Anh Vũ


An Triết tắm xong, phủ cái khăn lông màu xanh lên đầu lau tóc rồi từ phòng tắm bước ra, tôi đã thật sự quay về cái tổ của mình, định ngủ tiếp.
Có lẽ vì trong phòng hắn đón được nhiều nắng nên sáng sớm hắn đã đặt cái tổ của tôi bên cửa sổ. Được phơi nắng quả thực rất dễ chịu.
Thật ra cũng chẳng phải tôi ham ngủ gì mà là chẳng có tí hứng thú với việc sắp diễn ra. Mặc dù hắn nói đưa tôi ra ngoài chơi, nhưng tôi cũng đã nghe trong điện thoại, chẳng phải là đi Threedneddles thăm hỏi giáo sư Lý sao, có gì hay? Cũng chẳng phải xem triển lãm. Nhất là tôi phải sắm vai bóng đèn siêu sáng, càng chẳng có hứng thú.
An Triết đưa mắt nhìn tôi đang lười biếng, lấy ra một đống quần áo trong tủ vứt ra giường. Tôi ngóc đầu lên vui sướng, chậc chậc, sắp được ngắm cảnh đẹp.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tôi thở dài, đúng là sát phong cảnh mà.
An Triết vẫn đang trong tình trạng mỹ nhân tắm đương nhien không thể gặp người khác, trọng trách mở cửa đương nhiên rơi xuống đầu tôi.
Nhìn từ cái lỗ mắt mèo trên cửa, hình như là một nhân viên công ty chuyển phát nhanh.
Tôi vội vàng xoay tay nắm cửa, thò đầu ra dò xét anh ta. Anh ta thấy cửa mở dường như lặng đi một chút, ánh mắt dừng trên người tôi, vẻ mặt rất bất ngờ. Lại là vẻ mặt này? Thật là không có sáng tạo.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, anh ta trừng mắt nhìn tôi. Cái gọi là mắt to trừng mắt nhỏ có lẽ nào được dùng để chỉ tình trạng chúng tôi bây giờ?
“Xin hỏi anh tìm ai?” Vẫn là tôi không nhẫn nại được mở miệng, tốt xấu gì tôi cũng coi như chủ nhân một nửa.
“Tôi….” Anh bạn trẻ lắp bắp: “Xin hỏi…. Ở đây có vị nào là An Triết tiên sinh không?”

Tôi gật đầu, không biết anh ta có hiểu không, thế là lại bổ sung: “Có đó”
Anh bạn trẻ lại nhìn nhìn kiện hàng. Ánh mắt dừng lại trên người tôi sau đó lặng đi, dường như đang ngẫm xem có ổn thoả hay không, lập tức lại thu hàng về, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Có chuyển phát nhanh của An Triết tiên sinh, xin hỏi ai sẽ kí tên?”
Anh ta dường như cũng đã bình tĩnh lại, trong ánh mắt có chút hứng thú đùa giỡn, như đang cố tình làm khó tôi, muốn xem tôi đối phó như thế nào.
Trò mèo! Tôi mở hẳn cửa ra. Khinh tôi không biết chữ à?
“Đặt đồ chuyển phát nhanh lên tủ giày” Tôi lấy cái bút từ tay anh ta, viết cái gì đây?
An Triết? Phan Phan? Phan Khả Ý?
Tôi bắt đầu buồn rầu. Hơi giương mắt lên, thấy trên mặt anh bạn trẻ là vẻ cười cợt, tôi hung dữ liếc anh ta một cái: nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người khác cầm bút bằng chân à? Đúng là chưa trải đời.
Một cánh tay đột ngột vươn tới, nắm lấy cây bút trên chân tôi, không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết là An Triết. Hắn đã thay quần áo đàng hoàng, vẻ mặt không đổi đẩy tôi, ý bảo vào trong phòng. Tôi phát hiện chỉ cần ở trước mặt người khác, hắn vĩnh viễn đều trưng ra cái mặt lạnh như băng.
Tôi lấy trong thư phòng cái dao rọc giấy rồi mở kiện hàng ra, bên trong là một đống văn kiện rất dày. Phía trên có viết mấy chữ lớn “Tập đoàn Thái Thịnh 090012″
An Triết còn chưa kịp xem, điện thoại đã vang lên
“Mạnh tổng, chào ông”
Giọng nói của An Triết lại biến thành giọng ông chú trung niên dày dạn kinh nghiệm: “Đã nhận được, tôi xem giờ đây. Thứ hai sẽ đưa báo cáo đến phòng làm việc của ngài”
Công việc quan trọng gì đây? Cái tên Thái Thịnh vô cùng quen tai, hinh như tôi đã nghe qua ở đâu đó. Tôi đang muốn tiếp tục lục lọi xem xét kĩ càng bên trong thì kiện hàng đã bị An Triết mở ra, cẩn thận ôm vào thư phòng, còn không quên quay đầu cảnh cáo tôi: “Không được nghịch, là đồ quan trọng của tao!”

Xem dáng vẻ hắn, chuyến đi chơi hôm nay xôi hỏng bỏng không chắc rồi.
Tôi thở dài, chơi cái gì bây giờ? Nghĩ nghĩ, tôi vội lôi quyển tạp chí thời trang giấu dưới kệ sách của hắn ra, đây là quyển duy nhất tôi tìm được trên kệ sách thích hợp để giết thời gian, tạp chí kiểu này chắc là do An Tâm. Lúc mới phát hiện ra cái này, tôi đã phải lấy hết sức lực mới lôi được nó từ dưới cùng lên. Vì không muốn hắn bỏ đi, mỗi lần tôi xem xong đều lặng lẽ để dưới đáy kệ.
An Triết im lặng ngồi bên bàn làm việc xem tài liệu
Đọc tạp chí một lúc, tôi duỗi mình, lượn ra phòng khách cắn quả táo. Ngó đầu nhìn vào thư phòng, An Triết vẫn đang ngồi, ngay cả tư thế cũng không đổi.
Tôi lại đi chiến thêm nửa túi đậu phộng rồi lại bay đến thư phòng xem, An Triết đang bận rộn làm việc trên máy tính. Hắn đúng là kẻ cuồng công việc.
Bữa sáng đã bị hắn bỏ qua, đừng nói là cơm trưa cũng bị cho qua nốt nhé.
Tôi sờ sờ cái bụng đói meo, vô lực gào một tiếng: “Đi ăn cơm trưa”
Sau đó tôi lại ngó vào thư phòng, vẫn không có động tĩnh. Tôi đoán hắn căn bản cố tình làm như không nghe thấy.
Nhìn đồng hồ treo tường, rồi lại nhìn tư thế hắn ngồi trong thư phòng, xem ra cơm ngày hôm nay không trông cậy gì được vào hắn. Vẫn là Mao chủ tịch nói đúng: Tự mình động tay, áo ấm cơm no.
Tôi bay tới nhà bếp, mở tủ lạnh, nhanh chóng điểm danh đồ ăn trong đó: một hộp cà phê, nửa tá bia, vài hộp sữa tươi, hai hộp bánh bao còn nguyên, còn chục trứng gà, hai hộp sữa đậu nành.
Thở dài. Tên An Triết dở hơi, lúc nhàn rỗi đến siêu thị mua thật nhiều đồ ăn, thật nhiều thịt nhét đầy vào tủ lạnh, được mấy hôm lại lên cơn lười gọi đồ ăn ngoài. Tôi còn nhớ cơm chiều hôm qua cũng là đồ ăn ngoài, chả ngon gì cả.
Đóng tủ lạnh, tôi tiếp tục điều tra quĩ thức ăn. Chỉ có gạo và nửa thùng mì tôm.

Thôi quên đi, hỏi An Triết thì hơn.
Tôi bay tới cửa thư phòng nhìn vào bên trong, trống không. Hắn đi đâu rồi?
Vội vã bay về phòng ngủ, thấy hắn nằm trên giường, đắp chăn, quay lưng về phía tôi
Tôi cẩn thận đáp xuống tủ đầu giường cúi xuống đánh giá hắn, ánh mắt nhắm nghiền, lông mi cau lại. Có phải là bị bệnh không nhỉ? Tôi dí đầu gần hắn, muốn thử nhiệt độ cơ thể hắn.
” Phan Phan, đừng làm ồn.” An Triết nhắm mắt lẩm bẩm.
Bị ngăn cách bởi lớp lông, tôi khó có thể xác định nhiệt độ. Tôi ngẫm nghĩ, cúi xuống thè lưỡi liếm liếm mặt hắn, rồi lại liếm liếm, dường như có hơi nóng. Chẳng lẽ hôm qua bị nhiễm lạnh?
Có lẽ là vậy, tôi nhớ lúc nhào vào lòng hắn thấy trên người hắn chỉ mặc một cái áo len mỏng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy áy náy, là tôi hại hắn bệnh.
Tôi lại bay lên cái tủ đầu giường, nhớ ra trước mắt việc quan trọng nhất có thể làm là : “Uống thuốc!”
Lông mày An Triết nhăn lại, dường như không chịu được sự ầm ĩ của tôi.
Tôi đẩy đẩy mặt hắn: “Uống thuốc”
An Triết cũng đẩy tôi, không kiên nhẫn nói: “Trong nhà không có thuốc” rồi lại cựa mình ngủ tiếp.
Không có? Không uống thuốc nào có được.
Tôi lo lắng đi đi lại lại, chợt nhớ ra trong khu này có hiệu thuốc. Bây giờ chỉ có cách là tôi ra ngoài một chuyến mua thuốc về, trước kia không phải tivi từng chiếu cảnh thú cưng thay chủ nhân đi mua đồ sao? Chỉ số thông minh của tôi chắc chắn phải cao hơn lũ chó mèo đó. *Em sợ chị rồi đấy, đi so sánh mình với chó mèo =*
Tôi vội vã bay vào thư phòng gỡ một tờ giấy trong đống giấy của hắn, dùng móng vuốt cầm bút, viết xiêu xiêu vẹo vẹo vài dòng: “Cảm lạnh, bị sốt”. Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “An Triết, nam, hai sáu tuổi, cân nặng sáu mươi lăm kg”
Tuổi tác và cân nặng đều là tôi tự đoán, chắc thầy thuốc kê đơn phải căn cứ vào cân nặng. Nhìn mấy dòng chữ xấu xấu tôi viết, aizzz, không đến nỗi không đọc được, cứu người quan trọng hơn.

Tôi rút ra mấy tờ tiền trong ví An Triết, nhét cả tiền cả giấy vào trong một cái túi nhựa nhỏ.
Tôi nắm miệng túi, đứng trên cửa sổ nhìn xung quanh, hôm nay là ngày nghỉ, người qua lại trong khu không ít. Giữa ban ngày ban mặt, chả biết có người dùng súng cao su bắn tôi không nhỉ? Hiện giờ tôi rất ngưỡng mộ lũ chó mèo, ít nhất chúng nó ra cửa không bị trêu chọc như tôi.
Nhanh nào, nhanh nào.
Tôi phát hiện móng vuốt hình như đang run.
Không phải là cao huyết áp chứ?
Thở sâu, tôi vươn đầu khỏi cửa sổ, nhìn trái, ngó phải.
Quên đi, đừng quan tâm nữa.
Tiếp tục thở sâu, tôi dùng sức bay ra ngoài từ cánh cửa sổ đã mở, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến hiệu thuốc. Vừa vỗ cánh thục mạng vừa không ngừng cầu nguyện: Đây là lần đầu tiên con ra cửa, ông trời phù hộ con.
Dọc đường đi có mấy người đi bộ thấy tôi, chả có lẽ bộ dạng bay trối chết của tôi khiến người ta sinh nghi? Bay qua chỗ sân tập, mấy đứa trẻ con đang chơi bóng nhìn thấy tôi, nhảy lên hô to gọi nhỏ làm tôi sợ đến nỗi sém đụng vào cây.
Cuối cùng đã thấy được chữ thập đỏ hồng hồng trắng trắng trên bức tường. Tôi định thuận theo cửa sổ đang mở mà bay vào. Ai ngờ lại đụng, cứ như đụng phải thùng thuốc nổ, bên tai lập tức nghe thấy những tiếng la hét thất thanh.
Sợ lớn hãi nhỏ thế cơ à? Không phải là chỉ đụng vào một chậu hoa sao? Tôi không đền mấy người được chắc? Nói gì thì nói tôi cũng là người bị hại, tôi căm hận bất bình nhảy khỏi mặt đất, thật là, trồng cây có gì hay, để mọc tự nhiên là được rồi!
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy một đống lố nhố người vây xung quanh tôi, trên mặt người nào cũng có vẻ kì quái.
Hỏng, thế nào mà không có lấy bóng áo blue trắng là sao?
~~Bạn chuẩn bị đi quân sự, và sẽ không có truyện, vì bạn chưa kịp beta =]]] Sau khi đi về sẽ post. Trong một tháng bạn đi sẽ post mấy thứ linh tinh cho nhà cửa đỡ trống vắng, ai hứng thú thì lượn lờ đến chơi :)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận