Anh Vũ


Tôi đánh giá tiệm mì nhỏ, cùng lắm chỉ bốn năm mươi mét vuông, bài trí nghèo nàn, bàn ăn cơm thuộc loại bèo bọt nhất ở chợ, cái đèn huỳnh quang và hai quạt trần đen sì sì treo trên trần nhà, trên mặt đất lưu lại lớp dầu mỡ khó có thể cọ rửa sạch, góc phòng chất một đống rác sinh hoạt chưa kịp đổ đi. Thái độ của ông chủ cũng không nhiệt tình, xem xem, khách bàn bên cạnh đi chừng mười phút nhưng bát đũa bẩn vẫn chưa có người dọn.
Một quán nhỏ chưa chắc người ta đã quay lại lần sau lại có khả năng thu hút hai anh đẹp trai có tiền tới ăn khuya? Có phải đã quá khoa trương rồi không?
An Triết mải miết ăn mì, mãi cho đến khi Đồng Hải Lâm ngồi xuống trước mặt chúng tôi, hắn mới ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nhìn kẻ mới đến.
Đồng Hải Lâm vẫn giữ cái điệu cười như có như không, đưa tay vuốt vuốt cổ tôi, nói chung là tôi quá bất ngờ, nhất thời không kịp phản ứng, cho nên hồn vía lên mây, sau ý thức được phải nhanh chóng dịch người về phía An Triết.
Tôi cảm thấy càng ngồi cách ra, thứ mùi ám muội trộn lẫn giữa rượu và nước hoa trên người Đồng Hải Lâm càng rõ ràng. Hèn gì Chu Châu và Rosa đều bảo hắn rất "sát gái". Có lẽ trong ấn tượng của phái nữ, trên người play boy đều mang thứ mùi như vậy.
"Nơi này tôi thường xuyên tới" Đồng Hải Lâm có chút cảm khái nhìn tứ phía: "Nhưng, đã lâu lắm rồi không gặp cậu"
An Triết thản nhiên lên tiếng: "Vậy sao?"
Đồng Hải Lâm nở nụ cười lười nhác: "Cậu còn không tin tôi sao?"
An Triết đặt đũa xuống, lấy mấy tờ khăn giấy đặt trên bàn lau tay: "Chuyện nhỏ như vậy, không thể nói là tin hay không tin"

Ông chủ mặt tỉnh bơ đặt mì trước mặt Đồng Hải Lâm, ông ta nhìn Đồng Hải Lâm rồi nhìn An Triết, nói một câu không đầu không cuối: "Đã lâu không có thấy hai vị đi cùng nhau"
Ông ta nói vậy khiến tôi kinh ngạc, họ quen nhau lâu rồi ư? Còn thường xuyên đến đây ăn?
Đồng Hải Lâm cười híp mắt gật đầu, lập tức hạ giọng nói với An Triết: "An Triết, cậu không tin tôi. Nếu thực sự tin thì rất nhiều chuyện đã chẳng trở nên như này"
An Triết châm một điếu thuốc, hành động này khiến tôi chấn động. Tôi chưa từng thấy hắn hút thuốc, xem ra hôm nay hắn rất kì lạ. Ánh mắt hắn chìm trong màn khói trắng, trong giọng nói cũng ẩn chứa sự chế giễu: "Hải Lâm, có đôi khi tôi rất bội phục cậu. Chuyện hai năm rõ mười thoát ra từ miệng cậu liền trở nên sống động hẳn. Trên phương diện này, cậu thật sự là nhân tài đấy" Hắn xua xua khói đi, dáng vẻ dường như có phần chán ngán vỗ vỗ tôi: "Ăn no chưa?"
Tôi nghe họ khẩu chiến rất nhập tâm, bị hắn vỗ mới nhớ ra chuyện chính, nhanh chóng cúi đầu xỉa một sợi mì rồi hàm hồ nói với hắn: "Lập tức ăn hết đây"
Ánh mắt Đồng Hải Lâm dịch đến bên người tôi: "Thú cưng của cậu không đơn giản"
Vẻ mặt An Triết khá mệt mỏi, giọng điệu lại hùng hổ doạ người: "Tôi trước sau không rõ một đại thiếu gia như cậu vì sao lại có thứ đam mê kì quái thế, thấy người khác có gì đều cảm thấy không vui"
Đồng Hải Lâm nở nụ cười sáng lạn: "Sự thật chứng minh, đồ của người khác đôi khi còn hấp dẫn hơn đồ của mình. Ví dụ như " Hắn cố ý dừng lại một chút, như một con chó săn giảo hoạt rình con mồi mà quan sát phản ứng của An Triết: "Ví dụ như Mã Đan"
An Triết bình tĩnh nhìn thẳng hắn: "Cậu dùng Mã Đan không đả kích được tôi đâu"

Đồng Hải Lâm hạ mắt xuống, phát ra một tiếng cười châm biếm: "Nếu Mã Đan không đả kích được cậu, vậy vì sao lúc trước cậu tuyệt giao với tôi? Thời đại học chúng ta là bạn bè thân nhất đấy"
Bên môi An Triết hiện lên nụ cười lạnh lùng, không vui dụi tàn thuốc vào gạt tàn, thân thể khẽ dựa vào ghế, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi: "Ngày hôm nay nếu đã gặp cậu ở đây, tôi dứt khoát nói thẳng, tôi với cậu tuyệt giao, không phải vì cậu đoạt bạn gái của tôi, mà là thông qua Mã Đan, tôi nhìn thấu cậu"
Đồng Hải Lâm lơ đễnh nhìn hắn, tỏ vẻ vô tội: "Thật sự không vì Mã Đan?"
Trong mắt An Triết loé lên chút chua xót: "Mã Đan lựa chọn cậu. Tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy. Bởi cô ấy nói với tôi cô ấy đã thật lòng yêu cậu"
Đồng Hải Lâm nhíu nhíu mày: "Nói đến nói đi vẫn là vì đàn bà. Cô ấy ở Anh cũng rất khoẻ mạnh, lão già kia sau khi chết đã để lại cho cô ấy một toà thành với một cái danh hiện Công tước phu nhân"
An Triết nắm tay nện một tiếng "rầm" xuống mặt bàn, bát mì rung lên bần bật, nước dùng sóng sánh xém chút nữa rớt vào người tôi. Lần đầu tiên thấy hắn tức giận như vậy, đúng là tôi giật cả mình.
Ánh mắt An Triết toả ra thứ ánh sáng dữ dằn, chiếu thẳng vào mắt Đồng Hải Lâm, cơ hồ là dùng giọng nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Vậy hạnh phúc của cô ấy đâu rồi? Cậu có từng nghĩ cậu đã huỷ hoại niềm hạnh phúc đó? Chỉ vì muốn chứng minh cậu giỏi hơn tôi mà tàn nhẫn đùa giỡn với tình cảm của một cô gái? Cậu đúng là một thằng điên!"
Đồng Hải Lâm mở to mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cười phì một tiếng: "An Triết, bộ dạng cậu lúc phát cáu dữ thật, chả trách mấy em gái trong công ty đều gọi cậu là anh chàng máu lạnh"
Dừng một chút, hắn đưa tay ra, như đang giới thiệu toàn cảnh ngôi nhà cho người thuê nhà:
"Kì thật mọi chuyện đều là quá khứ rồi, Mã Đan đã không còn hận tôi. Việc gì cậu phải canh cánh trong lòng? Chúng ta vốn có duyên, hiện tại lại là đồng sự, không thể yên ổn chung sống sao?"

An Triết mím môi rất chặt, hắn vươn tay đến ôm tôi, tôi vội vàng uống thêm hai ngụm canh trước khi hắn ôm.
"Lúc trước công ty tôi nguy khốn, Đồng tổng trợ giúp tôi, cho nên tôi mới chấp nhận làm việc cho ông ấy năm năm. Đây là lý do duy nhất tôi ở lại Thái Thịnh. Trước mặt người khác, tôi không phải đã biểu hiện vô cùng hợp tác với cậu rồi sao?" Hắn nói xong ôm tôi vào ngực đứng dậy định đi.
"An Triết!" Vẻ mặt Đồng Hải Lâm hiếm khi nghiêm túc đến thế, ngữ khí cũng có một chút bất ổn: "Chúng ta từng là bạn bè tốt nhất. Tôi thật sự không muốn mất đi một người bạn như cậu. Cậu thật sự vì chuyện của Mã Đan mà không thể tha thứ tôi sao?"
An Triết như không chút hứng thú với lời hắn, không buồn quay đầu ôm tôi ra ngoài. Tôi ngoái đầu nhìn qua vai An Triết, Đồng Hải Lâm vẫn đứng ở phía sau. Tôi cũng nương theo ánh mắt của hắn mà nhìn: ừm, nhìn từ đằng sau, dáng đi của An Triết rất có phong cách. Lại nhìn Đồng Hải Lâm, ánh mắt hắn lúc đó có phần trống rỗng. Sau đó, hắn cúi đầu bắt đầu ăn mì, không tiếp tục nhìn chúng tôi nữa.
Trên đường về nhà, An Triết không đặt tôi xuống ghế ngồi mà ôm tôi thật chặt trong lòng, dường như tôi là một cái bếp lò, muốn tôi sưởi ấm hắn vậy.
Theo hiểu biết của tôi với hắn, không phải hắn đang tức giận, có lẽ là bị Đồng Hải Lâm khơi lại kí ức buồn nên có phần phiền muộn.
Hắn ôm tôi rất chặt khiến tôi cảm thấy hơi không thoải mái. Tôi dùng móng vuốt nắm áo hắn, cố gắng bò lên vai hắn. Hắn bỗng nhiên cúi đầu cọ má vào tôi, hành động này quá đột ngột, tôi hoảng hốt, móng vuốt liền nới lỏng, lại ngã dúi dụi trong lồng ngực hắn.
"Phan Phan, mày biết không?" Hai mắt hắn chất chứa phiền muộn, nhìn ra cảnh vật bên ngoài, giọng nói nhẹ như đang thì thầm: "Khi đó tao thật sự rất thích Mã Đan. Cô ấy có đôi mắt sáng tựa hai vì sao, khi cười sẽ hiện má lúm đồng tiền bên má trái"
Vậy thì hắn phiền muộn cái gì? Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt xót xa của hắn khiến tôi không thoải mái. Tôi buồn bực hỏi: "Không phải cô ấy đang ở Anh sao?"
An Triết cười lắc đầu, như thể lời tôi rất nực cười: "Bé cưng, mày không hiểu đâu, có nhiều thứ đã vỡ vụn thì vĩnh viễn không thể hàn gắn được"

Hắn gọi tôi là bé cưng? Trái tim tôi dường như đập chậm một nhịp.
*Trong cv là bảo bối, nhưng bạn thấy bé cưng hay hơn và phù hợp hoàn cảnh hiện đại hơn :p*
Không nghe nhầm chứ? Tôi vội dúi đầu vào lòng hắn, mặt hắn cũng tựa sát vào tôi hơn, dường như đang tìm kiếm hơi ấm theo bản năng. Lúc này đây An Triết rất giống một đứa trẻ lạc lối, có chút hoang mang và yếu ớt.
Tôi dang cánh ôm cổ hắn, trong lòng than thở thay hắn. Chuyện tình cảm chẳng ai có thể giúp ai bao giờ. Chỉ có thể tự mình giúp mình mà thôi.
Có lẽ lông chim của tôi làm hắn ngứa, hắn đẩy cánh tôi ra, nở nụ cười nhẹ nhàng: "Được rồi, được rồi, mày thật là có năng khiếu an ủi trời ban đấy. Bây giờ trông mày rất giống gà mẹ ấp trứng. Phan Phan, cuối cùng tao cũng tin rằng mày đúng là động vật giống cái"
Tôi tức điên không nói lên lời - còn gì tổn thương hơn lời này??
Tôi thu cánh, tức giận quay đầu nhìn ra cửa kính. Động vật giống cái, động vật giống cái là tôi muốn chắc?
Có lẽ là vì nguyên nhân tức cười này, ánh mắt hắn dần sáng sủa trở lại.
Tôi rất lưu luyến ánh sáng trong mắt hắn, đáy lòng bất giác đau đớn, buồn bã.
Khi còn là người, tôi chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ như thế: đối diện với hạnh phúc mình muốn có, nhưng không thể làm gì, bởi ngay cả tư cách tranh thủ tôi cũng chẳng có.
Bạn luôn cảm thấy giữa 2 anh có JQ =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận