Sắp tới giáng sinh, trên đường phố, trong tiệm cà phê, hay lớp học đều ngập tràn không khí giáng sinh vui vẻ.
Tầm này hằng năm, tại quảng trường trung tâm thành phố, một cây thông khổng lồ sẽ được trang trí hoàng tráng với đèn lấp lánh và những món đồ nhỏ dễ thương, đồng thời các cửa hàng lân cận cũng sẽ giảm một nửa giá so với ngày thường, vì vậy nơi này thường trở thành địa điểm vui chơi lí tưởng cho các cô cậu thanh niên.
Năm nay không ngoại lệ.
Còn khoảng 3 ngày nữa là tới Giáng sinh, cây thông đang bắt đầu được trang hoàng.
Lộ Ái Nhi từ một tuần trước đã mua một bộ váy len màu đỏ vô cùng có không khí noel, còn tiện tay đặt một chiếc y hệt cho khuê mật của mình.
Vừa mới tan học, An Di đã bị cô ấy kéo về nhà để thử váy.
Hàn Thương chỉ đành để người yêu mình cho người ta, rồi cùng đám bạn đi chơi game ở gần đó.
Chiếc váy liền thân màu đỏ rượu kéo dài tới giữa đùi, hơi ôm vào cơ thể, tôn lên nước da trắng ngần và vóc dáng thanh mảnh của thiếu nữ.
Trên cổ áo và cổ tay có gắn thêm một lớp lông trắng, càng tăng thêm vẻ ngọt ngào.
“Sao, quá đẹp đúng không!” – Ái Nhi hài lòng với mắt nhìn của mình
“Có… có hơi ngắn không? Ban đêm lạnh chết mất!”
“Ngắn gì chứ? Bây giờ con gái đều mặc như vậy cả! Cậu coi, cậu mặc đẹp biết bao! Lâm Hàn Thương mà trông thấy, chắc chắn sẽ chết mê chết mệt cho mà coi! Tin mình đi!”
An Di nghe vậy, khẽ gật đầu
“Vậy được! Mình tin cậu.”
“Thế mới ngoan chứ!”
____
Đêm Noel.
Cha mẹ Lâm từ sớm đã ra ngoài hẹn hò cùng nhau.
Đôi bạn trẻ ở nhà như ngựa mất chủ, không hề kiêng nể gì.
Hàn Thương đã hẹn cùng nhau đi chơi từ chiều, An Di nhìn bộ váy nằm trên giường, phân vân một hồi xem có nên mặc không.
Cuối cùng lí trí đã thua, cô nhanh chóng thay lên bộ váy len, tiện thể đeo thêm tất dài và bốt lông cao cổ.
Xong xuôi, cô vừa bước ra cửa thì bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của chàng trai từ cửa đối diện bước ra.
Hàn Thương nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng của cô, mái tóc dài xõa ra dịu dàng lại mê người.
Bên dưới là chiếc váy ôm làm lộ thân hình hoàn hảo, chỗ lồi chỗ lõm đủ cả.
Chiếc tất trắng dài tới bắp đùi, vừa vặn tạo ra một khoảng hở giữa tất và chân váy.
Anh thấy người mình như đang nóng lên, hơi bức bối.
An Di quan sát biểu cảm của anh, chợt cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Hay em thay bộ khác…”
Lời chưa hết, khóe miệng đã cảm thấy một xúc cảm mềm mại.
Anh một tay ôm lấy eo cô, một tay giữ lấy gáy, nhanh chóng áp sát cô trên cửa phòng, dùng thân hình to lớn của mình bao lấy cô gái nhỏ.
Những nụ hôn vụn vặt bắt đầu rơi xuống, khóe môi, chóp mũi, rồi tới trán.
Anh âu yếm, thỏ thẻ bên tai
“Em thật đẹp… làm anh nhịn không nổi mất!”
An Di chưa kịp hỏi rằng “Nhịn không nổi cái gì?” thì ngay sau đó khoang miệng nhỏ đã bị chiếm đóng, vừa dịu dàng lại mạnh mẽ quét qua một vòng, lưu luyến dây dưa mãi không chịu ngừng.
À, thì ra là ‘không nhịn nổi’ theo nghĩa này.
Cô phối hợp cùng anh, cánh tay vươn lên ôm lấy cổ anh, theo tiết tấu của anh mà đáp lại nụ hôn nồng nhiệt.
Cho đến khi kết thúc, giữa hai người đã chẳng còn một khe hở, thân hình mềm mại của thiếu nữ gián chặt vào người anh, ánh mắt mê ly ậng nước.
“Thật muốn ở nhà luôn…”
.
.
Trung tâm thành phố.
Hàng cây ven đường được tô điểm bởi hàng chục ngọn đèn li ti, bức tường kính của cửa hàng bánh ngọt tràn ngập hình ảnh tuyết trắng và ông già noel.
Trên đường phố tràn ngập những cặp đôi trẻ tay trong tay ngọt ngào, cũng có gia đình ba người dắt tay nhau dạo qua khu phố ẩm thực.
An Di nắm lấy tay Hàn Thương, tay để trong túi anh, vô cùng ấm áp, giống như thể mùa đông năm nay vốn chẳng lạnh dù gió đông đã tràn vào từ bao giờ.
Hàn Thương hạnh phúc xoa xoa bàn tay nhỏ nhắn của cô gái anh yêu, rồi vui vẻ cùng nhau rong chơi khắp các tiệm trò chơi.
Chẳng mấy chốc, anh đã giành về cho cô một đống quà tặng xinh xắn: con gấu bông nhỏ, kẹp tóc, hoa tai…
“Hai bạn gì ơi! Bọn mình đang làm hoạt động chụp ảnh tình nhân đổi quà, hai người có muốn tham gia không?” – một chị gái cầm theo máy ảnh tiếp cận hai người.
Hàn Thương nhìn cô
“Muốn không?”
An Di nhìn cô gái kia
“Phần quà là gì vậy chị?”
“Bọn chị có vòng tay đôi này! Hơn nữa, ảnh chụp ra hai em có thể cầm về!”
An Di gật đầu rồi quay qua nhìn anh
“Vậy chúng ta chụp ha!”
Tấm polaroid không mang màu sắc tươi sáng như khi chụp bằng điện thoại, nhưng lại mang đến một cái đẹp rất riêng, giống như một tấm phim cổ trong các bộ phim thời dân quốc vậy.
Trong đó, cô gái không đẹp khuynh nước khuynh thành như nữ chính nhưng lại là cả thế giới của chàng trai đứng kế bên, bởi vì từ đầu đến cuối anh ấy đều không nhìn vào máy ảnh, ánh mắt như chứa ngàn vì sao lấp lánh luôn đặt trên cô, chân thành mà tha thiết.
Có lẽ, tình cảm thời thiếu niên đẹp nhất là vì vậy, nó chưa nhiễm bụi trần gian, nó chỉ đơn giản là tồn tại rồi kết tinh, thanh khiết đến lạ thường.