An Di cười trào phúng
“Chị nhỏ? Chẳng phải chúng ta cắt đứt quan hệ rồi sao? Tôi còn nhớ rõ từng lời từng chữ mà các người nói trong đám tang An Thái Sơn đó! Tôi không có nghĩa vụ phải giúp các người!”
An Như Nguyệt nghe vậy liền mềm giọng dỗ dành
“Đó đều là do mẹ con khiến chúng ta quá tức giận! Còn con dù sao vẫn là máu mủ nhà họ An, làm sao nói cắt đứt là cắt đứt được! Hơn nữa, trước kia con được sống trong nhà cao cửa rộng, có xe hơi đưa đón hằng ngày, được học ở ngồi trường tốt nhất chẳng phải đều là nhờ tiền bạc của họ An chúng ta sao?”
Bà ta nói thật hay, vừa dỗ lại vừa kể công, lại khiến cô trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa.
An Di cảm thấy mình đối với họ không khác gì một con chó.
Chỉ cần họ cho cô một miếng xương, cô liền phải mang ơn cả đời, dù cho họ có lạnh nhạt, có đối xử tệ bạc với cô tới mức nào, thì khi họ cần cô vẫn phải ngoan ngoãn vẫy đuôi với họ.
An Như Nguyệt thấy sắc mặt cô không đổi, liền nói thêm
“Em dâu giờ vẫn đang ở trong tù đúng không nhỉ? Cuộc sống cũng chẳng dễ dàng lắm đâu!”
Cô lạnh lùng nhìn bà ta
“Đừng đụng tới mẹ tôi!”
“Con nghĩ xem bọn ta có dám không?”
Đương nhiên là bọn họ dám rồi
“Các người muốn máu của tôi đúng không? Được, chỉ các người thề sẽ không động tới mẹ tôi nữa, tôi sẽ cho!”
An Như Nguyệt cong môi cười
“Được thôi! Ngày mai ta tới trường làm thủ tục thôi học cho con.
Sau này chỉ cần đi theo Chu Vãn thôi là được!”
Cô không nói thêm gì nữa, lẳng lặng rời khỏi phòng.
Một lát sau, Chu Thế Kiệt đuổi theo cô với tấm ảnh chụp lại cô hồi cấp hai bị bắt uống rượu trong bar cùng một đám con trai.
“Tốt nhất em đừng nên nói gì với nhà họ Lâm, nếu không những tấm ảnh này sẽ tới tay họ sớm thôi.
Hẳn là em không muốn Hàn Thương thấy bộ dạng này của em đâu nhỉ?”
Cô không còn sức lực đáp lại lời hắn nữa, bước qua hắn để ra ngoài.
____
Bên ngoài, tuyết lại rơi xuống thật dày.
Nền đất sớm bị bọc tới trắng xóa.
An Di đi trong mưa tuyết, mái tóc cũng bị phủ trắng, nhưng cô không thấy lạnh chút nào, cứ như người mất hồn lang thang trên con phố vắng ngày đầu năm.
Tết dương lịch này thật tệ.
Sáng sớm hôm nay, cô nhìn thấy tia nắng yếu ớt xuyên vào căn phòng, cô đã nghĩ đây sẽ là khởi đầu cho một năm tốt đẹp.
Cô sẽ cùng Hàn Thương ngày ngày tới trường, học hành thật tốt rồi lên lớp 12, sau đó thi đại học vào cùng một thành phố.
Cô sẽ cùng anh tiến đến một tương lai thật đẹp.
Nhưng không.
Cô tưởng chỉ cần cô thoát khỏi Vu Hà, đến một nơi thật xa là có thể bước ra khỏi bóng tối, nhưng thực tế đã nói cho cô biết rằng cô vốn chưa hề thoát ra, bóng tôi vẫn luôn đeo bám lấy cô mà thôi.
Cô gục xuống bên cạnh một cột đèn, hai tay ôm lấy đầu gối, nước mắt thi nhau rơi xuống không ngừng.
Cô bất lực quá.
Cô không muốn quay lại cuộc sống như trước kia nhưng không biết làm sao mới thoát ra khỏi được nó.
_____
Một tuần sau.
An Di lặng lẽ thu dọn đồ đạc, để vào một chiếc vali nhỏ.
Cô lưu luyến nhìn lại căn phòng mới ở được hơn nửa năm nhưng lại ấm áp gấp ngàn lần căn nhà ở suốt 16 trước kia.
Cô vẫn chưa dám nói chuyện mình sẽ rời đi cho bất kì ai, cô không biết phải nói thế nào mới được nữa.
Cô rất rối.
Tiếng chuông cửa dưới nhà vang lên, tiếp sau đó là giọng nói của bác gái
“Chào chị Lâm, hôm nay tôi tới đưa An Di về chăm sóc.
Cảm ơn chị đã giúp chúng tôi chăm nom con bé mấy tháng qua!”
Doãn Tình cũng ngơ luôn.
Bà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chị nói vậy là sao? An Di không nói gì với tôi về việc này cả!”
Lúc này, An Di đi xuống, vẻ mặt buồn rười rượi không dám nhìn thẳng bà
“Dì Lâm, con xin lỗi đã không nói sớm với dì.
Cảm ơn dì đã chăm sóc con thời gian qua!”
Doãn Tình nhìn cô, lòng liền nặng trĩu
“An Di à, con…”
Lúc này tài xế taxi bên ngoài đã giục khách lên xe, An Như Nguyệt liền không để hai người nói thêm gì nữa, nhanh chóng kéo An Di đi.
Cho đến khi Hàn Thương thức dậy, xuống nhà đã là chuyện của một tiếng sau.
Anh không thấy An Di đâu, liền hỏi mẹ
“An Di chưa dậy sao mẹ? Để con lên gọi em ấy dậy! Có là chủ nhật thì cũng phải dậy chứ!”
Doãn Tình nhìn anh, thở dài
“Không cần gọi nữa, con bé đi rồi.”
Anh nhíu mày
“Đi đâu? Nay cô ấy có hẹn với bạn sao con không biết?”
“Là nhà nội con bé đến đưa đi, nói là sau này họ sẽ chăm sóc con bé…”
Hàn Thương như nghe thấy tiếng sét bên tai
“Mẹ đừng đùa con nữa, cô ấy chưa từng nhắc đến chuyện này với con!”
Bà đau lòng nhìn con trai, bà biết anh và An Di sớm đã ở bên nhau, chuyện này lại đột ngột như thế, đến chính bà còn không thể hiểu nổi thì làm sao anh chấp nhận được
“Con trai à, mẹ không lừa con, thật sự là vậy! Con đừng trách An Di, con bé cũng không dễ dàng gì…”