Ảnh Vệ Khó Làm


Ban đêm, bên trong Lương Vương phủ là lúc mọi âm thanh đều tĩnh mịch yên ắng, không một tiếng động.
Ngoại trừ từng tiếng bước chân của thị vệ tuần tra ban đêm cùng với âm thanh thỉnh thoảng lay động một chút của ảnh vệ ẩn thân trong bóng tối cọ xát vào cành lá, còn lại không có âm thanh nào khác nữa.
Mà trong góc sân của vương phủ ngược lại trở thành cái nơi không hài hòa nhất.
Tuy nhóm ám vệ cảnh giác ẩn nấp ở xung quanh sân mặt không đổi sắc, nhưng nếu nhìn kỹ ánh mắt của bọn họ, hoặc là xấu hổ hoặc là giễu cợt, tóm lại thần thái khác so rất nhiều so với trước kia.
Trong căn phòng đèn đuốc sáng trưng truyền đến tiếng ư ư nức nở.

Từ sau khi Lương Vương trở về, cơ hồ chưa từng ngừng lại.
Hơn mười cái nến đỏ thiêu đốt, nhuộm lên một tầng ửng đỏ cả phòng của Nặc Đại.
Lâm Phong dù bận vẫn ung dung ngồi ở bên giường, roi trúc nhỏ chọn trong tay vẽ nên từng đường sóng dao động trong không khí.
Nhiều ngày liền trước sau như một, hoặc khiêu khích hoặc quất, nhưng điều đó không khiến cho hứng thú của Lâm Phong giảm sút nửa phần.
Mà Huyền Ảnh lúc này ở một bên xem như hoàn toàn yếu thế, trạng thái so với lúc mới đến ngược lại không biết được là tốt hay xấu.
Chỉ thấy trên mặt đất cách Lâm Phong không xa lúc này có một người thân trên lõa lồ đang nằm ngửa, vết đỏ khắp người chỉ càng tô thêm một vẻ diễm sắc.
Hai mắt Huyền Ảnh đang nhắm nghiền, môi trắng bệch, lông mi yếu ớt không ngừng rung động, cố gắng để cơn cồn cào ở đan điền yên tĩnh lại.
Dây lụa lúc trước Tạ Dật Tiềm trói hắn đã bị gỡ xuống, không biết mấy ngày trước đã được đưa tới nơi nào rồi, mà thay vì giam chân thì lại treo một vòng xích sắt tinh tế quanh cổ Huyền Ảnh, đầu kia của xích sắt trói vào chân giường.
Huyền Ảnh trong khoảnh khắc không hiểu sao lại tự giễu khi bị khóa ở chân giường.

Chủ thượng nói hắn chẳng qua chỉ là một con chó, hiện giờ ngược lại thật đúng là thành dáng vẻ của súc sinh...
Trước kia ở Thụy Vương phủ nếu lại tiếp tục sai chẳng qua là chịu bị phạt, nhưng làm nhục như vậy đang từng chút đáng gục sức chịu đựng của Huyền Ảnh.
Nếu không phải vài ba lần Huyền Ảnh lại thầm gọi "Chủ thượng", lại càng không muốn làm thất bại mệnh lệnh của Tạ Dật Tiềm, hắn tình nguyện...!Tự sát cho rồi.
Rốt cuộc là chịu kính ngưỡng của tứ đại ảnh vệ, vâng lời với chủ thượng là bổn phận cũng là tình cảm, nhưng người khác lại xem như cái gì?
Mà Lâm Phong không biết gặp phải chuyện gì vui, tâm tình tối nay tốt hiếm thấy, ngoại trừ cho Huyền Ảnh uống phần thuốc tổn thương nội lực kia, những đồ vật khác thì đã không còn nữa.
Thậm chí lúc này tính khí hắn còn có thế tốt đến mức nói chuyện mấy câu với Huyền Ảnh: "Chủ tử kia của ngươi có cái gì tốt? Đường đường là ảnh vệ lại sa sút lưu lạc đến nước này, còn bảo vệ hắn như vậy nữa...!Ngươi có xứng với liệt tổ liệt tông của ngươi không?"
"Nếu tiền bối của ngươi biết, hậu bối sống mà ngay cả chó cũng không bằng, còn khăng khăng không có chút tâm tư báo thù nào, chỉ sợ cũng bị tức giận đến nhảy ra khỏi mộ phần tổ tiên đấy nhỉ?"
Lâm Phong tự nhìn tự nói, thỉnh thoảng đùa nghịch roi trúc trong tay hai cái, nghe tiếng thở dốc hộc hộc bên tai, chỉ cảm thấy tâm tình rất tốt.
Hắn cũng không để ý Huyền Ảnh im lặng không lên tiếng, ngừng một lại rồi nói tiếp: "Ngươi cũng đừng trách bổn vương tàn nhẫn với ngươi, thắng làm vua thua làm giặc là chuyện đương nhiên."
"Bản thân chủ tử kia của ngươi là phế vật, cho dù biết rõ rượu bổn vương đưa tới có vấn đề, nhưng phụ hoàng ở trên theo dõi, hắn dám không uống.

Truyện Xuyên Không
"Hahaha!" Lâm Phong nhớ lại tình cảnh ngày ấy liền nhịn không được mà cười to, "Đáng tiếc bổn vương không thể thấy trò cười bị dục hỏa độc phát thiêu đốt của Tạ Dật Tiềm, cũng đáng tiếc Tình độc phát tác vẫn còn quá chậm, bằng không Tạ Dật Tiềm ở kinh thành thật sự là phải nhìn thanh danh mất sạch ngay trước mắt!"
Nói xong, lại là một trận cuồng tiếu của Lâm Phong, nở nụ cười hồi lâu dường như chưa thỏa nguyện, xoay người nhìn về phía Huyền Ảnh, thập phần khó hiểu: "Ngươi nói ngươi không phải ngu xuẩn mà loại chủ tử này còn đi theo, bổn vương có cái gì không tốt? Ngay cả cái tên cũng không chịu báo cho bổn vương biết?"
"Chỉ cần ngươi đồng ý nói ra bằng chứng Tạ Dật Tiềm hối lộ triều thần mưu nghịch, bổn vương lập tức thả ngươi, quan to lộc hậu thê thiếp thành đàn, chỉ cần là ngươi muốn, không có gì mà bổn vương không thỏa mãn được cho ngươi!" Hắn cuồng ngôn nói, ánh mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm Huyền Ảnh.
"Nếu như không nói, còn muốn thử xem những dược vật khác lợi hại ra sao không? Còn muốn bị uống thuốc không thể phát tiết được, hay là có thể chịu được kinh mạch sắp bị đứt đoạn như cũ?"
"Tính nhẫn nại của bổn vương cũng không tốt lắm, nếu như không nói...!Thì đừng trách bổn vương tâm ngoan thủ lạt, ngươi cũng còn lâu mới có kết cục như hiện tại."
Ngay khi hắn vừa dứt lời, Lâm Phong đột nhiên cảm nhận được, hô hấp của người trên mặt đất trong nháy mắt rối loạn, kể cả tâm trạng của Lâm Phong cũng bị tác động theo.
"Có nói hay không?"
Hai mắt Huyền Ảnh nhắm nghiền như cũ, trong lòng tầm mắng một câu "Đồ điên", nhưng rốt cuộc vẫn có điều kiêng kị, trên mặt không dám mảy may có phần khác thường nào.
Hắn cắn răng, nuốt xuống một hơi búng máu trào lên giữa cổ họng vì nội lực tàn phá bừa bãi, cũng không dám nghĩ ngoại trừ các loại thuốc thí nghiệm và quất đóng đinh ra còn có thể có cái thủ đoạn gì khác.
Nhưng ai ngờ, Lâm Phong vẫn đang chờ, sau khi khi nghe thấy lời hồi đáp, tâm tình đột nhiên đại biến, một chút ý cười trên mặt hắn biến mất.
"Hự!" Tiếng roi trúc xé gió cùng với cơn đau nhức trên người Huyền Ảnh khiến Huyền Ảnh nhất thời rên rỉ một tiếng, tiếp theo đó là những roi kiểu như hạt mưa tinh mịn quất tới.
Mà trong phòng khi đó rất nhanh truyền đến tiếng mắng khó nghe.
"Cái tên Tạ Dật Tiềm ngu xuẩn kia, hắn có cái gì tốt, đáng để ngươi bảo vệ hắn như vậy? Hắn chỉ xứng bị chúng bạn xa lánh mới đúng!"
"Thụy Vương phủ chiến công hiển hách thì làm sao? Đã không muốn đứng ở phía sau bổn vương, vậy không cần thiết phải tồn tại.

Lúc trước là lão Thụy Vương và Thụy Vương phi, kế tiếp đến chính là Tạ Dật Tiềm hắn, còn có lũ nô tài mù quáng các ngươi này!"
"Tạ Dật Tiềm sớm nên đi theo cha mẹ đã chết của hắn, sống đến bây giờ quả thực đã là đại vận, nhưng nên kết thúc rồi, nên kết thúc rồi..."
"Ai cũng không có biện pháp ngăn cản nghiệp lớn của bổn vương, Tạ Dật Tiềm lại càng không có khả năng!"
"Bốp!" Roi trúc lập tức quất trên mắt đất, Lâm Phong điên cuồng đột nhiên dừng lại, hắn trợn trừng mắt nhìn người vừa rồi còn sống dở chết dở đột nhiên lăn đi, né tránh roi hắn quất xuống.
Huyền Ảnh giương đôi mắt, đôi đồng tử sâu thẳm khiến lòng người kinh hãi.
Hắn nặng nề thở hổn hển một hơi, dừng lại từng chữ, nói ra câu hoàn chỉnh đầu tiên từ sau khi đến Lương Vương phủ: "Ngươi và chủ thượng, khoảng cách một trời một vực, so với chủ thượng, là ngươi không xứng."
Bất luận phải chịu đựng cái gì, Huyền Ảnh cũng không cách nào chịu được có người chửi bởi chủ thượng ở trước mặt hắn, ai cũng không được.
Chỉ trong nháy mắt, ảnh mắt của Lâm Phong nhất thời đỏ lên.

Riêng lần này, hắn chỉ hung tợn nhìn Huyền Ảnh hồi lâu, sau một lúc lâu liền ném roi trúc cầm trong tay đi, cười nói đầy âm trầm: "Được, được được, có khí phách, có dũng khí!"
"Ba ngày sau là thọ yến của hoàng tổ, chỉ hy vọng sau khi ngươi nhìn thấy Tạ Dật Tiềm còn có thể nói ra lời như vậy, nhìn xem chủ tử khiếp nhược kia của ngươi còn có thể muốn ngươi nữa không..."
Huyền Ảnh trông thấy bóng dáng của Lâm Phong xoay người đi, nội lực trong cơ thể kịch liệt tung hoành một chút, chấn động tới mức giữa yết hầu hắn hơi ngọt, rốt cuộc không nhịn được tràn ra một tia máu từ khóe miệng.
Nhưng Huyền Ảnh không chú ý tới đau đớn quen thuộc đã bắt đầu kia, điều thật sự khiến cho hắn kinh hãi chắc chắn là ẩn ý giấu giếm đằng sau Lâm Phong.
Cho dù hắn biết rõ chủ thượng vốn muốn vứt hắn đi rất nhiều, nhưng so ra vẫn kém sau khi Lâm Phong nói ra lời này, làm cho hắn kinh hồn bạt vía.
Trong lòng Huyền Ảnh trầm xuống, sợ hãi đến tột độ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui