Hạ An Di uống một ngụm cà phê xong liền kể cho Vương Nhược Vũ nghe chuyện của cô.
- Hôn lễ của tớ chỉ mời những người có tên tuổi thôi.
Người mà tớ kết hôn là con trai của Lục gia, đồng thời cũng là chủ tịch của Lục thị.
Ngưng một chút, cô lại nói tiếp:
- Lí do tớ kết hôn không phải là sự tình nguyện.
Mà là vì, gần đến ngày cưới, Quách Yên Vân muốn chia tay với Lục Tư Thần.
Quách gia vì không muốn mọi người lời ra tiếng vào, nên đã đề nghị tớ thay thế.
Tớ vì muốn trả ơn công nuôi dưỡng từ trước tới giờ của ba mẹ nuôi nên đã đồng ý.
Đến hôm hôn lễ diễn ra, tớ mới biết được Yên Vân có lí do riêng nên không muốn kết hôn nữa.
Vì vậy, chị ấy đã sang nước ngoài.
Chuyện này Tư Thần cũng biết, nhưng không hiểu vì sao anh ta lại không chịu hủy hôn.
Vương Nhược Vũ nghe đến đây, có chút bất ngờ.
Cô nàng liền mở lời hỏi:
- Người cậu kết hôn là Lục Tư Thần á!? Không phải anh ta là ác ma luôn không thích gần nữ giới sao.
Riêng chỉ duy nhất Quách Yên Vân mới khiến con tim băng giá của anh ta rung động.
Vậy mà tại sao đến bước cuối cùng, chị ta lại không muốn kết hôn nữa...? Không lẽ...!quen nhau rồi mới biết anh ta thích đàn ông đấy chứ?
*Khụ...Khụ*, An Di chỉ mới nhấp một ngụm cà phê mà đã muốn ho sặc sụa.
Cô nhìn ngó xung quanh, liền dùng tay chặn miệng cô bạn thân của mình:
- Cậu nói nhỏ một chút.
Nếu có người khác nghe được, mặt mũi của Lục gia biết giấu đi đâu chứ...!Hơn hết, anh ta bây giờ trên danh nghĩa vẫn là chồng của tớ.
Nếu Tư Thần mà biết được chúng ta nói xấu sau lưng anh ta.
Không chừng liền sẽ đi xử trảm...
Vương Nhược Vũ nghe vậy, giọng cũng đã nhỏ đi đôi chút:
- Haizzz, không ngờ anh ta vậy mà lại lấy cậu và Yên Vân làm bức bình phong...!Thật tội nghiệp mà...
Hạ An Di nhìn sắc mặt của Nhược Vũ, gương mặt hiện lên ý cười.
Đôi môi xinh xắn lộ ra, nói nhỏ:
- Dù gì tớ nhìn thấy Tư Thần cũng không hẳn là thích đàn ông đâu.
Nếu thích đàn ông, sao anh ta lại một mực muốn cưới Yên Vân chứ? Vì vậy, cậu cũng đừng đem lời này đi đồn ra ngoài.
Trong lòng người ta đã có bạch nguyệt quang xinh đẹp ngời ngời rồi.
Không thích gần nữ sắc chắc là do "mắc bệnh sạch sẽ" chăng...?
An Di nhìn cô bạn thân một chút liền đổi chủ đề:
- Không nói đến chuyện của anh ta nữa.
Nói đến chuyện của cậu đi.
Vũ Vũ, cậu đã quen được bao nhiêu người rồi?
Nhược Vũ nghe xong, gương mặt vui vẻ bỗng trở nên bí xị:
- Mối tình đầu tớ còn không có...!Làm sao mà quen được ai chứ? Hơn nữa, dạo này tớ toàn chuyên tâm vào đống thiết kế.
Không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương đâu.
Cô nghe được lời rầu rĩ của bạn thân mà cười khuyên nhủ:
- Không sao mà, cậu còn trẻ.
Giờ chưa có, sau này sẽ có.
Vào một lúc nào đó, cậu sẽ gặp được chân ái đời mình thôi.
Đến lúc đó, không muốn yêu cũng khó đó.
Cuối cùng, đã đến giờ phải về.
Cô và Nhược Vũ phải đành tạm biệt nhau, hẹn nhau vào một dịp khác.
An Di liền bắt taxi quay trở về biệt thự.
...----------------...
Lục Tư Thần lúc này ở biệt thự, về đến nhà anh không thấy cô, chỉ thấy quản gia Lý.
Những người hầu trong nhà cũng tan làm về hết.
Anh nghĩ, cô vẫn chưa tan ca nên giờ này chưa về.
Nhưng đợi đến bảy giờ tối hơn vẫn không thấy bóng dáng của cô.
Trong lòng không biết vì sao lại có chút nôn nao, anh hỏi quản gia:
- Giờ này Hạ An Di vẫn chưa về sao?
Quản gia nghe vậy, hơi bất ngờ khi anh hỏi thăm cô.
Chợt nhớ ra, giờ cũng đã tối mà An Di vẫn chưa về.
- Thiếu phu nhân chỉ nói tầm bảy giờ tối cô ấy sẽ về.
Vì thế, cô ấy kêu thiếu gia cứ việc ăn trước, không cần phải đợi thiếu phu nhân.
Anh nghe được như vậy có chút khó chịu, quay lưng bỏ vào bếp.
Trong lòng thầm thắc mắc:
"Tại sao mình lại quan tâm đến cô ta nhiều như vậy chứ? Không lẽ, não mình quên mất cô ta là người thay thế cho Vân Nhi rồi? Thật là điên đầu quá đi."
Vì nghĩ đến cô, Tư Thần cảm thấy bữa ăn không còn ngon nữa.
Các món ăn trên bàn vừa bày ra, anh chỉ gắp vài đũa.
Sau đó liền đứng dậy bỏ lên phòng..