Vừa nghe xong lời anh nói, An Di đã cầm tấm chăn chạy nhanh vào phòng tắm khoá cửa lại.
Cô đứng trước gương, lấy nước lạnh vỗ vỗ lên mặt mình cho tỉnh táo.
Nãy giờ cô cứ nghĩ bản thân còn đang trong mơ.
Trong lòng thầm khó hiểu:
"Sáng nay anh ta bị ai nhập sao? Hôm qua bị đả kích, hôm nay liền không bình thường nữa...? Từ một kẻ lạnh lùng mà bây giờ liền trở nên ôn nhu, không lẽ anh ta đang giả vờ tốt để lợi dụng mình đó chứ!?..."
Hạ An Di nghĩ nhiều thật đau đầu, cô không nghĩ nữa mà tập trung đánh răng.
Mở nước ấm trong bồn tắm, ngâm bản thân trong làn nước ấm giúp cô thư giãn và quên hết muộn phiền.
Sau khi tắm xong, cô choàng áo tắm nhìn mình trong gương.
Những dấu hôn chi chít trên người cô thoắt ẩn thoắt hiện, sắc mặt của An Di lúc này không những không vui mà còn hết sức bực bội.
Cô thầm mắng nhiếc người đàn ông ở ngoài:
- Lục Tư Thần! Anh thật là xấu xa, hôn lên người tôi nhiều như vậy làm gì chứ? Đã không che được hết mà còn xấu đi thân hình ngọc ngà của tôi.
Tôi cầu cho anh sau này không ai yêu, không ai cưới...!Người xấu tính như anh ai mà thèm để ý chứ.
Lúc cô đang thoa kem che khuyết điểm lên trên những dấu hôn thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào:
*Cốc...Cốc*
Cô thoa xong cũng mở cửa bước ra.
Thấy anh đang ngồi chễm chệ ở ghế đọc sách.
Hạ An Di sợ làm phiền đến anh nên đi đến bàn trang điểm, giọng khẽ hỏi:
- Anh gõ cửa có chuyện gì sao?
Lục Tư Thần vừa chăm chú đọc sách, vừa trả lời cô:
- Tôi tưởng em ngủ trong phòng tắm nên có ý gõ cửa để nghe động tĩnh của em.
An Di nghe anh nói vậy, gương mặt chợt phì cười, âm giọng trong trẻo, ngọt ngào truyền đến khắp căn phòng:
- Nếu anh không gõ cửa, chắc tôi sẽ ngủ trong đó mất.
Nói xong, cô cầm đồ makeup lên bắt đầu trang điểm cho gương mặt của mình.
Vì hôm nay phải ra ngoài gặp nhiều người, nên cô cũng muốn bản thân tươi tắn một chút.
Sau khi thấy khuôn mặt đã trở nên xinh đẹp rồi, cô đứng lên đi về hướng tủ quần áo.
Mở ra liền lựa cho mình một chiếc áo dài tay màu trắng có hoạ tiết nơ ở phía trước và một chiếc váy dài phủ qua đầu gối màu xám.
Cảm thấy anh vẫn còn ngồi đọc sách, không có ý định bước ra ngoài.
An Di mặt có chút gượng, giọng khe khẽ, nói chuyện chỉ đủ hai người nghe:
- Tư Thần à, anh có thể nào ra ngoài một chút để tôi thay đồ được không...?
Tư Thần nhìn cô cười như không cười, lời nói mang vài phần trêu chọc:
- Thấy cũng đã thấy hết rồi, có gì mà phải ngại chứ? Dù gì tôi và em cũng đã lớn nên không cần phải ngại đâu.
Cô nghe anh nói như vậy, sắc mặt đỏ lên, gương mặt lại càng ngượng ngùng, xấu hổ hơn, e thẹn như thiếu nữ mới lớn.
Ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ dám cúi đầu nói lại:
- Cái gì mà nhìn thấy chứ? Tôi đây là chưa thấy gì hết...!Nếu anh không ra ngoài thì tôi ra ngoài đấy.
Anh sợ sẽ làm cô giận liền đứng lên đi đến trước mặt cô, đáy mặt hiện lên ý cười, giọng nói trầm ấm, ôn nhu của anh đã truyền đến tai cô:
- Được.
Tôi sẽ ra ngoài, em đừng giận.
Cứ nghĩ Lục Tư Thần nói xong sẽ đi ra ngoài, nào ngờ anh hôn nhẹ lên môi cô rồi mới lưu luyến rời đi.
Đây có được hiểu là nụ hôn chào buổi sáng không...?
...----------------...
Tầm chín giờ rưỡi sáng, cả hai cũng đã chuẩn bị xong, trên người anh lúc này mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, cổ áo có bung ra một nút trong vừa lãng tử lại có chút bảnh bao.
Cả hai vừa đi xuống cầu thang đã nghe thấy tiếng còi xe ở phía ngoài cửa vang lên.
Lục tổng biết là tên thiếu gia Trình Lãng kia đã đến, anh nắm tay cô mà bước ra ngoài.
Hạ An Di đi phía sau không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng chỉ đành bất lực mặc cho anh nắm tay mà đi theo bước chân anh.
Bước ra ngoài đã thấy chiếc xe Maybach của Trình Lãng đậu trước cửa nhà anh.
Lục Tư Thần liền mở cửa xe để Hạ An Di bước vào trong, rồi anh mới bước vào ngồi kế cô.
Trên xe Trình thiếu, Lục tổng không những không chào hỏi mà ngược lại còn lên giọng cằn nhằn:
- Mới sáng sớm cậu đã bấm kèn inh ỏi như vậy, không định để cho người khác ngủ sao?
Trình Lãng cười đùa, vừa chạy xe vừa ôn nhu nói lại với tên bạn thân "mặt lạnh kia":
- Dù gì nhà cậu cũng nằm gần trung tâm thành phố nên sợ gì chứ.
Mới sáng sớm đừng nên khó chịu như vậy, cằn nhằn nhiều mặt sẽ mau chóng già và có nhiều nếp nhăn đấy.
Cậu cứ như tôi, luôn tươi tắn, dù trong lòng có chuyện không vui nhưng vẫn nở nụ cười.
Nên gương mặt Trình thiếu này lúc nào cũng trẻ trung, đẹp trai có phải không em gái?
An Di thấy Trình Lãng nhắc đến mình, gương mặt tươi tắn của cô có chút mắc cười khi anh chàng lại "tự luyến" như vậy...!Nhưng mà phải công nhận là Trình thiếu đẹp thật, tỉ lệ gương mặt chắc cũng một chín một mười với Tư Thần.
Cô gật đầu, khẽ cười như đồng tình cho ý kiến của anh chàng.
Tư Thần thấy cô khen Trình Lãng đẹp trai, không biết từ đâu lại nổi lên một chút "ghen".
Ánh mắt sắc bén, gương mặt lạnh lùng, giọng nói uy nghiêm mang nhiều phần khó chịu:
- Cậu bớt tự luyến lại!
Trình thiếu lúc này không còn nói gì nữa, chỉ thầm phì cười trước sắc mặt của Lục Tư Thần.
Theo như kinh nghiệm nhiều năm tình trường của anh chàng, thì đây có thể hiểu là tên Lục tổng kia đang "ghen".
Bình giấm chua trong nhà bị đổ ra chút ít rồi...
...----------------...
Sau khi đi xe tầm hai mươi phút, cả ba người đã đến được con đường xx ở thành phố S.
Theo như thông tin trên điện thoại thì con đường này chỉ bán đồ ẩm thực, không có mảnh đất nào muốn đấu thầu ở đây cả.
Tư Thần thắc mắc ở đây làm gì có đất nào cần bán chứ.
Anh không tin vào năng lực tìm kiếm thông tin của bạn thân mình mà lên tiếng hỏi:
- Cậu có chắc ở đây có mảnh đất muốn đấu thầu không? Có khi nào cậu nhìn nhầm địa chỉ không đấy?
Trình Lãng thấy gương mặt anh cau có như vậy, trong lòng cũng có chút khó chịu lên tiếng:
- Cậu từ từ đã, để tôi gọi cho bên công ty bất động sản.
Vừa nói anh chàng vừa bấm nút gọi, sau tầm năm phút thì đầu dây bên kia cũng có người bắt máy.
- Alo.
Tôi là Trình Lãng, tôi muốn xem bất động sản.
Nghe nói ở con đường xx có một mảnh đất muốn đấu thầu, nhưng tôi đến lại không thấy gì cả...
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tươi trẻ, ngọt ngào của một người phụ nữ:
- Thành thật xin lỗi anh.
Đúng là công ty chúng tôi có một mảnh đất muốn đấu thầu, nhưng hiện tại mảnh đất đó đã được bán cho người khác rồi...!Nếu anh muốn xem, thì có thể đến vùng ngoại ô của thành phố S.
Đến đó tôi sẽ giới thiệu cho anh.
Trình Lãng sợ bản thân sẽ bị lừa, vì thế anh chàng đã nhanh chóng cúp máy.
Sau đó quay mặt về phía Tư Thần và An Di nói với vẻ mặt không vui:
- Bên công ty bất động sản nói là mảnh đất đó đã bán cho người khác rồi.
Nếu muốn xem thì phải chạy ra vùng ngoại ô sẽ có người đợi chúng ta ở đó.
Tôi nghĩ là bản thân bị lừa rồi, nên đi về thôi..