Sau khi Trình Lãng rời đi, anh cũng không còn ai để nói chuyện nên cũng nhanh chóng đứng lên xoay lưng ra về.
Giờ này ở nhà, An Di vẫn chưa ngủ.
Khi nghe tiếng xe của anh chạy vào cổng, cô đã biết Tư Thần đã trở về.
Ngày mai là ngày cuối tuần, cô muốn hỏi xem anh có cùng Trình Lãng đến Vương gia không nên đã mở cửa phòng bước ra ngoài.
Vừa bước vào anh đã thấy cô đi từ cầu thang xuống.
Hạ An Di đi vào bên trong bếp rót ra hai ly nước đem ra đưa cho anh một ly.
Đứng đối diện anh, cô ngượng ngùng, giọng nói nhẹ nhàng có hơi chút ngập ngừng vang vọng bên tai:
- Ngày mai...!anh có cùng Trình Lãng tham dự tiệc của Vương gia không?
Lục Tư Thần uống một ngụm nước, yết hầu ở cổ khẽ chuyển động, âm thanh hơi khàn khàn vang lên:
- Có thể là tôi sẽ không đi được.
Sáng tôi có việc cần phải bay sớm, nên nếu được chiều tôi sẽ đón em về.
An Di không nói gì, cô chỉ gật đầu.
Bản thân cô cũng biết trước giờ anh rất bận, làm sao có thể vì một bữa tiệc không quan trọng mà tham dự được chứ...
Không còn chuyện gì để nói nữa, cô xoay lưng trở về phòng.
Lục Tư Thần thấy cô đi rồi, anh cũng bước nhanh về phòng chuẩn bị đồ vì ngày mai bản thân còn có chuyến bay sớm.
Buổi tối hôm ấy, cả hai con người chung một không gian, một thời gian nhưng không ai nói với nhau câu nào.
Mỗi một người đều mang trong mình một cái tôi cao, không ai chịu ngồi lại lắng nghe đối phương.
Nhưng đâu ai hay biết khoảng cách của cả hai đang dần dần bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình...
Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đây cũng đã đến ngày cuối tuần.
Mặt trời đã nhô cao, toả ra những ánh nắng thật long lanh, đẹp đẽ.
Những đám mây trắng bồng bềnh trôi lơ lửng như đang tô thêm sắc đẹp cho bầu trời xanh rộng lớn phía trên cao.
Đúng tám giờ sáng, Hạ An Di đã bị đánh thức bởi tiếng chim hót líu lo trên những cành cây hoa nở phía bên ngoài cùng với những ánh nắng dịu nhẹ chiếu rọi vào gương mặt trắng hồng của cô
An Di vươn vai, hít thở bầu không khí ấm áp của một ngày mới.
Sau đó cô cũng rời khỏi chiếc giường thân yêu, đ vào phòng tắm.
Cô đánh răng, rửa mặt xong bước đến cạnh bồn tắm pha nước.
Làn nước ấm trong bồn sắp tràn ra ngoài, Hạ An Di nằm vào bồn tắm để bản thân ngâm mình trong dòng nước.
Buổi sáng tắm nước ấm không những làm cho bản thân cảm thấy thư giãn, thoải mái mà còn giúp cho ta có được năng lượng tràn đầy.
Tắm xong cô quấn áo choàng tắm bước ra ngoài đi đến tủ quần áo chọn cho mình một bộ trang phục phù hợp.
Vì hôm nay cô có hẹn với bạn thân ra sân bay đón con trai cả của Vương gia và cũng là anh trai của Nhược Vũ.
Hôm nay cô lựa cho bản thân một tone trang điểm nhẹ nhàng, búi tóc gọn gàng.
Hạ An Di nhìn bản thân trong gương lần cuối rồi cầm túi quay lưng mở cửa rời khỏi phòng.
Trong nhà giờ này anh đã đi rồi, ngoài quản gia ra thì cô cũng không nói chuyện nhiều với ai.
Hầu như người hầu ở đây, có lẽ vì không chịu được tính cách nắng mưa của anh mà đã xin nghỉ hết.
Chỉ còn lại quản gia Lý làm việc lâu năm ở đây luôn ở bên chăm sóc cho ngôi nhà này.
An Di đi xuống lầu cúi đầu chào quản gia, sau đó cô cũng nhanh chóng bước nhanh ra cửa bắt taxi.
Vì cô hẹn
Nhược Vũ chín giờ, có mặt ở nhà cô bạn thân.
Nhưng bây giờ đã tám giờ rưỡi, cô chỉ mới ra khỏi nhà.
Khi bắt được taxi, Hạ An Di đã nhanh chóng lên xe.
Nhìn về phía tài xế cất lên giọng nói dịu dàng, dễ nghe:
- Cho tôi đến đường xx, số nhà xx.
Mất tầm hai mươi phút đi xe, cuối cùng bản thân cô cũng đã đến được nhà của Vương Nhược Vũ.
Tuy cô nàng là tiểu thư danh giá của Vương gia, rất được ba mẹ và anh trai cưng chiều nhưng bản thân Nhược Vũ không muốn ỷ lại vào gia đình, chỉ muốn tự tạo nên sự nghiệp, đồng tiền riêng do chính bản thân xây dựng.
Nên Nhược Vũ đã nhất quyết từ chối những ý kiến của gia đình mà dọn ra ở một căn nhà riêng.
Căn nhà tuy không cao sang như ở biệt thự Vương gia, nhưng sống ở đây cũng rất tốt.
Có đầy đủ tiện nghi, hàng xóm đều thân thuộc.
Bản thân Nhược Vũ cứ nghĩ đây như một gia đình, căn nhà được cô nàng mua lại nhờ một người quen giới thiệu.
Thấy giá cũng rẻ nên đã dành dụm hết số tiền bản thân có được mua.
May mắn hơn nữa là căn nhà này cũng gần với ba mẹ Vương nên ông bà cũng đỡ lo lắng được phần nào.
Và ở đây cũng gần với chỗ ở hiện tại của An Di nên cả hai muốn gặp nhau cũng tiện.
Vừa thấy cô đến, Vương Nhược Vũ từ trong bếp đã vội vàng chạy ra.
Trên gương mặt của người con gái lúc nào cũng hiện lên một nụ cười tươi tắn kèm theo chiếc má lúm duyên dáng.
Giọng nói ngọt ngào, trong trẻo truyền tới tai An Di:
- Di Di.
Cậu đến rồi sao? Ngồi nghỉ ngơi một xíu đi, tớ vừa nấu xong một món súp.
Lát cậu ăn thử rồi chúng ta hẳn đi rước anh tớ.
Hạ An Di thấy cô bạn thân của mình luôn nhí nhảnh, lúc nào cũng cười nói vui vẻ.
Trong lòng cô lại hiện lên một tia ấm áp khi bản thân không có người thân xung quanh, nhưng vẫn gặp được Nhược Vũ và trở thành bạn thân tốt.
Đó chính là điều vô cùng may mắn.