Bảo Châu sửng sốt một chút,ánh mắt rơi vào bao đường trong tay người nam nhân, phải mất mấy giây mới nhận ra hắn đang nói gì.
Cô nhướng mày,tò mò nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Nàng nhìn qua nhìn lại ,cuối cùng dừng lại trên khóe môi đang mín chặt,Bảo Châu giữ nguyên ánh mắt,nhìn khóe môi càng mín chặt hơn
"!.
"
Ngay khi mặt nạ lạnh lùng sắp nứt,thiếu nữ khịt mũi và gọn gàng lấy đi bao đường.
" Ngươi vẫn còn có chút lương tâm"
Nói xong nàng ôm đường lên xe.
Lý Ngọc Hạc nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, khóe môi mín chặt hơi thả lỏng.
Hắn đứng đó vài giây, mái tóc đen buộc cao sau đầu bị gió thổi mạnh sang một bên, trong khoảng trống tóc rối tung, có chiếc xe ngựa chở nàng dừng ở đó.
Nơi không ai nhìn thấy, người nam nhân nhẹ nhàng ấn khóe miệng,một lúc sau Lý Ngọc Hạc trở lại đội ngũ phía trước, hắn đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc, đối diện với tuyết rơi dày đặc, nhẹ giọng nói " đi thôi "
"Vâng"
!.
.
Quán trọ chỉ cách đó hai con đường, với những ngôi nhà được xây thành gạch xanh và dòng người buôn bán không ngừng nghỉ ,đây là quán trọ tốt nhất trong thành.
Việc đầu tiên Lý Ngọc Hạc xuống núi là đến đây, đáng tiếc tuyết rơi dày đã chặn đường, nhiều thương nhân đã mắc kẹt trong thành ,quán trọ quá đông đúc.
Khi Lý Ngọc Hạc đến chỉ còn vài phòng rẻ tiền, hắn phải trả gấp mười lần để đổi phòng với một thương nhân giàu có ,sau khi nghĩ lại hắn đổi thêm hai phòng sát vách với giá cao rất nhiều.
Khi ra ngoài công chúa không thích có người lạ xung quanh, để bảo đảm an toàn cho công chúa tốt nhất phòng bên trái, phải thay thế bằng người của mình
Khi đoàn người đến quán trọ ,trong tiền sảnh ồn ào hỗn loạn ,trưởng quầy đang nói chuyện với một đám người, không biết đang nói chuyện gì.
Lý Ngọc Hạc cau mày, bước tới xe ngựa ,kéo rèm che thấp giọng nói:" Công chúa trong quán trọ có người gây chuyện, thần đi kiểm tra tình hình.
Điện Hạ ngồi trong chờ thần"
Bảo Châu ngậm viên đường vừa cho vào miệng, ngoan ngoãn gật đầu.
Từ khóe mắt ,Lý Ngọc Hạc thoáng thấy đôi má phồng lên được viên đường căng ra ,làn da trắng nõn mềm mại bị đẩy thành một vòng cung tròn trịa đáng yêu.
Bàn tay người nam nhân cầm rèm do dự một chút, sau đó hạ rèm, đi xung quanh.
Lý Ngọc Hạc ra lệnh thị vệ vây quanh xe ngựa để bảo vệ an toàn cho công chúa, một mình hắn tiến về phòng trọ
Trong quán trọ ồn ào còn chưa dứt mấy gã cường tráng dáng vẻ hung hãn vây quanh trưởng quầy cau mày cao giọng quát.
Lý Ngọc Hạc vừa bước vào cửa, trưởng quầy đang bị bao vây bởi những gã hung hãn, nhìn thấy hắn như nhìn thấu cọng rơm cứu mạng ,vội vàng bước ra khỏi vòng tròn lao tới Lý Ngọc Hạc, trưởng quầy muốn lôi kéo nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Lý Ngọc Hạc đành phải xoay người cười làm lành,cẩn thận giải thích cho đám người kia:"các vị khách quý, đây chỉ là hiểu lầm nhỏ, trong quán thật sự không còn phòng.
Buổi chiều, vị đại nhân này tới ,đã bao hết phòng phía trên, hay là !.
khách quý bàn bạc với vị đại nhân này xem hắn có đồng ý không!.
"
Lời còn chưa dứt, sau lưng đã vàng lên giọng nói rét lạnh "ta không đồng ý"