Cực kì khát nước.
Cứ như có mười mặt trời đang thiêu đốt thân thể.Không thể nhúc nhích, toàn thân không có chút khí lực.Tôi dùng toàn bộ sức lực để mở hai mắt ra nhưng ánh sáng trắng chói mắt khiến tôi lập tức nhắm mắt lại. Cổ họng vô thức phát ra những tiếng rên rỉ mơ hồ.
Một giọng nam dễ nghe vừa mừng vừa lo nói: “Tỉnh rồi sao?”
Có một thứ gì đó gạt gạt cơ thể tôi, cảm giác rất kì quặc, giống như người đang ngủ trên giường thì giường đột nhiên bị lật ngược lên vậy. Tôi dùng sức mở to hai mắt, vẫn là thứ ánh sáng chói mắt đó, chẳng nhìn thấy gì cả.
“sau một tiếng đồng hồ nữa thuốc tê sẽ mất tác dụng” Một giọng nói già nua, rành rọt từng câu từng chữ vang lên: “Nó có thể sẽ buồn bực, cáu kỉnh, hãy cho nó uống càng nhiều nước càng tốt”
Tôi bị thương sao? Ngẫm đi nghĩ lại, hình như trên người chỗ nào cũng đau buốt.
Ánh sáng dần nhạt đi, một chiếc khăn lông to phủ lên người tôi, tôi có cảm giác mình như một đứa trẻ mới sinh được một đôi tay to ôm ấp, sau đó khẽ khàng đặt xuống chiếc giường mềm mại.
Giọng nói già nua vẫn văng vẳng đâu đó không xa: “Tôi sẽ kê đơn thuốc cho nó, trước khi miệng vết thương khép lại thì đừng tắm cho nó”
Một giọng nam khác êm ái ừ một tiếng.
“còn nữa…….” Người kia do dự một chút “Tốt nhất là không nên nuôi mèo trong nhà”
Nuôi mèo? Việc tôi sinh bệnh thì có liên quan gì đến việc nuôi mèo chứ? Đại não nhanh chóng liệt kê các bệnh có liên quan đến nuôi mèo: Bệnh mèo cào? Ký sinh trùng? Hay là …. dại?
Chân dường như bắt đầu run run. Nhà của tôi có nuôi mèo? Sao tôi không nhớ chút nào nhỉ?Tôi bắt đầu cảm thấy sự việc không ổn, không riêng gì việc nuôi mèo, những việc người nhà tôi vừa nói đến tôi cũng chẳng nhớ là cái quái gì là sao? Hỏng rồi, hỏng rồi, tôi là ai???Tôi…….tôi là ai nhỉ?
Tôi cố gắng nhớ lại, nhớ lại…… Hình như tôi vừa mới nhảy việc sang một công ty nào đó……
Hai người bên đó là ai? Sao một chút ấn tượng cũng không có nhỉ?Đầu đau như muốn vỡ tung. Tôi không kìm được một tiếng rên rỉ, thành công thu hút sự chú ý của họ.
“Tôi …… sắp chết?” Tôi yếu ớt hỏi.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Chẳng lẽ câu hỏi của tôi kỳ quặc lắm sao? Hay là…… tôi thật sự đã chết rồi?
Không biết bao lâu sau, người đàn ông trung niên bắt đầu cười ha ha: “Thật là một con vật nhỏ đáng yêu. Không chết đâu, mày chỉ bị mèo cào bị thương, sẽ khỏi nhanh thôi………”
Nói xong, ông ta lại cười cứ như nói chuyện với tôi là một việc rất bất bình thường vậy.
Bị mèo cào bị thương? Đáng yêu…. Con vật nhỏ?Là nói về tôi sao? Sao lại có cảm giác quái quái thế nào ấy?
Tôi lại dùng toàn lực mở mắt ra, may quá, không quá choáng váng, hai người đàn ông trước mặt dường như được phóng đại lên rất nhiều lần, họ cúi xuống nhìn chằm chằm vào tôi.Tôi không nhịn được co người lại…. Gương mặt của họ rất lớn, rất bự, bự như khung cửa sổ French window nhà tôi vậy, tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, vẫn thế……. Nhất định là tôi bị mèo tha mất não rồi, nếu không thì làm sao kích thước tỷ lệ lại thay đổi chóng mặt như vậy?
Nhìn xung quanh một chút, trần nhà màu xanh nhạt, gắn một chiếc đèn trùm có thiết kế rất độc đáo, tôi thầm khen cái đèn trùm vừa lớn vừa độc. Sau đó phát hiện ra, thì ra tôi đang nằm trong một chiếc giỏ mây lớn, bên trên có quai cầm, giống như thứ đồ gia dụng người ta dùng để đưa trẻ nhỏ ra ngoài….. =__=
Hình như……. có chuyện gì đó không ổn rồi!! Tôi nhìn rồi lại nhìn, sao khuôn mặt hai người đó lại bị phóng đại lên nhiều thế chứ?
Giọng người đàn ông trung niên đứng bên trái lên tiếng, ông ta có lẽ cũng trạc tuổi ba tôi, gương mặt rất đứng đắn lịch sự, đôi mắt to, nụ cười tủm tỉm: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con vẹt đuôi dài có màu lông đẹp rực rỡ lại lớn như thế này”
Màu lông? Lớn, đẹp? …….Vẹt đuôi dài?Đúng là cách chọn lọc từ ngữ quá cổ quái, không phải đang nói tôi chứ? Thể trọng của tôi còn chưa đến trăm cân, nói gì đến to béo đẫy đà……
Người đàn ông bên kia trẻ hơn, ba mươi tuổi? Không đến, nhưng anh ta cũng đang cười: “Là do bạn của em gái tôi tặng, em tôi đi du lịch, cho nên tạm thời nó gửi nuôi ở nhà tôi. Nhưng con vẹt này cũng chưa từng nói qua. Nó sợ người lạ sao?”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta một cái, nói gì kì vậy? Sợ người lạ? Kỳ quặc!
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Sinh vật luôn có bản năng tự bảo vệ mình, bình thường, đối với hoàn cảnh lạ lẫm, chúng luôn có những phản ứng phòng ngự”
Sinh vật? phản ứng……… phòng ngự?
Tôi liếc mắt lần nữa: “Đang nói tôi sao?”
Hai người đàn ông liếc nhau rồi lại cười. Tiếng bọn họ cười lớn rất lớn.
Tôi chắc mẩm có lẽ tôi bị mèo cào, chắc đã có chỗ nào đó biến dạng mất tiêu.
Nhất định là như vậy .
Cảm giác này khiến cho người ta không quen, tôi buồn rầu tự nhủ….
Khi người đàn ông trẻ tuổi xách giỏ mây mang tôi ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy bầu trời bao la, những tòa nhà cao tầng giống nhau như bị phù phép, không chỉ trở nên lớn đến vô cùng mà còn thấp dần xuống chèn ép trên đỉnh đầu tôi, thật khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt.
Ngã tư đường rất ồn ào, được cái không khí tươi mát đầu thu làm người ta cảm thấy sảng khoái phấn chấn, tôi thấy những đám mây nhẹ nhàng lượn lờ giữa bầu trời, bất giác hít một hơi thật sâu. Tiết trời thật là tốt!
Người đàn ông trẻ đặt tôi ở ghế phụ, động tác tao nhã khởi động xe. Trong xe hắn có thứ mùi hanh hanh dễ chịu, tôi có thể nhìn thấy những con số chợt lóe trên vô lăng.
“Xe của anh có vẻ cũng không tồi đâu” Tôi không khỏi tán thưởng: “Là anh tự mua à?”
Hắn hình như run run một chút, lập tức quay sang, vẻ mặt quái dị nhìn tôi: “Mày đột nhiên nói chuyện, tao còn chưa quen được. Ừ, là tao mua”
Tôi nói chuyện thì có gì mà quái chứ? Tôi trở mình liếc cái mặt vẫn đang ngơ ngơ ra của hắn.
Không thèm để ý nữa.
Buồn ngủ quá xá, trước mắt cứ ngủ một giấc đã. Việc hắn là ai, tại sao tôi lại ở chung với hắn…. khiến lòng tôi tràn đầy hoài nghi, thôi thì cứ chờ tôi ngủ xong một giấc rồi hãy hỏi. Kinh hãi nhiều như vậy, thân thể suy yếu, đương nhiên cần một giấc ngủ bù.
Tôi rụt cổ lại, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.