Hàn Thương rời mắt khỏi tiểu miêu miêu bên cạnh, ngước cổ lên nhìn nữ sinh
“Hửm?”
Nữ sinh bẽn lẽn, vừa chạm phải ánh mắt anh, như điện giật liền cúi đầu xuống, lúng túng đặt một phong thư hồng lên bàn ăn rồi chạy mất.
An Di không ngốc đến nỗi không biết đó là gì.
Giản Dương khóe mắt giật giật: “Năm nay tân học sinh khối 10 bạo thiệt nha! Vừa ngày đầu năm học đã dám dâng thư tới tận cửa thế này, không sợ Dương tỷ ghi thù sao?”
Dương tỷ này là Dương Mạn Đình, học lớp 11-8, là chị đại học đường, cũng là người theo đuổi Lâm Hàn Thương từ lúc nhập học lớp 10.
Tính tình phách lối, lại phô trương, thích đánh người, đặc biệt là mấy bông hồng hay lởn vởn trước mặt anh.
Năm ngoái, vào dịp sinh nhật của cô ta, cô ta đã cố tình sửa soạn thật tốt rồi tỏ tình với anh trước mặt nhiều người, nhưng anh không hề quan tâm, cũng chẳng cho con gái người ta chút mặt mũi liền thẳng thừng từ chối.
Tuy vậy, cô ta vẫn ôm mộng, không ngừng theo đuổi anh tới tận giờ.
Hàn Thương không thích con người này, liền thay đổi sắc mặt
“Tôi không quen cô ta”
An Di vẫn chăm chú nhìn bao thư trên bàn
Giản Dương: “Không nhắc thì thôi”
Ăn xong bữa trưa, An Di như đã hứa liền mua kem bồi thường cho Giản Dương, tiện thể mua thêm ba cây nữa.
Bốn người ngồi trong lớp vừa ăn vừa nói chuyện.
“Anh không mở thư sao?”
An Di nhìn phong thư hồng phấn xinh đẹp bị anh quăng ở một góc bàn
“Không thích” – lạnh nhạt
Bình thường, số lượng nữ sinh gửi thư cho anh cũng đâu phải ít, chẳng phải tỏ tình thì cũng là hẹn ra tỏ tình.
Anh không thích họ, nên cũng chẳng muốn bận tâm đến mấy cái này.
Giản Dương cười: “Lão đại lạnh như vậy mà vẫn đâm đầu vào! Con gái nhà người ta cũng thật khổ mà!”
Anh không bận tâm lời cậu ta, tiếp tục ăn kem.
An Di: “Thật sự không mở sao?” Cô nghĩ, dù sao nữ sinh hồi nãy cũng dùng hết can đảm mới dám đưa thư, anh không mở thì thật phí công.
Hàn Thương: “Em muốn xem?”
An Di: “Coi như tò mò đi”
Giản Dương: “Tiểu Di Di à, lão đại…”
Cậu ta đang định khuyên cô đừng nên can thiệp vào mấy cái thư tình này, thì Hàn Thương đã thực sự đưa nó cho cô.
Hàn Thương: “Tự đọc tự vứt”
An Di: “….” Thực sự không thể trân trọng.
Bức thư khá dài, chứ viết gọn gàng, xinh đẹp kín cả một mặt giấy.
An Di đúng là có cảm giác tội lỗi khi đọc thư của người khác, nhưng một thứ gì đó khiến cô rất muốn biết nữ sinh kia thích gì ở Hàn Thương…
Bức thư đại loại là nói về lần đầu cô ấy gặp anh, rồi bị sét đánh ngang tai, liền ôm mộng từ cấp hai đến tận bây giờ.
Cuối cùng là hẹn anh sau giờ ăn trưa ra con đường nhỏ sau trường nói chuyện.
“Cô ấy hẹn anh ở con đường nhỏ sau trường”
Hàn Thương ăn xong cây kem, tiện thể giật lấy tờ giấy, vứt vào thùng rác.
An Di nhìn anh, không để ý đến cây kem đang tan dần trên tay mình.
Cho đến khi một giọt kem lạnh ngắt rớt trên đùi cô, có chút rát.
“A” cô giật mình thốt lên một tiếng nhỏ.
“Sao vậy?” Hàn Thương quay lại nhìn cô.
“À… không… Kem rớt xuống chân, hơi rát!”
Cô vội vàng nhét miếng kem vào miệng trước khi nó tiếp tục rớt xuống, giọng nói ngọng líu
“An…anh gó gấy hông?” (Anh có giấy không?)
Hàn Thương buồn cười: “Tiểu Miêu Miêu thật ngốc”
Anh xin cô gái bàn trên một tờ giấy ăn rồi đưa cho cô.
An Di nhận lấy, lau đi vết kem trên đùi, dường như vì xấu hổ mà quên luôn bức thư vừa rồi.
Ba tiết học nhanh chóng kết thúc.
Mẹ Lâm đã chờ hai người ở cổng.
Phía sau, mấy nữ sinh túm lại bàn tán
“Dương tỷ, cô ta lên xe Hàn Thương kìa”
“Ai cho cô gọi tên cậu ấy?”
“A… xin lỗi, mình không cố ý”
“Hừ… mau đi tìm hiểu xem cô ta là ai.”
“Động đến người của Dương tỷ, là cô ta xui rồi”
______
Trước khi về nhà, mẹ Lâm tạt vào siêu thị để mua nguyên liệu cho bữa tối.
Bà giao trách nhiệm mua trái cây tráng miệng và đồ ăn vặt cho An Di và Hàn Thương, còn mình thì vào khu hải sản với rau củ bên đối diện.
Hàn Thương đi cạnh cô, tay cầm giỏ để đồ.
An Di nhìn kệ lớn để mấy loại trái cây trước mặt, hỏi anh
“Anh thích ăn gì?”
“Tùy em, anh không kén ăn”
“Vậy… mua táo với lê đi.
Ừm, dâu tây này cũng tươi nữa… Anh thấy sao?”
“Ừm”
Cô chăm chú chọn so sánh, chọn lựa từng quả, mà không nhận thấy chàng trai bên cạnh đang chăm chú nhìn mình, hắn thầm tưởng tượng về một tương lai xinh đẹp có cô trong đó…
Tiếp theo, hai người dừng lại ở khu đồ ăn vặt.
An Di không hay ăn linh tinh nên cũng chẳng biết mua gì, để Hàn Thương lựa chọn toàn bộ.
Chẳng mấy chốc, giỏ đồ đã khá đầy, toàn những món mà anh hay ăn ở nhà.
Mẹ Lâm cũng đã mua xong, gọi họ ra ngoài tính tiền.
Bà vừa nhìn giỏ đồ liền hiểu
“Thằng nhóc này, mua lắm đồ ăn vặt vậy? Không tốt cho sức khỏe đâu.
An Di, con đừng có để nó tự tung tự tác như vậy chứ?”
Cô cười: “Cháu cũng chọn mà”
Doãn Tình nhìn cô bao che thằng con trai
“Con nào có tham ăn như nó.
Ăn cho lắm mấy cái đồ này vào lại bệnh tật ra” - bà đánh nhẹ vào tay anh
Hàn Thương cười: “Mẹ thiệt tình, con mua cho cả nhà ăn mà”
Doãn Tình: “Hừ.
Mình ông ăn là nhiều”
____
Bữa tối, An Di thường chủ động giúp Doãn Tình nấu nướng.
Lâm Hàn Thương là con trai ruột lại loanh quanh lên ngoài phòng khách xem phim, ăn uống rảnh rỗi.
Cho đến khi Lâm Tư Quân về, nhìn vào khung cảnh sẽ thốt lên rằng:
“Nhà có thêm đứa con gái thật tốt!”
Doãn Tình liền bổ sung: “Con trai có như không”
Cuộc sống mới đối với An Di thật sự rất đẹp đẽ, so với cuộc sống cũ, quả thực tốt đến mức xúc động.
Cha mẹ Lâm đều vô cùng quan tâm, Hàn Thương tuy tính tình không tốt lắm, nhưng thực ra rất ấm áp.
Lúc trước, An Thái Sơn là con nhà giàu, cô cũng coi là được sống trong nhung lụa từ bé, ăn đồ ngon, ngủ giường công chúa, đi học ở trường tốt nhất.
Nhưng đó là về mặt vật chất mà thôi.
Mặc dù mẹ cô – Thư Ân rất yêu thương bảo vệ cô, nhưng An Thái Sơn lại là kẻ cầm thú.
Lão đánh đập mẹ con cô, chửi rủa bằng những từ thậm tệ.
An Di không hiểu, nếu lão không yêu mẹ con cô, hà cớ gì năm xưa phải ép mẹ gả cho lão? Cô chỉ là sản phẩm của sự ép buộc, nhưng người ép buộc là lão.
Lúc tận mắt nhìn mẹ giết lão, cô sợ hãi, nhưng không cảm thấy thương tiếc.
Thật buồn cười làm sao!
Sau đó, mẹ cô chủ động đi tự thú, cũng có lí do chính đáng là bị bạo lực gia đình nhiều năm, nên mức án giảm xuống là 12 năm tù.
Trước khi chính thức tuyên án, bà đã đem toàn bộ số tiền mà ông bà ngoại để lại giao cho Doãn Tình, nhờ bà ấy chăm sóc An Di.
Ngoài ra còn có khoản trợ cấp từ nhà nội, số đó được chuyển thẳng vào thẻ của An Di.
Đúng vậy, bà đã tính toán chu toàn cho tương lai của cô rồi… Nhưng thật đáng buồn, trong tương lai đó, không có bà…