Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Edit: Nhã Vy

Vốn dĩ nếu muốn xét nghiệm xong, phải cần ít nhất một tuần, bởi vì Đại Hải có người quen nên ba ngày sau liền đã có kết quả. Yến Thanh Vi tự mình đi lấy kế quả, lại hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ.

Về đến nhà, Yến Thanh Vi đối với kết quả xét nghiệm có chút trầm mặc. Căn cứ vào kết quả xét nghiệm, mẫu máu kia quả thực là máu người, nhưng lại không giống người thường, hẳn là rất khỏe mạnh, nhưng có một ít nguyên tố vi lượng có chỉ tiêu dị thường, huyết sắc tố cũng có khác biệt.

Khiến cho người xét nghiệm cảm thấy hứng thú chính là có rất nhiều số liệu chỉ ra, sức sống của tế bào rất mạnh, có thể có sức đề kháng với nhiều loại bệnh. Nhưng mỗi người từ nhỏ sau khi tiêu vắc xin, một ít kháng thể sinh ra cũng không có.

Người xét nghiệm hào hứng bừng bừng chỉ vào số liệu trên đơn, giảng giải tế bào tuyến dịch lim-pha, hạt trung tính, công năng thôn phệ, phân tích bệnh lí…, đến mức Yến Thanh Vi nghe cũng phát đau đầu.

Cô cuối cùng cũng hiểu rõ ý của người xét nghiệm chính là: bọn họ đối với mẫu máu đặc thù này rất có hứng thú, hi vọng có thể thu thập mẫu trên cơ thể sống, chính là rút máu mới từ người sống, làm thêm mấy bước nghiên cứu, có lẽ sẽ nghiên cứu ra nhóm máu chống lại bệnh tật đặc thù. Đương nhiên cũng sẽ có đền bù tổn thất tương ứng.

Yến Thanh Vi đương nhiên là từ chối, cô nói dối là vô tình tìm được mẫu máu, cũng không gặp người, hơn nữa nghe nói người kia tình hình thân thể không tốt, khó coi, bị thương vên ngoài khiến nhiễm trùng, viêm không tiêu được, cho nên có chút trị số cũng không thể chứng tỏ trạng thái của hắn bình thường được.

Cô nói, người này đã sớm rời đi, thân phận không rõ ràng, hơn nữa cũng không có manh mối gì, đã không tìm được nữa. Đối phương rất thất vọng.

Cô biết rõ, cho dù có tìm được, cũng không thể đem Thập Tam cho đám người này nghiên cứu, hơn nữa sẽ có bí mật lộ ra nhiều, nhóm người nghiên cứu sẽ tăng, cấp bậc cũng sẽ tăng theo.

Chỉ cần cô yêu cầu, Thập Tam sẽ rất nghe lời thuận theo cho người ta rút máu, nghiên cứu nội tạng, khó hơn nữa cũng không thành vấn đề. Nhưng cô thầm nghĩ đến loại hình ảnh này, liền nhịn không được ~~~~~ Cho nhiều tiền hơn nữa cô cũng không thể chịu.

Lúc này, Yến Thanh Vi đã hoàn toàn tin tưởng lời Thập Tam nói. Trước cũng có lúc tin tưởng, nhưng dù sao vẫn có chút nghi kị. Huống chi đối với chuyện quan trọng, sự thật một khi đã xác định, có dù đã biết trước việc này, tâm lí cũng sẽ phải có dao động.

Không biết là vì lí do gì, nhưng Thập Tam chính xác là người từ thế giới khác đến, hắn cũng không lừa cô, hắn thực cho rằng cô là chủ nhân của hắn, hắn đối với thế giới này hoàn toàn không biết một cái gì.

Mà cô, lại để cho người đến từ thế giới nữ tôn này, không có bất kì cái gì phòng họ, đẩy vào trong xã hội.

Yến Thanh Vi quả thật không dám nghĩ, Thập Tam gặp được cái gì, có thể bị người ta lừa gạt hay không, có thể chịu lạnh chịu đói hay không, có thể làm việc trái pháp luật bị bắt hay không, có thể bị bệnh ở nơi vắng vẻ hẻo lánh không người để ý hay không. Đáng sợ nhất là, có cử chỉ bị người ta phát hiện quái dị, bắt đi nghiên cứu hay không. Cô vừa nghĩ tới câu “lấy mẫu cơ thể sống” kia, liền không rét mà run.

Lại một tuần lễ đi qua.

Thời tiết ngày càng lạnh, không khí lạnh liên tục đi qua, đồ mọi người mặc cũng dày lên, Yến Thanh Vi nghĩ, chiếc áo khoác lông dê kia có lẽ không đủ ấm, Thập Tam không biết làm sao mà sống qua ngày.

Lại một lần đến trạm cứu trợ, vẫn không có tin của Thập Tam.

Yến Thanh Vi đã đăng báo rồi, đăng là tìm Thập Tam mất tích, muốn hắn về gặp cô, ít nhất cũng liên hệ với cô, nhưng vài ngày đi qua, giống như đá chìm đáy biển, không có gì đáp lại. Cô còn ôm hi vọng, cho Thập Tam số điện thoại di động, nhưng lại thủy chung không nhận được điện thoại của hắn.

Tuần thứ ba đi qua, Yến Thanh Vi thất vọng mang theo tuyệt vong, trong nội tâm cô lại càng bất an.

Nguyên tắc của Yến Thanh Vi chính là, muốn bảo trì lí trí, phải bảo dưỡng tốt chính mình, nhưng lần này cô lại thà rằng mình không có lí trí, lúc trước đừng đuổi Thập Tam đi, bây giờ chắc cũng không hối hận lo lắng.

Rốt cục một ngày sau giờ ngọ, điện thoại vang lên, Yến Thanh Vi nhìn dãy số lạ, hi vọng dấy lên, ấn nút nghe, một khẩu âm dày đặc nói: “Yến Thanh Vi hả?”

“Là tôi.”

“Ổ là # $ đau xót.” Khẩu âm của người nói không rõ ràng.

“Cái gì? Anh là ai?” Yến Thanh Vi nghe không rõ, tim lại bắt đầu co lại.

“Ngừng không hiểu sao? Ổ là # $ đau xót.” Người nọ muốn nói âm tiết thật chuẩn.

Yến Thanh Vi lần này nghe hiểu rồi, người nói là người của bên Di động.

“Di động sao? Công ti Di động hả?” Yến Thanh Vi có điểm nén giận.

“Nhiều lắm, chồng chất, ổ chính là đau xót đấy, cô trung tướng rồi! tiền tướng là…”

Yến Thanh Vi hơi hơi đau đầu, tựa lưng vào ghế ngồi: “Tôi trúng thưởng rồi hả? Tiền thưởng 20 vạn?”

“Chồng chất, chồng chất…”

“Chồng chất cái đầu nhà anh ấy, còn dùng cái chiêu nát này đi dọa người! Lời nói cũng không rõ ràng, còn nói là người công ti di động, di động đi chết đi!” Yến Thanh Vi rống một tràng xong, cúp điện thoại.

Cô đưa di động để trên mặt bàn, vô lực thở ra một hơi.

Không thể nhận tiền điện thoại lừa gạt, tiền tin nhắn lừa gạt, ít người không biết chuyện này, còn chính xác báo danh tính, thậm chí thân phận. Có thể nói cô chưa từng thất thố như vậy.

Bởi vì ban đầu hi vọng quá lớn, hi vọng giọng của Thập Tam vang lên.

Phiền muộn xong, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Trương đại đội thăm dò nói: “Thanh Vi, chuẩn bị một chút, đi làm nhiệm vụ.”

Bởi vì vụ án cần người, Yến Thanh Vi tạm thời đến đại đội hoặc tổ chuyên án nào đó hỗ trợ, cũng là chuyện thường hay xảy ra. Chỉ là có lúc, nhiều người soát cả người phụ nữ, cho nên mặc đồ không giống nhau.

“Làm gì vậy?”

“Khách mời tình bạn, đi câu cá, đổi quần áo hằng ngày.”

Quần áo hằng gày? Lại muốn làm mồi nhử ~~~ Yến Thanh Vi bất đắc dĩ thở dài. Lần trước giả mạo người nghiện đi điều tra ma túy, kinh nghiệm không thể nào là vui được.

“Lại là thuốc?”

“Không đúng, không đúng, lần này cam đoan cô sẽ thích. Đi hội sở XX.” Trương đại đội cười đến vô cùng đáng đánh đòn.

“Hội sở XX? Đó là hành động đàng hoàng sao?” Yến Thanh Vi khổ sở: “Tôi không đi. Anh tìm người đặc biệt đi làm tai mắt đi.” Cô cũng không muốn nếm thử cảm giác giả làm “tiểu thư”.

“Sẽ không để cô làm tiểu thư đâu, yên tâm! Nhanh lên nhanh lên, lên xe rồi giải thích, thời gian khẩn cấp.” Trương đại đội nói xong đóng cửa đi ra.

Dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu mà, Yến Thanh Vi chỉ có thể bụng đầy xót xa đi thay quần áo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui