Không bao lâu, kì nghỉ hè cuối cùng đã kết thúc.
Buổi đầu tới lớp, An Di đặt báo thức sớm để sửa soạn cho đàng hoàng.
Lúc trước ở Vu Hà, do hoàn cảnh gia đình nên cô không kết bạn được với nhiều người, lần này chuyển trường, cô hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Hàn Thương thì không có chăm chỉ đến vậy.
Khi An Di đang chải lại tóc trước khi xuống ăn sáng thì anh mới bắt đầu đánh răng.
Gặp nhau trong phòng vệ sinh, cô đã quen với bộ dạng ngái ngủ của anh, cười chào
“Chào buổi sáng”.
Anh vừa lấy kem vào bàn chải, vừa nói
“Ừm, chào”
Câu nói không có chút kiên nhẫn nào.
An Di ăn gần xong bánh mì, Lâm Hàn Thương mới từ từ đi xuống.
Mẹ Lâm cau mày
“An An à, mau ăn sáng rồi còn đi học! Nhìn Di Di người ta dậy rõ sớm mà không thấy vội hả?”
Anh không để vào tai mấy lời của bà, ậm ờ rồi cầm lấy bánh mì ăn, hai ba miếng đã nhanh chóng nhét hết nó vô dạ dày, thậm chí còn lẹ hơn An Di.
Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi cũng vội vàng gặm nốt miếng cuối cùng.
Mẹ Lâm đi theo hai người ra cửa, tiện thể nhét hai hộp sữa vào túi sườn trên cặp, dặn dò
“Di Di, có chuyện gì thì đều có thể hỏi Hàn Thương nha! Còn con nữa, bớt chạy lung tung thôi, chú ý Di Di một chút!”
“Con đâu phải con nít mà chạy lung tung chứ?”
Đối với mẹ anh luôn thuộc dạng ‘vô công rồi nghề’ như vậy.
Cha Lâm đi làm, tiện đường đưa hai người tới trường.
Trường trung học phổ thông B là trường trọng điểm ở Thành Đô, không chỉ cơ sở vật chất mà cả đội ngũ giảng viên đều thuộc top đầu trong ngành.
Hằng năm, trường đạt được vô số giải thưởng lớn nhỏ tại các cuộc thi học thuật cũng như nghệ thuật.
Tỉ lệ đỗ đại học cũng luôn không dưới 95%.
Đổi lại, học phí khá đắt đỏ nên không phải ai cũng có thể vào trường.
Hồi trước, An Di học ở Vu Hà học lực không tệ nhưng cũng không quá nổi bật.
Cô chỉ thuộc dạng học sinh chăm ngoan mà thôi.
Vì vậy, An Di có chút lo lắng về việc chuyển trường này, nghe nói tốc độ giảng bài ở Thành Đô nhanh hơn một chút.
Xe dừng lại ở cổng trường.
Lâm Hàn Thương cùng An Di xuống xe.
Vì chưa biết đường, cô đi cùng anh vào.
Gần đó, có thêm một chiếc xe đậu lại.
Hai nam sinh từ trên đó bước xuống, một người là cậu bạn tóc vàng hôm trước, chạy tới rồi chồm lên ôm cổ Lâm Hàn Thương
“Thương ca, chào buổi sáng”
Lại phát hiện tiểu mĩ nhân gặp ở nhà hàng Trung Hoa đang đứng cạnh anh: “Ui, em gái! Đến trường cùng anh Thương sao?”
“Em gái cái đầu cậu!”
Anh ghét bỏ đẩy tay Giản Dương ra
An Di mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, mình là An Di.”
Giản Dương: “À, chào chào! Xin hỏi em gái có quan hệ gì với Thương ca nhỉ?”
Hàn Thương: “Là con gái của bạn của mẹ tớ”
Thấy hắn quá hiền, anh liền thay cô đáp lời.
Cậu bạn bên cạnh luôn trầm tính tên là Hà Phán, cậu ta hiểu chuyện hơn, liền kéo Giản Dương qua, cười nói: “Chào cậu, bạn học An! Tớ là Hà Phán, còn tên đần này là Giản Dương.
Nãy giờ không dọa cậu chứ?”
Hàn Thương cúi đầu nhìn ‘bạn học An’, khẽ nhướng lông mày
An Di xua tay: “À không có, không có!”
Trường cũ không có ai nhiệt tình với cô như vậy.
Giản Dương: “Gì mà đần? Tôi là bạn của học thần đó nha!”
Hàn Thương: “Tôi giỏi đâu có nghĩa là cậu giỏi?”
Giản Dương: “Cậu chưa nghe câu ‘gần quan được bổng lộc’ à?”
An Di: “….”
Câu này hình như đâu phải dùng như vậy.
Hà Phán muốn thoát khỏi mấy câu xàm xí của Giản Dương, liền đổi chủ đề
“Cậu học lớp nào đấy, bạn học mới?”
“Là 11-2.”
Giản Dương: “Hahaa! Bạn cùng lớp xinh thiệt đó! Chúng ta thêm WeChat đi, có gì giúp đỡ lẫn nhau!”
An Di chưa kịp trả lời thì vị ôn thần nào đó mặt mũi đen xì không nói không rằng đã kéo tay cô đi lên cầu thang
Giản Dương huýt sáo, huých tay Hà Phán: “Ê, Thương ca vầy là sao? Không lẽ…”
Hà Phán: “Không khéo cây vạn tuế nở hoa rồi, hahaa”
Lớp 11-2 nằm ở tầng ba.
Lâm Hàn Thương cầm tay cô dắt lên tận lớp, vừa đi vừa nói:
“Em không cần để ý hai tên điên vừa nãy.
Thằng khác xin WeChat cũng mặc kệ, biết chưa?”
An Di cười cười
“Chẳng phải họ là bạn thân của anh sao? Lỡ hôm nào không tìm được anh, em có thể hỏi họ? Với cả, họ khá nhiệt tình, vui vẻ.”
Anh cúi đầu nhìn cô
“Hửm? Thích sao?”
Cô thành thật gật đầu
“Thích làm bạn với họ.”
Anh nghe vậy, khóe môi bất giác cong lên
“Vậy còn được.”
“Hửm?”
Anh ho khan một tiếng
“Muốn kết bạn thì chọn nữ sinh đi.”
Trong đầu cô hiện đầy dấu hỏi chấm
“Anh cũng là nam sinh mà Hàn Thương?”
“Anh là ngoại lệ.”
An Di không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.
______
Đến lớp, Hàn Thương nhanh chóng về chỗ từng ngồi năm ngoái, tiện thể kéo cô ngồi vào chỗ bên cạnh
“Em ngồi đây đi”
“Được chứ? Bạn cùng bàn cũ của anh sẽ không nổi giận?”
“Ừm, hắn không dám mở miệng đòi chỗ đâu”
Vừa chuẩn bị đặt mông, Giản Dương vào sau liền chạy tới: “Eeeee, chỗ này của mình mà! Sao cậu có thể thiên vị như vậy chứ Thương ca!”
An Di: “Vậy trả cậu, tớ tìm chỗ khác vậy”
Hàn Thương: “Giản Dương, cậu xuống dưới ngồi cùng Hà Phán đi.”
An Di: “…”
Giản Dương: “Thương…”
Hàn Thương: “Bài tập toán khá nhiều đó.
Cả Lí với Hóa nữa.
Chắc cậu chưa làm đúng không?”
Anh chống hàm nhìn cậu ta, thừa đoán được với tần suất cày game suốt đêm của hắn thì có nằm mơ cũng không hết được đống bài tập hè.
Giản Dương phồng má bất lực, cuối cùng vì sự nghiệp ‘tránh xa nhà vệ sinh’ đành phải chấp nhận.
“Hà Phán, chỉ có chúng ta mới là tri kỉ thôi!”
Hàn Thương cười hài lòng, kéo tay An Di ngồi xuống cạnh mình
“Đặt cặp xuống đi”
An Di buồn cười nhìn người vừa nhường chỗ cho mình
“Xin lỗi, lát mời cậu ăn kem đền bù nha”
Cậu ta nghe vậy liền lau nước mắt ‘cá sấu’, sụt sùi đáp: “Tiểu Di Di thật hiểu đạo lí”
_____
Tiết đầu tiên của năm đương nhiên là tiết sinh hoạt của giáo viên chủ nhiệm Tô Bách Mai.
Mọi người thường thân thiết gọi ông là Lão Tô, còn lũ học sinh bát nháo lại thích đặc sắc hơn nên thường gọi sau lưng bằng Mai Mai.
‘Mai Mai’ bước vào lớp, dáng người khá tròn trịa, mái đầu đã hói, nhưng cặp kính dày màu đen trên sống mũi mới là điểm nhấn.
Ông đứng trên bục giảng, đẩy nhẹ gọng kính một cái khiến đám học sinh đang nhao nhao liền im lặng.
Ông gật đầu, rồi nói
“Nghỉ hè vui chứ?”
“Nhiều bài tập quá thầy, chẳng có thời gian đi chơi gì cả!”
“Vậy cũng tốt, ở nhà ôn bài.
Năm sau thi xong, liền muốn làm gì thì làm”
Cả đám trề môi: “Thế còn gọi gì là cấp 3 nữa! Hay cuối năm nay lớp mình làm chuyến đi biển cho có kỉ niệm đi thầy!”
Mai Mai: “Lo xa.
Mấy cô mấy cậu cứ thi được hạng nhất, tôi chiều hết”
“Thế thì tới già chưa được thầy chiều rồi!”
Cả đám phá lên cười đùa, không khí lớp học liền sôi nổi lên nhiều.
Lúc này thầy Tô tiện thể nói
“Đúng rồi, năm nay lớp mình có học sinh mới chuyển vào.
Nào, mau đứng lên giới thiệu bản thân” – ông đẩy gọng kính về phía cô.
An Di căng thẳng đứng lên, cảm giác bị mọi người nhìn chằm chằm không dễ chịu chút nào
“Chào các bạn, mình là An Di.
Mong được mọi người giúp đỡ”