Trên màn hình tivi, quái vật hấp hối nằm trên mặt đất, người đẹp nằm trên người nó khóc nức nở. Sau đó, âm nhạc bắt đầu trở nên kì bí. Thân thể quái vật bay lên trong vầng sáng, thân thể đầy lông từ từ biến thành cơ thể con người, sau đó nó với người đẹp kích động ôm hôn nhau.
Tôi dựa vào nệm trên sofa lau nước mắt lần thứ n.
Đây chính là đoạn phim tôi thích nhất, phép thuật bị hoá giải, quái vật biến thành hoàng tử, tất cả mọi chuyện không thể đều xảy ra như kì tích
Hai bàn tay to vươn ra, ôm tôi vào trong ngực.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt An Triết như đang suy nghĩ gì dừng lại trên người tôi, rất gần, ánh mắt hắn thực sự rất đẹp, trắng đen rõ ràng, con ngươi trong trẻo như mã não đen trong nước. Trong ánh mắt hắn hiện lên hình ảnh một con chim lớn xấu xí kì quái, nghiêng đầu, ngây ngô nhìn hắn.
"Nếu quả thật có phép thuật" Hắn vuốt ve lông chim của tôi, như đang suy nghĩ gì nói: "Biến mày thành người cũng được đấy. Mày muốn trở thành người thế nào?"
Tôi tức giận trừng mắt: "Anh cứ tìm được người có phép thuật đi"
An Triết cười ha ha, ôm ghì tôi vào ngực: "Đôi khi mày cũng chẳng hề giống một con chim"
Sự nghi ngờ sờ sờ trong lời hắn khiến lòng tôi bất giác cuống cuồng cả lên, tôi vùi đầu trong ngực hắn không dám ngẩng đầu. Cách một lớp áo len màu trắng mềm mại, bên tai truyền đến tiếng tim đập, từng nhịp từng nhịp cứ đánh vào trái tim tôi.
Tay An Triết dịu dàng vuốt ve tôi, thì thầm: "Phan Phan, mày là một con chim kì lạ khiến tao cảm thấy có chút kính sợ. Tao không biết mày còn có thể làm ra chuyện gì khiến tao giật mình nữa. Mày có thể nghe hiểu tao nói, có thể đọc sách, biết lấy đồ vật này nọ giúp tao, biết nổi cáu, mày còn có thể nói tiếng Anh. Mày rốt cuộc là từ đâu đến đây?"
Giọng nói của hắn toát lên sự nghi hoặc sâu sắc: "Tao cảm thấy trên người mày có rất nhiều bí mật"
Tôi không có lên tiếng, những điều này là vấn đề tôi không thể trả lời. Tôi biết nói thế nào với hắn? Nói tôi đang yên lành tăng ca không hiểu tại sao linh hồn xuất ra, khi tỉnh lại đã ở bệnh viện thú ý ư?
Chuyện như vậy quá là rợn người, tôi không cần mạo hiểm như vậy. Tuy rằng hiện giờ không đến mức bị trói trên cột thiêu cháy, nhưng tình cảnh e rằng cũng không kém là bao.
"Lúc An Tâm mới mang mày với con mèo đến tao chỉ cảm thấy phiền phức" An Triết vừa vuốt lông tôi vừa thì thào: "Nhưng ở chung với mày càng lâu, lại càng không muốn rời" Bởi có mày ở cùng, căn phòng trống cũng trở nên rất thú vị." Hắn phát ra tiếng thở dài, dùng sức ôm tôi.
Lòng tôi nảy sinh một dự cảm chẳng lành, lời này nghe sao mà giống từ biệt quá. Quả nhiên sau đó hắn nói: "An Tâm gọi điện thoại đến, nói mấy ngày nữa sẽ trở về. Nó muốn đón mày đi. Phan Phan, mày đi rồi, tao sẽ buồn lắm"
Câu sau nghe rất bùi tai, nhưng tôi cười không nổi.
An Tâm trở về sao? Sao lại nhanh như vậy?
Vừa nghĩ tới phải rời khỏi ngôi nhà mà tôi đã quen thuộc và dựa dẫm, trong lòng tôi bỗng nhiên khủng hoảng. Sắp sửa đối mặt với cuộc sống hoàn toàn khác, sắp sửa không được gặp hắn nữa.
Tôi đứng thẳng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt An Triết, vô cùng kiên định nói: "Tôi không đi"
An Triết lặng đi một chút.
"Tôi không đi" Tôi lập lại một lần, trong lòng nghĩ đến câu thoại trong Jane Eyre: Em sợ rằng sau khi xa rời anh rồi, sợi dây nối liền trái tim hai chúng ta cũng đứt đoạn, sẽ rất đau đớn, đến chảy cả máu..
Chẳng lẽ tôi cũng giống với nàng Jane Eyre phải sống nhờ, coi ở bên cạnh hắn như ở nhà mình sao?
Nhận thức này khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Cơ thể không kìm được khẽ run lên. Tôi hạ tầm mắt, không dám nhìn hắn nữa.
"Tốt" An Triết tựa hồ phục hồi tinh thần: "Tao cũng không muốn mày bị đón đi. Như vậy đi, lúc An Tâm đến đón mày, mày cứ trốn đi, đừng để nó thấy"
Tôi nhịn không được cười khổ, chỉ có biện pháp trẻ con như vậy sao?
An Triết tựa hồ cảm thấy sự tình đã được giải quyết, cho nên có vẻ hết sức vui mừng. Hắn dung lực nâng tôi lên, lớn tiếng nói: "Cứ định như vậy. Sau này mày sẽ là An Phan Phan"
Tôi lảo đảo trên tay hắn, lòng thầm nói: nói kiểu của anh, ở với An Tâm không gọi là An Phan Phan sao?
An Triết cao hứng nhếch miệng cười: "Chúng ta đi tắm rửa, sau đó lên giường. Mày ngủ giường tao là tốt nhất, dù gì người mày cũng rất ấm"
Tắm rửa bây giờ? Tôi kinh ngạc hỏi lại hắn: "Ngày hôm nay không cần tăng ca?"
An Triết cười hì hì nói: "Không cần. Tài liệu trở về tay Đồng tổng, tao đang đợi chỉ thị của gã. Kế hoạch thông qua mới có thể thực hiện được. Khụ, nói mày cũng không hiểu."
Lời này thực khiến cho tôi nhụt chí. Nhưng mà sự cao hứng phấn khởi của hắn vẫn lây sang cho tôi. Nhớ tới hành động kì quái ban ngày của Tần Khải Vi, tôi trịnh trọng cảnh cáo An Triết: "An Triết, đừng dùng mắt để nhìn người"
An Triết trợn mắt há hốc mồm. Sững sờ, ngẩn người nhìn tôi, dường như phản ứng không kịp, hỏi lại: "Mày nói cái gì?"
Tôi lập lại một lần nữa. Kì thật đây là câu tôi đã muốn nói với hắn từ lâu, chẳng qua bây giờ nói ra, đối tượng đứng mũi chịu sào đã chẳng phải là mình.
Ánh mắt An Triết nhìn tôi dần dần trở nên thâm trầm, trong lòng tôi ngược lại thấy thoải mái. Dù thế nào đi nữa hắn cũng nhận định trên người tôi có phép thuật gì đó, lại nói chuyện này cũng khá nghiêm trọng, cho nên tôi cũng không lo lắng băn khoăn gì. Tôi chỉ có thể nói thế, hi vọng với trí thông minh của hắn có thể luôn luôn duy trì cảnh giác.
An Triết ước chừng tròn mắt nhìn tôi hai phút, sau đó gật gật đầu: "Lời này tao nhất định nhớ kỹ."
An Tâm trở về buổi hoàng hôn ba ngày sau đó.
Nghe thấy cô vừa bấm chuông vừa gọi to: "An Triết, mở cửa", An Triết và tôi vội vàng chuẩn bị biểu diễn.
Giả bệnh là biện pháp An Triết nghĩ ra sau khi ngủ dậy, tuy rằng chỉ có thể kéo dài vài ngày, nhưng trước mắt không có biện pháp nào tốt hơn. Như lời hắn nói, vị đại tiểu thư này tính tình cố chấp vô cùng, trực tiếp yêu cầu cô, đảm bảo tuyệt đối không buông tha.
An Tâm vừa vào cửa liền líu ríu nói chuyện không ngừng, tôi lặng lẽ mở một con mắt hướng ra phía ngoài nhìn lén: quả nhiên là cô gái tóc ngắn từng thấy một lần trong máy tính, cô mặc áo khoác ngắn màu đỏ thẫm, dáng vẻ xinh đẹp.
Hàn huyên vài câu, quả nhiên cô hỏi: "Bảo bối của em đâu?"
An Triết dài giọng: "Ý em muốn nói con vẹt kia?"
An Tâm bị ngữ khí của hắn hù doạ, giọng nói cũng khẽ run lên: "Anh đừng làm em sợ, đừng nói là nó bị anh nuôi chết rồi nhé?"
An Triết lặng đi một chút, tựa hồ đang suy nghĩ có thể nói thế không. Do dự trong chốc lát, cuối cùng vô cùng tiếc nuối nói: "Chết thì chưa chết, chỉ là đang dưỡng bệnh thôi"
An Tâm lập tức nhảy dựng lên: "Bệnh gì?"
An Triết chậm rãi nói: "Đại khái là một loại cúm. Bác sĩ nói có thể lây sang cho người. Anh đã tiêm phòng rồi. Cô chưa tiêm phỏng? Anh thấy cô không nên gặp nó thì hơn"
An Tâm sững sờ trong chốc lát, bán tín bán nghi nói: "Cúm? Sao nó lại bị cúm được?"
An Triết quanh co hai câu, có phần thẹn quá hoá giận: "Cô đã nói, ngày nào cũng cần mang nó ra ngoài hóng gió, nếu ra ngoài đương nhiên sẽ tiếp xúc đủ loại người"
An Tâm tức giận chất vấn hắn: "Em chỉ nói hóng gió, anh đã mang nó đi những nơi nào hả?"
An Triết bị chất vấn, thái độ ngược lại rắn hẳn: "Siêu thị, khách sạn, câu lạc bộ đêm. Anh là đàn ông, không thể chăm một con chim như bà chủ gia đình chăm trẻ con được. Cô không tưởng tượng được đâu"
An Tâm tức giận không nói nên lời.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng An Tâm dậm chân, xoay người ra ngoài, trước khi ra cửa nói một câu: "Nếu không chữa khỏi, An Triết anh đợi chôn cùng nó đi" sau đó ra cửa đi mất.
Tôi từ trong tổ nhảy dựng lên, vỗ cánh bay về phía An Triết.
Vẻ mặt An Triết có chút phức tạp, hắn nghiêng đầu nhìn tôi thở dài: "Từ nhỏ đến lớn, bất luận chuyện gì tao cũng làm cho nó, bất luận thứ gì chỉ cần nó thích, tao không bỏ được cũng sẽ từ bỏ thứ tao yêu thích cho nó. Phan Phan, mày là thứ đầu tiên đấy"
Đầu tôi cũng cúi xuống. Lừa gạt một cô gái dường như thật sự hết nói nổi. Nhất là cô quan tâm tôi từ đáy lòng.
Bất tri bất giác trong lòng cũng có chút áy náy.
"Tuy nhiên" Ngữ khí của An Triết bỗng nhiên nhẹ nhàng hẳn: "Có thể giữ lại mày, thế cũng đáng"
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng bỗng dưng có một dòng nước ấm áp chảy trôi.
"Nghĩ lại thì, lúc đầu tiên là con mèo, lúc tiểu học bà cô tao tặng con thỏ, khi trung học tao dùng tiền tiêu vặt mua bồ câu, còn chị hàng xóm cũng cho con chó lang thang" An Triết căm giận bất bình bắt đầu tố khổ: "Lần nào tao cũng cho nó hết, chỉ giữ lại mỗi con chim, sao có thể nói là quá được"
Tôi không nhịn được liếc mắt. Cái gã này, sao mỗi lần làm người ta cảm động cũng không nổi ba phút nhỉ?