rồi vội vàng quay mặt đi.
An Di cảm thấy mặt mình, lồng ngực mình đều sắp nổ rồi.

Cô run run cài lại chiếc khăn tắm ngay ngắn rồi mặc kệ anh, chạy vụt về phía phòng tắm.
____
Ba người ngồi ở ngoài đợi mãi chẳng thấy bên trong có động tĩnh gì, liền chụm đầu vào nhau, thì thầm
“Không phải Thương ca làm gì Tiểu Di Di rồi đó chứ?” – Giản Dương nheo mắt
“Không ngờ mặt mày khôi ngô mà dã tâm lại sâu thẳm thế! Tôi nhìn nhầm người rồi!” – Hà Phán hùa theo
“Không phải chứ? Cậu ta dám động tới tiểu cải trắng nhà tôi?” – Lộ Ái Nhi trong đầu không thiếu các loại hình ảnh
“Ai bảo cậu không vào? Giờ còn oán thán gì?” – Giản Dương
“Tôi… tôi… An Di à, có lỗi với cậu rồi!” – Ái Nhi ôm trán bất lực
Một tiếng ‘xoạch’ vang lên.

Cánh cửa gỗ được đẩy ra.

Hàn Thương với khuôn mặt như trái cà chua chín đi ra, mặc kệ ba tên ngồi trước cửa, đi về phòng ngủ nam.
Hà Phán: “…”
Giản Dương: “…”
Lộ Ái Nhi: “…”

Một lát sau, An Di ôm đồ đi ra, vẻ mặt không khác người trước, không nói lời nào liền đi về phòng ngủ nữ.
Ái Nhi: “Không phải chứ?”
Giản Dương: “Thật sự đoán đúng rồi?”
_____
Ái Nhi chạy về phòng, túm lấy An Di tra hỏi
“Bé yêu, vừa nãy… vừa nãy…”
An Di đẩy tay cô bạn ra
“Không có chuyện gì hết.”
Ái Nhi nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của cô liền hạ giọng xuống xin lỗi
“Bạn yêu à, ban nãy tớ thật sự hết cách.

Tớ nghe thấy âm thanh lạ, giống như… giống như ma nữ nghiến răng vậy, thật sự đáng sợ lắm! Cậu biết tớ nhát lắm mà! Lúc ấy cũng chỉ còn lại mấy người bọn tớ ở ngoài, một tỷ tỷ cũng không có! Chẳng nhẽ tớ lại cho 2 tên đực rựa kia vào? Cuối cùng chỉ còn Lâm học thần thôi!”
An Di: “…” mặc kệ
“Ai da, bạn yêu, tớ biết sai rồi mà! Sau này dù ma nữ có đứng trước mặt tớ cũng xông vào với cậu! Nhất định không để thằng đàn ông nào vào! Ai dám vào, bà đây ‘th*ến’ cho cậu! Được không?”
Cuối cùng An Dĩ cũng phì cười, đập vào tay cô ấy: “Hứa phải giữ lời đó!”
“Được, được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận